Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 533 - Chương 533: Chúng Ta Vì Phân Tiên Mà Đến

Chương 533: Chúng ta vì phân tiên mà đến Chương 533: Chúng ta vì phân tiên mà đếnChương 533: Chúng ta vì phân tiên mà đến

Chu Do Kiểm viết xong thánh chỉ, ném nồi cho Dương Hạc, trong lòng thoáng an tâm hơn.

Đại thái giám Tào Hóa Thuần từ bên cạnh đi tới, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, sau khi Dương Hạc bãi quan, chức vị tam biên tổng đốc này đã bị bỏ trống. Phải lựa chọn một quan viên có năng lực xuất chúng gánh vác mới được, bằng không các tỉnh không lệ thuộc vào nhau, lúc tiễu phỉ sẽ đùn đẩy nhau."

Chu Do Kiểm ừm một tiếng: "Trẫm phải nghĩ cho kỹ."

Hắn đang suy nghĩ vị trí tam biên tổng đốc này sẽ do ai đảm nhận mới tốt, một tiểu thái giám từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng nói: "Hoàng thượng, tin chiến thắng, tin chiến thắng."

Vừa nghe nói tin chiến thắng, Chu Do Kiểm liền vui vẻ: "Khẩn trương báo lên!"

Tiểu thái giám nhanh chóng nói: "Tuần phủ Duyên Tuy Hồng Thừa Trù, tổ chức binh lính, đã bình định loạn Thần Nhất Khôi, giết tặc một vạn, tù binh chín vạn, hiện tại lưu khấu Thiểm Bắc đã bình." Nói xong, hai tay trình lên một phần tấu chương.

Chu Do Kiểm tỉ mỉ lật xem, liền mừng rỡ, tâm tình giống như ngồi trên máy bay phản lực: "Hồng ái khanh thực sự là không phụ kỳ vọng của trẫm, ha ha ha... Ta nghĩ ra rồi, chức tam biên tổng đốc này giao cho Hồng ái khanh đi."

Thế là...

Chỉ ba năm ngắn ngủi, Hồng Thừa Trù từ một tứ phẩm đốc lương đạo nho nhỏ, như ngồi hỏa tiễn thăng lên tam biên tổng đốc, tổng đốc Thiểm Tây, Cam Túc, Duyên Tuy, quân vụ Ninh Hạ.

Mùa đông, năm Sùng Trinh thứ 4 tức Công Nguyên năm 1631.

Gió lạnh gào thét, lạnh tận xương tủy.

Ngô Sân, Sử Khả Pháp đang ngồi xe ngựa, chậm rãi chạy đến huyện thành Trừng Thành.

Hiện tại Ngô Sân đã không còn là "thiên sứ" nữa, mười vạn lượng bạc của hắn đã xài hết từ lâu, hơn nữa thái độ đối với lưu khấu của triều đình cũng từ "chiêu an" chuyển sang "tiêu diệt", không cầu hắn đi trấn an nữa.

Nhưng Ngô Sân cũng không trở lại kinh thành, mà ở lại Thiểm Tây, được bổ nhiệm làm tuần án ngự sử Thiểm Tây. nhìn khắp nơi, thấy chỗ nào không bình thường có thể mách với hoàng đế, quan địa phương sợ nhất chính là loại mặt hàng này.

Hiện tại Ngô Sân đã thấy được một địa phương không bình thường, liền nói nhỏ với Sử Khả Pháp: "Ngươi xem, hiện tại đang rét đậm, gió lạnh muốn giết người, lão bách tính ở huyện Trừng Thành này đi trên đường lại không thấy biểu hiện gì, mà mỗi người đều mặt mày hồng hào. Bên kia còn có một đám trẻ con đang chơi nhảy lò cò, lạ thật nhỉ? Những đứa trẻ nơi khác, gặp thời tiết này là không dám ra khỏi cửa, tất cả đều run rẩy chui trong chăn."

Sử Khả Pháp gật đầu: "Đúng vậy, mỗi người họ đều có áo bông dày."

Ngô Sân cảm giác không quá hợp lý: "Giá của một bộ áo bông là năm lượng bạc, tương đương với một cây võ sĩ Oa quốc tốt nhất, cái này lão bách tính bình thường có thể mua được?"

Sử Khả Pháp nhỏ giọng nói: "Lão bách tính ở địa phương khác khẳng định không mua nổi, nhưng huyện Trừng Thành này thì không khó hiểu."

Ngô Sân: "Giải thích thế nào?"

Sử Khả Pháp đưa tay chỉ về hướng miếu Thành Hoàng: "Ngô đại nhân ngươi xem."

Ngô Sân theo hướng Sử Khả Pháp chỉ tay nhìn qua, liền thấy một pho tượng màu vàng thật lớn, còn cao hơn kiến trúc cao nhất trong huyện thành một cái đầu, cao lớn uy vũ, đôi mắt như đang nhìn chăm chú vào toàn thành.

Ngô Sân thấp giọng nói: "Đó chính là Đạo Huyền Thiên Tôn mà ngươi nói?"

Sử Khả Pháp gật đầu: "Đúng vậy, đó chính là Đạo Huyền Thiên Tôn, nó chiếu cố khí hậu một phương này, bảo hộ bách tính một phương này, cho nên lão bách tính của huyện Trừng Thành này rất giàu có."

Ngô Sân đè thấp giọng nói: "Sử đại nhân, ngươi đường đường Cẩm Y Vệ thế tập, xuất thân tiến sĩ, cũng đừng bị tà giáo mê hoặc."

Sử Khả Pháp: "Thật sự không phải tà giáo! Lừa dối lão bách tính, giựt giây bọn họ làm chuyện xấu mới gọi tà giáo. Trợ giúp lão bách tính, làm việc tốt thì sao có thể gọi là tà giáo chứ?"

Ngô Sân không cho là đúng, chỉ vào pho tượng thật lớn kia: "Ta nói với ngươi, loại thần tiên không rõ lai lịch như thế này, khẳng định là tà giáo, chỉ có loại thần tiên nói ra được lai lịch như Tế Công Hoạt Phật, mới là chính giáo."

Sử Khả Pháp: "Tế Công? Tế Công gì ở đây, Ngô đại nhân, ngài đừng Hắn đang muốn thổ tào, đột nhiên, khoé mắt thấy được trong hẻm nhỏ phía trước cách đó không xa có một người đi tới, trên người chỉ mặc một bộ áo cà sa rách rưới, cầm một cây quạt hương bồ, quay về phía họ mỉm cười, lại quay người đi vào trong hẻm.

Sử Khả Pháp: "A, Vừa rồi là cái gì?"

Hắn vội vàng nói với xa phu: "Mau, mau đi tới con hẻm kia."

Xa phu tăng thêm hai roi, xe nhanh chóng đi tới bên cạnh con hẻm, Sử Khả Pháp nhìn vào trong hẻm, hòa thượng lạ lùng vừa mới nhìn thấy kia đã biến mất không thấy.

Sử Khả Pháp: "Xảy ra chuyện gì?"

Ngô Sân: "Ta đã nói rồi, thế gian này có Tế Công Hoạt Phật."

Sử Khả Pháp trầm mặc.

Xa giá của hai người trực tiếp đi vào nha môn huyện, lúc này Lương Thế Hiền mới nhận được thông truyền, vội vàng từ bên trong đi ra nghênh đón: "Ngô đại nhân, Sử đại nhân, hạ quan không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội, không biết hai vị đại nhân đến đây là có gì chỉ bảo?"

Ba người ngồi xuống quanh bàn, lúc này Sử Khả Pháp mới nói: "Lần này ta và Ngô đại nhân tới đây, chủ yếu là vì phân tiên kia mà đến."

Lương Thế Hiền nở nụ cười: "A, đã dùng thử chưa, hiệu quả thế nào?"

Sử Khả Pháp cười rất vui vẻ: "Hiệu quả của phân tiên thật sự quá tốt, mấy địa phương không bị thiên tai phụ cận Tây An, sau khi sử dụng phân tiên, đã thu hoạch được mùa."

Tây An nằm cạnh Vị Hà, một số nông dân dựa vào nước từ Vị Hà cũng có thể trồng một số hoa mầu, lần này sau khi dùng tới phân tiên đã được mùa, khiến cho áp lực lương thực của Tây An giảm bớt không ít.

Lương Thế Hiền mỉm cười, việc này cũng nằm trong dự liệu của hắn, vốn không bất ngờ.

Sử Khả Pháp nói: "Lần này hai người chúng tôi qua đây, chính là muốn bàn chuyện mua phân tiên. Ngươi cũng biết, nông dân bình thường là không thể chạy đến Trừng Thành mua phân tiên được, chúng tôi quyết định mở một cửa hàng quan doanh bán phân tiên tại phủ Tây An, để cho các nông dân phụ cận Tây An có thể mua được phân tiên."

Lương Thế Hiền: "Điều này đương nhiên không thành vấn đề!"

Sử Khả Pháp mừng rỡ.

Có điều Lương Thế Hiền lập tức lại nói: "Cơ mà, hai vị đại nhân, có chuyện, hạ quan nên nhắc nhở nhị vị." Sử Khả Pháp: "A, mời nói."

Lương Thế Hiền: "Phân tiên có thể khiến chất lượng đồng ruộng được nâng cao, nhưng cụ thể đề cao bao nhiêu thì còn phải xem kỹ thuật của nông dân, phân tiên là cần dùng tiền mua, cũng tức là nói..."

Ngô Sân thoáng cái hiểu được: "Giá phân tiên không thể cao hơn giá trị lương thực tăng lên, bằng không lão bách tính thà rằng không cần."

"Đúng vậy!" Lương Thế Hiền mỉm cười nói: "Hai vị đại nhân, có thể có tính toán ra phân tiên bán bao nhiêu thì thích hợp chưa?"

Ngô Sân và Sử Khả Pháp nhìn nhau, trong nháy mắt ngẩn ra.

Đây chính là một đề toán siêu cấp phức tạp, liên quan tới một mẫu ruộng có thể thu được bao nhiêu lương, một mẫu ruộng thì phải bón bao nhiêu phân, một thạch lương trị giá bao nhiêu tiền, một cân phân tiên có trị giá bao nhiêu tiền?

Đây cũng không phải vỗ trán là có thể nghĩ ra, trước khi hai người tới đây cũng không nghĩ tới, cũng chưa tính qua, hiện tại không ngẩn ra mới lạ.

Ngô Sân vội vàng lấy ra giấy bút, cùng Sử Khả Pháp bắt đầu tính toán, tính tới tính lui, tóc cũng tính bạc đi mấy sợi, hai người vẫn chưa tính ra phân tiên bán bao nhiêu mới thích hợp.
Bình Luận (0)
Comment