Cao su!
Đây chính là một trong các phát minh vô cùng vĩ đại của thời cận đại.
Lý Đạo Huyền biết, lấy trình độ Khoa học Công nghệ trước mắt của thôn Cao Gia, muốn nghiên cứu ra cao su vẫn còn sớm 10 vạn 8000 năm, cho nên cứ để mình trực tiếp đưa bọn họ một ít, để cho bọn họ trong quá trình sử dụng chậm rãi suy nghĩ làm ra thứ này như thế nào đi.
Bàn tay bên ngoài hộp của y thả cao su xuống, khi thu bàn tay về lại lập tức phát động "đồng cảm", ý thức đột nhiên đi tới trên người pho tượng silicon.
Hầu như làm liền mạch không chút gián đoạn.
Lý Đạo Huyền giơ tay chỉ vào miếng cao su thật lớn mình mới thả xuống: "Đi sờ cái đó thử xem."
Tống Ứng Tinh đi ra phía trước, sờ vào miếng cao su đen thui, nét mặt cổ quái: "Ơ, thứ này còn mềm hơn nhựa, lại cứng hơn pho tượng Thiên Tôn, cái này hình như thật sự rất thích hợp dùng để giải quyết vấn đề độ kín khí."
Lúc này, hai thợ điêu khắc đã tu sửa xong ngón tay, đồng thanh nói: "Thiên Tôn, việc của chúng tôi đã xong, ngài xem ngón tay đã được chưa?"
Lý Đạo Huyền cúi đầu nhìn, rất tốt, hai tay hiện tại đã bình thường, có năm ngón. Y thử giật giật, năm ngón đều có thể hoạt động, chỉ là ngón tay silicon hơi mềm, không có sức như ngón tay chân chính.
Điều này cũng không có cách nào, nếu như không dùng chất liệu mềm mà dùng chất liệu cứng, các khớp xương cũng không thể theo tâm ý của mình mà động.
Có được cũng phải có mất thôi!
Y đứng dậy: "Được rồi, các vị nên làm gì thì làm cái đó đi, ta muốn ra ngoài đi dạo, mọi người đừng đi theo."
Mọi người toát mồ hôi, nghĩ thầm: Thiên Tôn hạ phàm, chuyện thứ nhất chính là đi dạo sao?
Cũng phải, loại chuyện này ở trong truyền thuyết thần thoại cũng không phải chưa nghe nói qua, có người nói có một thần tiên gọi là Tế Công thích nhất chính là di đạo khắp nơi thế gian, Thiên Tôn xem ra cũng giống với Tế Công.
Mọi người đành phải giải tán!
Nhưng có một người lại không đồng ý làm theo, Cao Nhất Diệp, nàng nhìn Lý Đạo Huyền với ánh mắt tội nghiệp: "Thiên Tôn, ta có thể đi theo không?"
Lý Đạo Huyền không trả lời.
Bỏ đi, để Cao Nhất Diệp đi theo vậy, y cười: "Nhất Diệp à, đi dạo cùng đi."
Cao Nhất Diệp mừng rỡ.
Thế là, Lý Đạo Huyền đi trước, Cao Nhất Diệp đi sau nửa bước chân, hai người một trước một sau đi ra Cao gia chủ bảo.
Thân thể Silicon từ đầu đến chân đều mềm nhũn, khống chế thân thể như vậy bước đi thật đúng là cần thời gian để làm quen. Lý Đạo Huyền vừa đi vừa suy nghĩ: có cần gọi các công tượng mở thân thể này ra, bỏ khung xương bằng thép vào bên trong, rồi lại khép silicon vào? Lấy kỹ thuật hiện tại muốn làm ra khung xương linh hoạt hẳn là tương đối trắc trở?
Đang suy nghĩ viển vông, cánh tay vung lên lại đụng phải tay Cao Nhất Diệp.
Con bé lập tức "A" một tiếng, phản ứng rất lớn, nhưng không trốn sang bên cạnh mà vẫn tiếp tục đi theo y, khoảng cách không hề thay đổi.
Hai người đi ra Cao Gia bảo khoảng mười mét, phía trước có một phụ nữ trung niên đi tới, chính là Cao Tam Nương, từ xa nàng thấy thánh nữ đi cùng một người nam nhân, trong bụng đang nghi hoặc, khi đến gần tập trung nhìn vào liền giật mình, quỳ phịch xuống đất: "Dân nữ bái kiến Thiên Tôn."
Lý Đạo Huyền: "Đứng lên đi."
Cao Tam Nương vội vàng lui ra xa, vẻ mặt kinh ngạc và kính ngưỡng nhìn Lý Đạo Huyền và Cao Nhất Diệp chậm rãi đi xa, một hồi lâu nàng mới hớt hải la lên: "Thiên Tôn hạ phàm rồi!"
Lý Đạo Huyền lại tiếp tục đi về phía trước, đi không bao lâu, phía trước lại có một đám thôn dân chặn đầu. Nhóm người này vừa nhìn thấy Lý Đạo Huyền lập tức giật mình thảng thốt, sau đó phịch phịch phịch toàn bộ quỳ bái hết.
Lý Đạo Huyền lại đành phải nói: "Đứng lên, đừng đa lễ như vậy."
Một đường qua các con phố hẻm nhỏ, đi đến đâu, người nhìn thấy y đều biểu hiện như nhau.
Lý Đạo Huyền không biết nên khóc hay cười, thở dài nói: "Xem ra ta không thích hợp xuống đây đi dạo, suốt đường đi, mọi người đều bái bái, quả thật là ảnh hưởng đến xã hội hài hòa."
Cao Nhất Diệp cười khúc khích một tiếng, tiếp theo thấp giọng nói: "Bởi vì Thiên Tôn lần đầu tiên hạ phàm, nếu như thường xuyên hạ phàm, mọi người nhìn thấy ngài sẽ không như vậy nữa."
Lý Đạo Huyền cười lắc đầu, y làm ra pho tượng cái này, lại nghiên cứu vấn đề hạ phàm, cũng không phải vì không có việc gì mà đi dạo trong thôn Cao Gia, thôn Cao Gia ở trong tầm nhìn của y là ở giữa trung tâm, ở bên ngoài hộp y vẫn luôn quan tâm nơi đây, mỗi thân cây ngọn cỏ ở đây y thật ra đều rất quen thuộc. Lần này xuống chỉ là vì thay đổi một góc nhìn khác, mới mẻ hơn, sau đó sẽ không cần thiết hạ phàm ở chỗ này nữa.
Tác dụng chân chính của pho tượng này vẫn là đặt ra bên ngoài tầm nhìn, đi Sơn Tây, thậm chí đi những địa phương xa hơn, nhìn những nơi mình bình thường không nhìn thấy.
Thế nhưng trông thấy bộ dạng này của Cao Nhất Diệp, y trái lại phải suy nghĩ vấn đề này một lần nữa. Có lẽ... nên làm thêm mấy pho tượng như vậy, để lại một cái bên thôn Cao Gia, lúc rảnh rỗi xuống đây đi chơi với Cao Nhất Diệp.
"Nhất Diệp, chúng ta đi leo núi đi."
"Được được!"
Năm Sùng Trinh thứ tư, tức là Công Nguyên năm 1631. tháng giêng. Tại kinh thành.
Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm ngồi ngay ngắn trên long ỷ, văn võ bá quan phân loại hai bên.
Người không ít, ăn mặc cũng rất trang nghiêm, thương nghị cũng là quốc sự, vốn là nơi tất cả mọi người tinh thần phấn chấn. Thế nhưng, Chu Do Kiểm ngồi trên long ỷ có vẻ chán chường, văn võ bá quan thể hiện ra tinh khí thần cũng có chút buồn bã, khiến cho trên dưới triều đình đều có vẻ u ám áp lực, thiếu hoàn toàn cái loại khí thế hăng hái tiến lên của một đế quốc lúc đầu.
Không lâu trước đó, tin tức bên Sơn Tây đã được tấu lên, Vương Gia Dận xưng vương, dưới trướng hơn trăm đầu lĩnh, 35 vạn đại quân, làm cho Chu Do Kiểm cùng toàn bộ văn võ bá quan đều bị muộn côn vào đầu, kinh hãi không nhẹ.
35 vạn a!
Tâm tình của Chu Do Kiểm giống như ngồi trên tháp rơi tự do.
Trong lòng nhịn không được thầm nghĩ: Quân đội của tên trùm thổ phỉ này còn nhiều hơn cả trẫm, nếu trẫm có nhiều binh lực như vậy để dùng, Kiến Nô đã bị nghiền xương thành tro bụi rồi.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Chư khanh, phỉ hoạn tại Tần Tấn càng ngày càng nghiêm trọng, rốt cuộc phải làm sao?"
Tham chính Thiểm Tây Lưu Gia Ngộ đứng dậy: "Bệ hạ, thần mới từ bên Thiểm Tây qua đây, mang theo một phong thư do tam biên tổng đốc Dương Hạc viết gửi bệ hạ, mời bệ hạ cho phép thần đọc tại triều đình."
Chu Do Kiểm: "Ngươi đọc đi!"
Lưu Gia Ngộ hành lễ, lấy ra thư từ trong lòng, lớn tiếng đọc: "Đạo tặc bùng phát, nguyên nhân chính là do nạn đói đạt đến đỉnh điểm, dân chúng lầm than. Nếu muốn tiêu diệt, tiền lương tiền thưởng chi phí vô số kể, nhiều lần tiêu diệt mà vẫn chưa thể bình định, cứ giải tán là lại trở lại. Cần phải cứu tế dân, để dân có thể sống qua ngày, sau đó mới thật sự gọi là giải tán. Sau khi giải tán, còn phải bố trí công việc, phải cung cấp trâu giống, hồi phục lại nông nghiệp. Như thế tặc sẽ vui vẻ, không có tâm làm loạn, tự nhiên nghe theo chiêu an. Chiêu an đã định, không cần phải tiêu diệt. Mà muốn làm việc nào, tất phải tốn chi phí. Huống hồ, chi phí tiêu diệt, vàng bạc một đi không quay lại, vả lại giết nhiều người, tổn thương hoà khí. Mà chi phí chiêu an, tiền bạc rơi vào dân, sống một người sẽ được tính mệnh một người, tặc ngừng dân an, lợi vô cùng."