Chương 508: Vương Quốc Trung sắp đánh qua đây
Chương 508: Vương Quốc Trung sắp đánh qua đâyChương 508: Vương Quốc Trung sắp đánh qua đây
Tháng bảy, năm Sùng Trinh thứ 4.
Bắt đầu vào hạ, nhiệt độ không khí càng ngày càng tăng, gió sông vốn đang mát mẻ, hiện tại cũng kéo theo một luồng khô nóng.
Con rối Thiên Tôn đang nghịch ngợm bên bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, nó dùng bàn tay gỗ nắm lấy cục đá chơi lia nước.
Đột nhiên, một con khoái mã chạy như bay vào thủy trại, ky sĩ trên ngựa còn chưa xuống ngựa liền lớn tiếng la lên: "Xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi, Vương Quốc Trung được triều đình bổ nhiệm làm phó tướng Bồ Châu... Ít ngày nữa sẽ nhậm chức."
Hắn vừa la lên, thật giống như một cục đá làm nổi lên hàng ngàn tầng sóng, các lão bách tính trong doanh trại đều bị giật mình, đám người Hình Hồng Lang, Tạo Oanh, Lão Nam Phong cũng đều kinh hãi, tất cả đều chạy về hướng phòng nghị sự.
Chỉ có Cao Sơ Ngũ còn ngờ nghệch đứng ở bờ sông, cầm một cục đá nhỏ học động tác vung tay của con rối Thiên Tôn, hòn đá lủi trên mặt sông nhảy lên ba lần.
Hắn vỗ tay cười to: "Ha ha, Thiên Tôn, ta lia nước được ba cái."
Lý Đạo Huyền cười: "Nhanh đi phòng nghị sự kìa."
Cao Sơ Ngũ: "Hả? Vì sao?"
Lý Đạo Huyền: "Xem ra, Vương Quốc Trung sắp đánh qua đây rồi."
Cao Sơ Ngũ: "Hả? hả?"
Lần này Cao Sơ Ngũ mới bừng tỉnh, Vĩnh Tế ngay tại Bồ Châu, bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ này chính là thuộc về Bồ Châu quản, nếu Vương Quốc Trung được bổ nhiệm làm phó tướng Bồ Châu, vậy đương nhiên lập tức sẽ tới đây.
Hắn vội vàng cầm con rối Thiên Tôn đặt lên trên vai, rồi chạy vắt giò lên cổ về hướng phòng nghị sự, chờ khi hắn đến, mới phát hiện mấy đầu lĩnh khác đã có vẻ đang họp rồi.
Hình Hồng Lang: "Vương Quốc Trung đã phản bội Vương Gia Dận, nương tựa vào Tào Văn Chiếu, được bổ nhiệm làm phó tướng Bồ Châu, lập tức sẽ đi nhậm chức. Mọi người cũng biết, thành Bồ Châu cách bến tàu Cổ Độ của chúng ta không đến 30 dặm đường, sau khi Vương Quốc Trung đến Bồ Châu đóng quân, không có khả năng không chú ý đến chúng ta, hắn có khả năng công qua đây bất cứ lúc nào."
Tạo Oanh: "Theo tín sứ nói, dưới trướng Vương Quốc Trung có khoảng quân và vệ sở binh. Sức chiến đấu của nhóm người này không kém, một khi nhìn chằm chằm vào thủy trại của chúng ta, sẽ tạo thành một số phiền phức cho chúng ta."
Hình Hồng Lang: "Trong thành Bồ Châu có nhà sách của chúng ta, còn có rất nhiều thương nhân cung cấp các loại vật tư cho chúng ta, mặt khác, muối chúng ta vận chuyển từ Tiêu Trì qua đây cũng phải đi qua Bồ Châu, một khi Vương Quốc Trung thắt chặt nơi đó, chúng ta sẽ rất khó chịu."
Cao Sơ Ngũ ngồi ở bên cạnh, nghe mà ngẩn ra: "Ôi, một kẻ phản bội tới thôi mà phiền phức như thế sao? Vậy giết chết hắn không phải xong rồi?"
Lão Nam Phong khẽ vỗ vào vai Cao Sơ Ngũ: "Giết chết hắn không khó, thế nhưng chúng ta luôn trốn ở bờ sông giao giới giữa Sơn Tây và Thiểm Tây, khép mình hành sự, chính là không muốn làm náo động như Vương Gia Dận, khiến triều đình coi trọng, nếu chúng ta ra tay giết chết Vương Quốc Trung, vậy khép mình không được rồi."
Lúc này Cao Sơ Ngũ mới hiểu được, không phải mọi người đánh không lại, mà là đánh sẽ chọc tổ ong vò vẽ, khiến cho quan binh vây công, rất phiền phức.
Người cả phòng bắt đầu xoắn xuýt, vào lúc này, thật hy vọng Thiên Tôn giúp bọn họ quyết định.
Mà Thiên Tôn lúc này lại đang ở bên ngoài hộp tra tư liệu.
Vừa tra tư liệu thì quả thật vậy, trên lịch sử, sau khi Vương Gia Dận bị giết, Vương Quốc Trung liền được bổ nhiệm làm phó tướng Bồ Châu, điểm này cũng giống như lịch sử thật.
Mà Vương Quốc Trung này sau khi có chức quan, lập tức xem bản thân trở thành quan binh chân chính, thậm chí còn ra sức hơn cả quan binh, liều mạng trấn áp lưu khấu, lấy lòng triều đình,"từ đó trở thành đao phủ phản cách mạng trấn áp quân khởi nghĩa nông dân", mãi đến mấy năm sau đó, đứa cháu Lý Quá của Lý Tự Thành đánh bại hắn, bắt trảm tại thành Tuy Đức.
Người này nếu có ghi chép "phản bội" vậy thì dễ xử lý, thừa dịp khi hắn phản bội giết chết hắn là được, nhưng người này thật đúng là từ đó về sau toàn tâm toàn ý làm quan binh, không "phản bội" nữa, vậy nên không dễ giải quyết.
Lý Đạo Huyền phải suy nghĩ một phương thức thoả đáng hơn!
"Có rồi!"
Con rối Thiên Tôn rốt cuộc lên tiếng: "Phái người đi gặp Dương Hạc, nói là Hình Hồng Lang đã thay đổi, nguyện ý tiếp nhận triều đình chiêu an, chúng ta đánh bại Vương Quốc Trung là được."
Đám người Hình Hồng Lang vừa nghe vậy: "Ơ?"
Lão Nam Phong cười ha ha: "Thiên Tôn thực sự là thích trêu cợt thế nhân. Chiêu này rất cao, quả thật tính toán rất chuẩn tính cách của triều đình."
Hình Hồng Lang: "Được rồi, chúng ta nhanh chóng hành động đi."
Tam biên tổng đốc Dương Hạc, hiện tại đầu đang to như cái đấu.
Cục diện của Thiểm Tây và Sơn Tây càng ngày càng loạn, chính sách chiêu an của hắn hầu như hoàn toàn chết sạch, lưu khấu nhận chiêu an các nơi, ngày hôm nay chiêu an, ngày mai lại phản bội, náo loạn khắp nơi đều không an bình.
Hắn cố gắng lắm mới lừa được Thần Nhất Khôi, nhưng hiện tại mắt thấy Thần Nhất Khôi cũng bắt đầu có chút dao động, cũng không biết còn có thể lừa được bao lâu, nói không chừng ngày nào đó lại muốn phản.
Đầu đau má ơi luôn!
"Báo!"
Một bộ hạ chạy vào đưa tin: "Bên ngoài có một hán tử cầu kiến, tự xưng là tín sứ dưới trướng Vĩnh Tế Hình Hồng Lang."
"Vĩnh Tế Hình Hồng Lang?" Dương Hạc ở trong đầu đảo một vòng tư liệu mới nhớ tới: "A, một thương nhân muối nhỏ, thuộc hạ chỉ có mấy trăm khấu, có người nói cô ta trú đóng ở bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, chưa bao giờ chơi trò công thành nhổ trại, giết người cướp của, xem như một kẻ khôn khéo, cho nên triều đình vẫn chưa phái binh đi tiêu diệt cô ta. Cô ta phái người tới gặp bản đốc là làm gì?"
Bộ hạ thấp giọng nói: "Nói rất khách khí, có khả năng là tới xin chiêu an."
Lời này vừa vào tai, Dương Hạc chấn động: "Chủ động xin chiên an? Ha ha, đây chính là chuyện tốt, chuyện tốt! Cũng giúp bản đốc bớt lo hơn không ít."
Nghĩ tới đây, Dương Hạc vội vàng nói: "Mau mau gọi hắn đi vào."
Chẳng mấy chốc, người của Hình Hồng Lang đi vào, là một hán tử nhanh nhẹn, chính là buôn muối lậu lão Chu quanh năm theo nàng vào Nam ra Bắc, hắn quay về Dương Hạc ôm quyền: "Tổng đốc đại nhân, Hình lão đại nhà ta muốn cải tà quy chính, kiếm một chức quan, tương lai làm rạng rỡ tổ tông."
Dương Hạc nở nụ cười ôn hoà: "Nếu Hình đại đương gia bằng lòng cải không đồng ý? Bay đâu, chúng ta đi Vĩnh Tế một chuyến."
Nói xong, hắn lại bổ sung: "Đi thông báo cho ngự sử Ngô Sân, bảo hắn mang chút tiền lương qua đây. . ."
"Việc này không cần." Lão Chu ôm quyền cười nói: "Hình lão đại nhà ta bán muối lậu nhiều năm, cũng có không ít tích trữ, tự mình có thể nuôi sống mình, không cần cứu tế của triều đình, bạc của ngự sử Ngô Sân cứ để dùng cho những nơi cần dùng hơn đi."
Dương Hạc lần nữa mừng rỡ: Chiêu an lưu khấu khác chỉ hạng mục thu xếp thôi cũng khiến hắn vô cùng đau đầu, nhưng Hình Hồng Lang này ngay cả bạc thu xếp cũng không cần, thật sự là quá bớt lo.
"Được!"
Dương Hạc cười nói: "Vậy chúng ta nhanh đi chuẩn bị tiệc rượu."