Ngô Sân cũng không tiếp tục đi về phía trước nữa, trực tiếp theo đường cũ trở về huyện Bạch Thủy.
Hắn để lại một chút lương thực tại huyện Bạch Thủy cho huyện lệnh Bạch Thủy phát cháo cứu dân, nhưng hiện tại cháo này cũng không cần phát rồi, trực tiếp an bài những lão bách tính đã sống không nổi này: "Tất cả đều đến huyện Trừng Thành bên cạnh đi."
Đương nhiên, những lão bách tính bình thường này còn chưa phải trọng điểm.
Trọng điểm chân chính... là lưu khấu!
Trong lòng Ngô Sân đã có tính toán, địa phương an trí lưu khấu tốt nhất có lẽ là huyện Trừng Thành rồi, chỉ có tại nơi đó mới có thể cho lưu khấu về quê có cơm ăn, có ruộng trồng, sau này mới sẽ không tạo phản làm loạn lần nữa.
Phủ Duyên An.
Hồng Thừa Trù đang giết người.
Hắn vừa mới giết một tên lưu khấu Lưu Lục, cùng với hơn 200 thủ hạ tâm phúc của Lưu Lục. Trên mặt đất bữa tiệc tiếp nhận đầu hàng toàn là máu tươi, mắt Lưu Lục còn đang trừng to, có vẻ như không chịu nhắm mắt.
Hạ Nhân Long dùng chân hẩy lên, thi thể lộn trở lại, mặt hướng xuống dưới, không còn nhìn thấy tròng mắt của hắn nữa, hình ảnh mới thoáng hài hòa hơn.
Hồng Thừa Trù vẫn đứng ở rất xa, không muốn để cho máu me dính lên quan phục của hắn.
Hạ Nhân Long bước tới, thấp giọng nói: "Tuần phủ đại nhân, tặc tù đã trảm, ba nghìn người theo tặc bên ngoài thì làm thế nào?"
Hồng Thừa Trù bắt đầu chần chừ.
Hắn là một người sát phạt quả đoán, đối với tặc tù có thể làm được "ác tức trảm" không chút do dự, thế nhưng, đối với người theo giặc, ngay cả hắn cũng hạ thủ tàn nhẫn được.
Bởi vì đây cũng không phải chuyện giết mấy trăm người, mà là ba nghìn người.
"Giết hết những người này sẽ tổn thương thiên hòa, không giết, bản quan cũng không thể thu xếp cho họ."
Hồng Thừa Trù ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lâm vào trầm tư.
Trong hoảng hốt hắn nghĩ tới mấy năm trước, khi mình vẫn là đốc lương đạo Thiểm Tây, đi ngang qua huyện Trừng Thành, thôn Cao Gia giàu có, khi đó từng có người hỏi mình một vấn đề, những lưu khấu này rốt cuộc nên làm cái gì?
Lúc đó đáp án hắn đưa ra, chỉ là một chữ giết.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn giết tặc tù không nương tay, nhưng người theo giặc thì phải làm sao? Ai có thể dạy hắn?
Đang bàng hoàng, một thân tín chạy tới đưa tin: "Ngự sử Ngô Sân tới."
Hồng Thừa Trù phấn chấn: "Vậy thì tốt, trong tay Ngô Sân có tiền."
Hai người gặp mặt, lời khách khí thừa thãi lược bớt một vạn chữ, chuyển sang chính đề.
Hồng Thừa Trù nói: "Bản quan vừa rồi đã giết tặc tù Lưu Lục, nhưng ba nghìn người dưới trướng hắn bây giờ còn ở bên ngoài chờ xử lý, bản quan không thể tiếp tục giết những người này được nữa, Ngô ngự sử, xin ngươi lấy ra hai vạn lượng bạc từ trong quốc khố hoàng thượng cho, thu xếp cho ba nghìn người này đi."
Vừa nghe lời này, Ngô Sân liền sợ hãi: "Chỉ ba nghìn người, ngươi liền đòi hai vạn lượng bạc để thu xếp? Công phu sư tử ngoạm sao?"
Hồng Thừa Trù: "Nhiều quá hả? Không nhiều đâu! Ruộng đất, nông cụ, hạt giống, trâu cày, cùng với lương thực cho họ ăn mấy tháng cho đến khi thu hoạch được lương thực, mấy thứ này cộng hết lại, hai vạn lượng sợ là còn không đủ."
Ngô Sân nghe vậy thì tê dại cả da đầu, may mà có huyện Trừng Thành ở sau lưng làm chỗ dựa cho hắn, bằng không chỉ một lần lên tiếng này của Hồng Thừa Trù, đã có thể cho hắn một đao nặng nề rồi.
"Bạc, bản quan không thể cho, nhưng ba nghìn lưu tặc này, bản quan có thể thu xếp."
Hồng Thừa Trù: "Ồ, ngươi thu xếp bằng cách nào?"
Ngô Sân hơi đắc ý: "Huyện Trừng Thành không chịu hạn hán, có thể thay bản quan phân ưu giải nạn, thu xếp cho một số nạn dân và những người theo giặc."
"Huyện Trừng Thành a!" Vừa rồi Hồng Thừa Trù còn nghĩ tới huyện Trừng Thành, thôn Cao Gia như một vệt sáng trong những năm thiên tai này, còn có "lễ hội lẩu Thiên Tôn" thú vị kia nữa, hiện tại lại nghe nói đến cái tên này, hắn cũng không khỏi sửng sốt: "Huyện Trừng Thành nuốt trôi sao?"
Ngô Sân: "Nuốt không được cũng phải nuốt! Nếu quan địa phương cũng không muốn phân ưu cho thánh thượng, thiên hạ này làm sao được an bình?"
Hồng Thừa Trù hai mắt híp lại: "Hạ Nhân Long."
Hạ Nhân Long tiến lên một bước: "Có mạt tướng."
Hồng Thừa Trù: "Ngươi tự mình dẫn binh, áp giải 3000 người theo giặc kia đến huyện Trừng Thành, giao cho huyện lệnh Trừng Thành, bản quan muốn nhìn xem, huyện Trừng Thành có biện pháp nào thu xếp 3000 người này."
Hạ Nhân Long tỏ vẻ xấu hổ: "Mạt tướng mang binh của Duyên Tuy, không thể vào Thiểm Tây mà."
Ngô Sân: "Không sao, có bản quan ở đây, ngươi đi qua tỉnh giới cũng không sao."
Hạ Nhân Long ôm quyền: "Vậy mạt tướng sẽ đi ngay."
Hắn điểm một nghìn nhân mã, áp giải ba nghìn lưu khấu đã bị tước vũ khí xuất phát về hướng đông nam, chui vào núi Hoàng Long, dọc theo sơn đạo gồ ghề đi về hướng huyện Trừng Thành.
Ngô Sân cũng định đi, vừa mới nhấc chân lên, Hồng Thừa Trù liền lên tiếng: "Ngô đại nhân đừng vội đi."
Hồng Thừa Trù tiếp tục nói: "Bản quan còn cần hai vạn lượng bạc."
Thanh âm của Ngô Sân trong nháy mắt đề cao tám độ: "Cái gì? Không phải bản quan đã giúp ngươi giải quyết vấn đề của 3000 người kia rồi sao? Ngươi còn muốn hai vạn lượng bạc làm cái gì?"
Hồng Thừa Trù than thở: "Quan binh Duyên Tuy bị nợ lương bổng đã mấy năm, nếu không phát chút lương bổng cho họ, họ cũng muốn phản rồi, những người này mà phản còn lợi hai hơn nhiều so với lưu khấu. Nếu Ngô đại nhân tiếc rẻ số ngân lượng đó, qua vài ngày nữa trở lại, sẽ thấy bên này còn loạn hơn cả trước khi ngươi tới."
Ngô Sân câm nín.
Đường đường tiến sĩ, người đọc sách đỉnh cấp của Đại Minh, hiện tại rất muốn chửi thề, một câu "con mẹ nó" đã đến bên mép, thật vất vả mới nuốt xuống, giữ lại sự thể diện tối thiểu.
"Bạc này, bản quan cho."
Ngô Sân thở dài một hơi: "Mười vạn lượng quả nhiên không đủ xài, căn bản là không đủ xài a."
Hạ Nhân Long dẫn một nghìn binh sĩ, chậm rãi đi tới trong núi Hoàng Long.
Hắn là võ tiến sĩ trong năm Vạn Lịch, khác với những võ tướng bình thường, võ tướng bình thường lĩnh binh, tướng lĩnh đều dưới sự bảo vệ của đám thân binh ở lại trong quân.
Mà võ tiến sĩ Hạ Nhân Long lại thích cưỡi ngựa đi đằng trước đội ngũ, đương nhiên, hắn khác với tên Phương Vô Thượng thích bỏ qua bộ hạ chạy trước, hắn vẫn phải đợi đi cùng bộ hạ, chỉ là hắn sẽ đứng ở vị trí đằng trước.
Khi đánh trận, hắn cũng không thích trốn ở phía sau chỉ huy, mà thích xung phong đi đầu, xông lên đầu tiên chém người.
Cho nên hắn lại có một biệt hiệu, là Hạ điên.
Hạ điên đi mãi đã có vẻ không nhịn được: "Chúng ta còn bao lâu mới đến huyện Trừng Thành?"
"Sắp rồi!" Một bộ hạ lên tiếng: "Vượt qua hai đỉnh núi nữa là có thể đến Bạch gia bảo của huyện Trừng Thành."
Hạ điên: "A!"
Bộ hạ: "Tướng quân, hành quân trong núi, rất dễ trúng tặc quân phục kích, ngài đừng có đi đằng trước nữa, lui đến trung quân sẽ an toàn hơn."
Hạ điên nói lầm bầm: "Phục kích? Hừ! Có phục kích càng tốt, bản tướng quân đi đằng trước mới có thể trước tiên giết vào trong phục binh, đánh cho bọn chúng tơi bời luôn."
Hắn vừa nói xong câu này, trong rừng cây phía trước đột nhiên có một nhánh quân chui ra, cùng hắn trừng mắt nhìn nhau, nhánh quân đội này rõ ràng không phải là quan binh của triều đình, trên người không mặc áo giáp theo kiểu của quân Minh, mà mặc y phục vải bông bình thường.
Hạ điên gầm lên một tiếng: "Có lưu khấu! Hừ, bản tướng quân đi đánh cho chúng tơi bời đây."