Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 51 - Chương 51: Gạch Bỏ Gạch Bỏ

Chương 51: Gạch bỏ gạch bỏ Chương 51: Gạch bỏ gạch bỏ

Hiện tại Cao Nhất Diệp trên cơ bản sắm vai nhân vật bình hoa, đứng đó bảo trì đoan trang, không thể làm gì hết, thấy vết bỏng trên người gia đinh sưng phồng lên, nàng cũng rất muốn tới hỗ trợ, nhưng nghĩ đến câu nói của Tam phu nhân "cô càng đoan trang, người khác cũng sẽ càng kính trọng thiên tôn", nàng lại không tiện đi đâu nữa.

Nàng cũng không muốn làm mất mặt của thiên tôn.

Đang xoắn xuýt, chợt tầng mây trên bầu trời tách ra, khuôn mặt "uy nghiêm" của thiên tôn liền xuất hiện, một bàn tay khổng lồ duỗi xuống, đưa tới trước mặt của Cao Nhất Diệp.

Thiên tôn lại muốn đưa đồ cho mình rồi, nhưng nàng tập trung nhìn vào lại kinh ngạc, thứ thiên tôn đưa xuống không ngờ là một đống vật gì kỳ quái, màu vàng, mềm nhũn, còn dinh dính.

Cao Nhất Diệp: "Ôi? Đây là đồ ăn gì sao?"

Lý Đạo Huyền không biết nên khóc hay cười: "Lại ăn! Lần trước cho các ngươi tấm sắt, ý nghĩ đầu tiên của ngươi cũng là ăn."

Mặt Cao Nhất Diệp thoáng cái đỏ như gấc.

"Đây là thuốc trị bỏng, ngươi nhận lấy đi."

Cao Nhất Diệp mừng rỡ, vừa rồi còn đang đau lòng vì đồng đội bị thương, giờ thiên tôn ban thưởng thần dược rồi, nàng vội vàng duỗi hai tay nhận lấy.

Thuốc mỡ đó ở trên ngón tay Lý Đạo Huyền còn nhỏ hơn cả hạt vừng, nhưng đối với Cao Nhất Diệp nó lại là một đống rất to, rất nặng, nàng đưa tay nhận lấy còn không cầm vững, muốn rơi xuống đất.

May mà Tam phu nhân vẫn ở bên cạnh "che chở thần sứ", thấy nàng sắp ngã liền vội vàng đưa tay hỗ trợ, hai nữ nhân cùng nhau phát lực, nâng đống thuốc đó lên.

Tam phu nhân không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, cho nên đối với đống vật kỳ quái "trong hư không xuất hiện" này rất lấy làm lạ: "Đây là cái gì? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên tay cô? Mùi thuốc rất nồng."

Cao Nhất Diệp nói: "Đây là thuốc trị bỏng thiên tôn ban ân, mau bôi cho vị gia đinh bị thương kia đi."

Tam phu nhân mừng rỡ: "Thần dược? ôi chao, nguy rồi, nguy rồi."

Nàng lớn tiếng giục giã: "Người đâu, người đâu, mau cầm cái bình không qua đây."

Bởi vừa rồi có đánh trận, phía sau tường thành có rất nhiều nữ nhân, còn xếp một đống chai lọ để chuẩn bị đựng dầu bất cứ lúc nào, hiện tại bình không có rất nhiều, nha hoàn của Tam gia vội vàng cầm một cái bình chạy tới.

Tam phu nhân vẻ mặt trang nghiêm, cẩn thận đem đống thuốc mỡ bỏ vào trong bình, còn dùng tốc độ nhanh nhất tìm một tấm giấy dầu bịt kín nắp bình vào, lấy sợi dây buộc chặt, bộ dạng như nói "đừng có ai sờ mó lung tung".

Cao Nhất Diệp nói: "Ôi, sao bịt lại rồi? Còn phải trị cho vị gia đinh kia nữa."

Tam phu nhân nói: "Thần dược trên trời đương nhiên phải bảo tồn cẩn thận, về phần vị gia đinh bị thương kia, dùng chút thuốc còn dính trên tay cô bôi cho hắn là được rồi."

Cao Nhất Diệp cúi đầu nhìn, trên tay mình quả thật còn thừa lại chút thuốc mỡ, nó dinh dính, mát lạnh.

Nàng đi tới bên cạnh gia đinh bị thương, cố gắng vẫn duy trì dáng điệu đoan trang: "Đừng lộn xộn, thiên tôn ban cho ngươi thần dược."

Gia đinh ngây cả người, liền vui mừng, vội vàng muốn dập đầu, nhưng chân hắn đang bị thương, quả thật không tiện lộn xộn, vội vàng quay về bầu trời khấu một cái: "Thiên tôn nhân ái."

Cao Nhất Diệp từ từ ngồi xổm xuống, đem thuốc mỡ dính trên tay mình bôi lên miệng vết thương của gia đinh, khắp cả tay nàng đều là thuốc, đành phải trái quẹt một cái, phải quẹt một cái, còn lật bàn tay quẹt một cái, động tác không chuyên nghiệp chút nào.

Gia đinh đau đớn rít lên vài hơi, nghĩ thầm: đau quá, ta thà không bôi thuốc này còn hơn.

Tuy nhiên, khi Cao Nhất Diệp bôi thuốc xong, khi đứng dậy gia đinh liền cảm giác được: ơ? Hình như vết thương không còn đau nữa rồi? Chỗ bị bỏng vốn bị phồng lên, nhưng thuốc mỡ thần tiên này toả ra hơi mát lạnh, làm giảm đau đớn, khiến hắn cảm giác tốt hơn.

Gia đinh vui mừng quá đỗi: "Thần dược tiên giới, thật sự rất tốt, ta cảm thấy tốt hơn rồi."

Người bên cạnh tỏ vẻ ước ao: "Đã thật, ngươi lại có thể được dùng thần dược của tiên giới."

Gia đinh: "Đã cái quần, hay là ta đổ cho các ngươi một bình dầu sôi, để các ngươi cũng được hưởng thụ?"

Người khác nở nụ cười: "Cái này chúng ta vô phúc hưởng thụ, có ngươi thay chúng ta hưởng thụ là đủ rồi."

Bạch tiên sinh tách ra đoàn người đi tới: "Vết thương của ngươi thật không đau nữa rồi?"

Gia đinh: "Còn đau chút thôi, nhưng đã đỡ hơn so với khi chưa thoa thuốc."

Bạch tiên sinh gật đầu, không nói thêm gì nữa, đại lão gia như hắn quan tâm gia đinh một câu đã xem như là "ân huệ" rồi, không cần thiết phải biểu hiện quá nhiều.

Hắn quay đầu qua, nhìn vào "Đạo Huyền Thiên Tôn động" ở chính giữa thôn, trong lòng càng thêm kính nể, vị Đạo Huyền Thiên Tôn này cũng không phải cái loại ngụy thần căn bản không tồn tại mà Bạch Liên tà giáo bịa đặt ra, cũng không thần bí như chư thần của đạo giáo, luôn che giấu chưa một ai thấy qua, trời biết có tồn tại hay không.

Trước mắt vị này chính là chân thần!

Xem ra, ta cũng phải vào trong miếu cúng bái mới được.

Lúc này nguy cơ đã qua, tâm tình mọi người đều đã tốt hơn, trong đầu liền suy nghĩ tới chuyện khác.

Tam Thập Nhị đi qua kéo Bạch tiên sinh tới trước mặt Cao Nhất Diệp: "Vị này chính là Cao Nhất Diệp, thần sứ, thánh nữ của Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, toàn bộ mệnh lệnh của thiên tôn đều phải thông qua cô ấy tới chuyền đạt."

Thật ra Bạch tiên sinh sớm đã nhìn ra, nhưng lúc này vẫn ôm quyền làm lễ: "Tại hạ hữu lễ."

"Vị này tên là Bạch Diên, một quân tử khá nổi danh ở lân cận huyện Trừng Thành, là người lương thiện, tổ chức dân đoàn, thủ hộ một phương, được nhiều bách tính yêu quý."

Trước đây Cao Nhất Diệp nhìn thấy loại đại lão gia này khẳng định sẽ bị doạ sợ, quỳ sát ven đường cũng là điều có thể, nhưng hiện tại nàng đã đủ dũng khí hơn, nàng đại biểu là thiên tôn, không thể làm mất thân phận của thiên tôn được, chỉ khẽ gật đầu đáp lễ.

Bạch Diên nhìn một vòng thôn Cao Gia, lại thu về ánh mắt: "Thôn Cao Gia này được thiên tôn phù hộ, thật đúng là một nơi lợi hại, có tường thành cao lớn, hồ nước trong suốt, không lo ăn uống, trong những năm thiên tai, đó là việc rất hiếm có."

Tam Thập Nhị cười tỏ ra đắc ý: "Đương nhiên rồi, bằng không thì sao ta không ở huyện thành, mà nhất định phải chạy tới nơi này chứ? Cái này gọi là [chim khôn chọn cành mà đậu]."

Bạch Diên dở khóc dở cười, mở miệng mắng: "Tam sư gia nhà ngươi, có được chút học vấn, rất hay dùng thành ngữ lung tung, lại đem mình so với cầm thú, ngươi phải đổi là "hiền thần chọn chủ" mới phải."

Tam Thập Nhị cạn lời.

Bạch Diên: "Cho nên ngươi chỉ có thể làm sư gia, không bao giờ thi được công danh."

Tam Thập Nhị bị lên lớp, có vẻ không phục, thấp giọng đáp trả: "Ngươi cũng có thi được đâu."

Bạch Diên nghe vậy, dường như bị điểm huyệt đạo, cả người cứng đờ, qua vài giây mới thở dài: "Đúng vậy, ta cũng là kẻ nửa mùa, học vấn không đủ. Cái môn Thư trong Quân tử lục nghệ này, thôi gạch bỏ gạch bỏ."

Tam Thập Nhị lại thấp giọng nói: "Thư là chỉ thư pháp, cũng không phải chỉ học vấn."

Bạch Diên chỉ biết im lặng.

Rơi vào an tĩnh quỷ dị, vài giây sau Bạch Diên đột nhiên mừng rỡ: "Môn Thư này, phải thêm vào, không cần gạch bỏ."

Mọi người câm nín.

Lý Đạo Huyền nghe đến đó không khỏi bật cười, tên Bạch Diên này lúc trước còn tưởng rằng là một người rất hay ra vẻ, kết quả lại là một kẻ hài hước.

Nói đi cũng phải nói lại, môn Thư này rốt cuộc chỉ thư pháp hay là học vấn nhỉ?

Lý Đạo Huyền suy nghĩ nửa ngày, phát hiện mình cũng không rõ lắm, quả nhiên, vẫn là gạch bỏ thôi.

Bình Luận (0)
Comment