Chương 535: Nha môn mới
Chương 535: Nha môn mớiChương 535: Nha môn mới
Ngô Sân và Sử Khả Pháp kết thúc buổi nói chuyện, cáo từ rời đi.
Chờ bọn hắn đi xa rồi, Lương Thế Hiền mới cười gọi Trần Nguyên Ba lại: "Nguyên Ba, ngươi qua đây ngồi."
Trần Nguyên Ba ngồi vào đối diện Lương Thế Hiền.
Lúc này Lương Thế Hiền mới nói: "Lần này ngươi tới Trừng Thành, chắc là không phải để tính phân hóa học bán bao nhiêu tiền, ngươi còn có nhiệm vụ quan trọng gì sao?"
"Không có nhiệm vụ! Thiên Tôn chỉ bảo ta đi ra ngoài đi loanh quanh." Trần Nguyên Ba ưỡn lưng thẳng tắp: "Thiên Tôn nói, tại hạ là học sinh tốt nghiệp sơ trung đầu tiên của thôn Cao Gia, hơn nữa tất cả môn học thành tích rất đồng đều, ổn định. Thiên Tôn bảo đi ra ngoài khắp nơi nhìn xem, dùng hai mắt của bản thân ta xác định tri thức của ta tại các ngành các nghề, địa phương nào có thể phát huy tác dụng."
Lương Thế Hiền gật đầu: "Thì ra là thế, vậy hiện tại ngươi đã ở phương diện thương nghiệp phát huy ra một chút tác dụng rồi."
Trần Nguyên Ba hài lòng cười nói: "Đúng vậy, ta cũng không ngờ, tri thức Số Học của ta có thể phát huy ra tác dụng ở trường hợp này."
Lương Thế Hiền cười: "Được thôi, vậy ta sẽ không giữ ngươi lại nữa, tự ngươi đi đi, xem có chỗ nào có thể để cho ngươi phát huy tác dụng hay không."
Trần Nguyên Ba ôm quyền thi lễ, sau đó đi ra khỏi nha môn tri huyện.
Học sinh tốt nghiệp sơ trung, tới lúc đánh thiên hạ rồi.
Cùng lúc đó, thành Bồ Châu.
Trải qua mấy tháng xây dựng, trong thành Bồ Châu đã rực rỡ hẳn lên. Có thể xây được nhanh như vậy, đương nhiên không phải là năng lực kỹ thuật của thôn Cao Gia mạnh, mà là kiến trúc của thời kỳ này cũng không cần xây quá cao.
Hậu thế xây một toà nhà có thể xây mấy năm, đó là bởi vì toà nhà mấy chục tầng.
Nhưng thời kỳ này xây một căn nhà chỉ có một hai tầng, móng có thể làm tùy tiện, tàm tạm được rồi, thậm chí không cần móng, chồng gạch lên, quét vào xi măng, thế là xong!
Cho nên xây lên rất nhanh.
Thu Thiên Phiên đứng phía trước nha môn tri châu mới tỉnh, mặt mày hồng hào vì vui sướng.
Làm việc trong tiệm vải mấy tháng trời, đường đường tri châu, thiếu chút nữa tưởng mình thành thợ may vá, hiện tại nghe nói nha môn tri châu có thể dùng rồi, vội vàng chạy về xem.
Chậc, tường vây do xi măng xây thành này thật kiên cố, quả thật có thể coi như "thành trong thành" để sử dụng, nếu có lưu khấu tới phạm, tường thành bên ngoài không ngăn trở được, bị lưu khấu vào thành, hắn cảm giác mình dựa vào tường xi măng của nha môn này cũng có thể tổ chức nha dịch chống lại một phen.
Cửa gỗ chắc chắn này, cửa sổ ngọc lưu ly rộng rãi này.
"Chờ một chút, vừa rồi hình như thấy được cái gì đó rất ghê gớm."
Thu Thiên Phiên quét ánh mắt trở lại, nhìn kỹ cửa sổ, không sai, thật là cửa sổ ngọc lưu ly.
Hắn không khỏi úi một tiếng, quay đầu sang nhìn Cao Nhất Diệp bên cạnh, vội la lên: "Phu nhân, ngài... ngài làm thế mạnh tay quá, chỉ là một nha môn tri châu nho nhỏ của bản quan, ngài lại vận chuyển qua đây cửa sổ ngọc lưu ly. Đây chính là ngọc lưu ly a, nếu tương lai chuyện này truyền tới tai hoàng thượng, hắn nhất định cảm thấy ta là một tên quan tham tiền."
Cao Nhất Diệp cười, Thiên Tôn thêu kim tuyến phía trên xương quai xanh của nàng cũng cười theo. Có điều, Thu Thiên Phiên cũng không chú ý tới kim tuyến Thiên Tôn đang cười. Hắn là người văn hoá, phi lễ chớ nhìn, ánh mắt chỉ dám nhìn thẳng khuôn mặt của Cao Nhất Diệp, không nhìn chỗ khác trên người nàng, cho nên dù kim tuyến Thiên Tôn có khiêu vũ chắc hắn cũng không nhìn thấy.
Cao Nhất Diệp: "Thu đại nhân, ngài suy nghĩ nhiều rồi, ngọc lưu ly này, sau khi làm rõ ràng phương pháp chế tạo của nó, nó chính là một thứ rất bình dân."
Thu Thiên Phiên hỏi chấm?
Cao Nhất Diệp: "Chúng tôi đã xây một xưởng ngọc lưu ly bên cạnh trấn thợ mỏ tại thành bắc, dùng hạt cát có thể làm ra ngọc lưu ly."
Thu Thiên Phiên: "Hả?"
Cao Nhất Diệp cười nói: "Nha môn tri châu của ngài là trung tâm chính vụ, nhất định phải giữ được cường độ ánh sáng chiếu vào ổn định, phải thể hiện ra cảm giác 'quang minh chính đại' mà, cho nên cửa sổ không thể dùng giấy nữa, vậy sẽ khiến bên trong rất âm u, chúng tôi đa số chọn dùng ngọc lưu ly làm cửa sổ, để bên trong nha môn có thể sáng sủa, Thu đại nhân không ngại vào xem." này rẻ thật còn đỡ, nếu Lý phu nhân gạt hắn, ngọc lưu ly này vẫn là thứ cấp trân bảo đắt đến nỗi muốn bay lên, hắn có thể sẽ bị vạch tội.
Nhấc chân đi vào trong nha môn, bên trong quả nhiên sáng sủa, sau khi dùng cửa sổ thủy tinh, trong phòng làm cho người ta có cảm giác không còn âm u áp lực, mà thật sự thể hiện ra cảm giác "quang minh chính đại".
Điều này khiến hắn rất là phấn chấn, làm việc trong hoàn cảnh như vậy, tâm tình rõ ràng sẽ rất tốt.
Đi tới bên cạnh cái ghế của mình, ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn, chí đắc ý mãn, đột nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng, Thu Thiên Phiên ngửa đầu lên nhìn, liền phát hiện trần nhà trên đỉnh đầu mình, có khắc một bức tượng Đạo Huyền Thiên Tôn.
[Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] đã được thuyền vận chuyển không ngừng đưa đến thành Bồ Châu, hơn nữa nhà sách bản địa thành Bồ Châu cũng bắt đầu đang in ấn, cho nên Thu Thiên Phiên cũng nhận ra Đạo Huyền Thiên Tôn, chỉ là còn chưa thấy qua Thiên Tôn hiển linh, cho nên không quá tin tưởng mà thôi.
Thu Thiên Phiên ngạc nhiên nói: "Đây là..."
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Cái này gọi là ngẩng đầu ba thước có thần linh! Các lão bách tính thấy Thu đại nhân dám ngồi phía dưới tượng của Thiên Tôn làm việc, sẽ tin tưởng ngài không tham ô làm sai quy định, lạm dụng chức quyền."
Thu Thiên Phiên gật đầu: "Có lý, lý nên như vậy. Bản quan không làm chuyện đuối lý, sẽ không sợ thần linh ở trên đỉnh đầu nhìn, ôi, chỉ là thần này hình như chưa từng nghe nói qua, nếu như đổi lại là Thái Thượng Lão Quân, lực thuyết phục có phải sẽ càng mạnh hơn không?"
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Lão Quân quá lười, hơn một nghìn năm chưa từng xuống thế gian, vẫn là Thiên Tôn càng chiếu cố thế nhân hơn."
Thu Thiên Phiên cười: "Ha ha ha, được được được, mặc kệ là Lão Quân hay là Thiên Tôn, bản quan còn không sợ."
Hắn ở trong nha môn nhìn đi khắp nơi nhìn tới nhìn lui, trước đây nha môn tri châu xuống cấp, hiện tại quả nhiên là xây rất khang trang.
"Lý phu nhân, bản quan thật sự rất cảm ơn mọi người." Thu Thiên Phiên cười: "Bản quan cảm giác mình có thể sống lâu thêm mấy năm rồi."
Cao Nhất Diệp cười: "Đây là chắc chắn rồi. Tri châu đại nhân có cần đi tham quan nhà xưởng của các nơi không?"
Thu Thiên Phiên: "Đương nhiên phải đi rồi."
Vìivâv đoàn noườồi chuẩn bỉ naưa. ra khỏi thành. Cách thành gần nhất chính là trấn mỏ sắt trong núi Kê Quan, cùng với xưởng sắt thép bên cạnh, vì vậy đoàn người trước tiên đi về hướng núi Kê Quan.
Còn chưa tới trấn, Thu Thiên Phiên liền kinh ngạc, hắn thấy một con đường xỉ măng thật dài, như một sợi dây lưng màu xám kéo dài từ chân núi cho đến trấn mỏ sắt tại sườn núi.
Thu Thiên Phiên: "Đường xi măng này làm nhanh vậy sao?"
Cao Nhất Diệp: "Cái này đều nhờ có Bồ Châu là 'Trung tâm Thế giới', nhân khẩu đông đảo, chúng tôi tùy tiện tuyển dụng thôi đã có mấy vạn người tới, nhiều người như vậy, một người cuốc hai cái, con đường này liền thông."
Thu Thiên Phiên thấy phía trước đường xi măng có ngã rẽ, bên phải đi trấn mỏ sắt, bên phải đi xưởng sắt thép.
Thu Thiên Phiên không thích lắm mỏ sắt bẩn thỉu, cảm giác đào quặng cũng không có gì mà xem, liền chỉ vào hướng xưởng sắt thép: "Chúng ta trước tiên đi xem xưởng sắt thép đi."