Chương 539: Hạng mục đầu tư của Lão Nam Phong
Chương 539: Hạng mục đầu tư của Lão Nam PhongChương 539: Hạng mục đầu tư của Lão Nam Phong
Khi Thu Thiên Phiên đi tới trước thanh lâu, ở đây đang bu kín người, vô cùng náo nhiệt.
Thu Thiên Phiên kinh ngạc phát hiện, các quan to quý nhân toàn thành hầu như đều tới trước Xuân Phong Lâu, còn có rất nhiều tiểu thương, lão bách tính hơi giàu có cũng chạy tới giúp vui, chen chúc nhau trước Xuân Phong Lâu chật như nêm cối.
Thu Thiên Phiên ngẩn người, nắm lấy một người qua đường hỏi chuyện mới biết được, ngày hôm nay ở đây sắp sửa tổ chức "Buổi hòa nhạc" đầu tiên của Thái Lâm cô nương.
Thái Lâm cô nương, là thanh quan nhân hồng nhất của Xuân Phong Lâu, không sai, chính là nữ nhân mà Lão Nam Phong dạy nàng bài hát [Love love love], tên thật của nàng đương nhiên không gọi là Thái Lâm, tên này là nghệ danh Lão Nam Phong đặt cho nàng.
Hơn nữa từ "buổi hòa nhạc" này cũng là Lão Nam Phong "phát minh" .
Thậm chí ngay cả chỉ phí cần thiết để tổ chức buổi hòa nhạc này cũng là Lão Nam Phong chỉ.
Đương nhiên, mấy thứ này, tất cả đều là Lão Nam Phong học được từ trong "Video clip".
Lão Nam Phong đầu tư gần mấy trăm lượng bạc, trên khu đất trống bên ngoài Xuân Phong Lâu, dựng lên một sân khấu xa hoa thật lớn, bên trên lắp vô số đèn màu, chiếu sáng khu vực quảng trường xung quanh rực rỡ đủ mọi màu sắc.
Còn vừa thuê vừa mua rất nhiều ghế, xếp thành một vòng lại một vòng bên ngoài sân khấu.
Lúc này khán giả đã bắt đầu tiến vào sân khấu!
Phí vào cửa cũng không cao, chỉ một trăm tiền đồng mà thôi. Đối với quan to quý nhân và các thương nhân mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, cho dù một người dân bình thường, chỉ cần đang làm công cho thôn Cao Gia, trả một trăm tiền đồng cũng không cần nhíu mày một cái.
Cho nên một nghìn cái ghế bên cạnh sân khấu rất nhanh đã hết chỗ.
Còn có rất nhiều người có tiền những không mua được vé, không vào được sân khấu, họ đành phải ở bên ngoài rào chắn, từ xa nhìn qua bên này.
Lão Nam Phong trong nháy mắt đã thu về một trăm lượng bạc.
Đương nhiên, khoản thu này cách thu hồi vốn còn xa lắm. Nhưng Lão Nam Phong không để bụng.
"Buổi hòa nhạc lớn ngoài trời." Lão Nam Phong đang ở trong đám người cười như điên: "Ha ha ha, rốt cuộc lão tử đã đưa thế giới phồn hoa trên trời đến nhân gian rồi."
Một binh sĩ dân đoàn chen lên, thấp giọng nói: "Nam Phong ca, thời gian dự tính đã sắp đến, ngài không lên đài nói hai câu sao?"
Lão Nam Phong: "Lão tử biết nói cái rắm, chỉ biết mắng chửi người, lên đài sẽ phá hư bầu không khí buổi hòa nhạc, không cần, vẫn để cho tú bà làm đi."
Trước mắt bao người, tú bà bà khoảng 30 tuổi, vẫn còn phong vận bước lên đời, lấy ra một ống loa, quay về dưới đài lớn tiếng nói: "Hoan nghênh các vị lão gia tới cổ vũ, ngày hôm nay chúng tôi muốn tổ chức ở đây, đó là buổi hòa nhạc đầu tiên của Thái Lâm cô nương. Trên buổi hòa nhạc lần này, Thái Lâm cô nương sẽ hát mấy ca khúc rất được mọi người yêu thích mấy ngày gần đây, sẽ hát lại một lần, để cho mọi người nghe đã nghiền."
Mọi người: "Oa!"
Tú bà: "Buổi hòa nhạc lần này là do đại tướng thủ hạ của Hình tướng quân, Nam tướng quân bỏ vốn tổ chức, cho mời Nam tướng quân lên đài nói hai câu."
Lão Nam Phong: "Mẹ nó, sao vẫn bắt ta lên đài nói?"
Binh sĩ dân đoàn cười: "Cái này khẳng định rồi."
Lão Nam Phong bất đắc dĩ, đành phải kiên trì lên đài, đám người dưới đài lập tức la ó, nhất là Bát Địa Thỏ la to nhất.
Lão Nam Phong quay về Bát Địa Thỏ giơ nắm đấm lên, làm ra thủ thế trở về sẽ đánh hắn, lúc này mới chuyển hướng toàn bộ khán giả, xấu hổ cười cười: "À... ừm... Con mẹ nó phiển quá, ta không biết nói gì hết, mọi người cứ vui vẻ chơi hết mình là được rồi, càng náo nhiệt ta càng vui."
Mọi người: "Hú hú!"
Ngay sau đó Lão Nam Phong chật vật xuống đài, đổi thành Thái Lâm lên đài.
Nàng vừa lên đài, lập tức hát ca khúc chính [Love Love Love], thiếu nam sát thủ quả nhiên lợi hại, trong nháy mắt chỉnh phục trái tim của vô số người nghe.
Chỉ có Thu Thiên Phiên không vui, hắn vừa gặm gà nướng của tú bà bà vừa rồi đưa tới, vừa rống lên: "Bản quan không thích nghe bài này, bản auan muốn nghe ïCẩm Lý Sao1" Cũng may bài thứ hai là [Cẩm Lý Sao], cũng không để cho tri châu đại nhân thất vọng.
Tiếp theo trở lại bài [Ngu Hề Thán], cả đám phú thương ở dưới đài nghe mà như lục phách, xem như sỉ như say.
Thời đại này, xem kịch thường đều phải thưởng cho đào hát, khán giả cũng không hiểu "buổi hòa nhạc" là thứ gì, còn tưởng rằng giống như xem kịch bình thường, nghe xong một bài, không chút do dự sờ tay vào ngực, lấy ra bạc là ném lên trên đài.
Các quan to quý nhân xuất thủ thì không bình thường, nén bạc một thỏi một lượng bay khắp trên đài, thậm chí có người ném cả hạt đậu vàng... Rào rào một hồi, trên sân khấu bạc nhiều đến mức đếm không rõ.
Binh sĩ dân đoàn: "Oa, Nam Phong ca, ngươi phát tài rồi, ngươi sắp phát tài rồi, ngươi là người tổ chức, tất cả cái này đều là thu nhập của ngươi."
Lão Nam Phong còn đang quay cuồng theo âm nhạc: "Con mẹ nó, khi nghe hát tập trung một chút, đừng chỉ nhìn tiền."
Đang vui vẻ thì đột nhiên nghe được một tiếng rống to vang lên bên cạnh hội trường: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Chỉ thấy Hình Hồng Lang mang theo một đội người, nổi giận đùng đùng lao vào, liếc mắt liền tập trung vào Lão Nam Phong trong đám người: "Ngươi... ngươi đang làm cái trò quỷ gì?"
Lão Nam Phong giật mình: "Hả, ta trái với quân kỷ rồi sao?"
Hắn đang không biết giải thích thế nào, Hình Hồng Lang đột nhiên động tác cứng đờ, đứng im tại chỗ.
Thì ra, Hình Hồng Lang đã trông thấy Thiên Tôn, một Thiên Tôn silicon cũng chen chúc trong đám người, giống như Lão Nam Phong đang xoay xoay theo nhịp điệu của âm nhạc.
Tính dẻo dai của thân thể Thiên Tôn silicon thật đáng sợ, xoay một cái cả người đều biến thành hình con rắn kỳ dị, lại xoay ngược một cái vẫn hình con rắn, xoay tới xoay lui, thoạt nhìn có vẻ rất vui.
Hình Hồng Lang tức khắc đầu đầy mồ hôi: "Thiên Tôn, sao ngài cũng ở đây?"
Thiên Tôn silicon cười hì hì: "Náo nhiệt như vậy không phải rất tốt sao?"
Hình Hồng Lang: "Ặc, thế nhưng, không phải Thiên Tôn ghét nhất thanh lâu sao? Lão Nam Phong dùng tiền mời cô nương thanh lâu làm loại Thiên Tôn silicon cười: "Ở thanh lâu làm loại chuyện đó khẳng định là không được, đó là phải cấm. Nhưng nếu chỉ là ca hát, nhảy cho mọi người xem, đó là trò giải trí cực kỳ có lợi mà, rất có lợi, có thể mở rộng. Sau này bảo các cô nương thanh lâu đừng làm loại chuyện buôn bán kia nữa, không bán thân thể, mà là bán tài nghệ, cứ đi ca hát nhảy múa thôi, lên nóc nhà là lên nóc nhà!"
Hình Hồng Lang trầm mặc.
Lúc này âm nhạc trên đài đột nhiên biến đổi, Thái Lâm lại bắt đầu ca bài tiếp theo, [Đạp Sơn Hà], âm nhạc vốn đang xìu xuống, thoáng cái trở nên đằng đẳng sát khí, Thái Lâm chạy xuống đài, khi trở lên y phục đã thay đổi, biến thành một thân áo giáp kiểu nữ như Mộc Quế Anh, nàng múa thương, lớn tiếng ca: "Mà ta thương xuất như rồng, càn khôn lay động, một tiếng phá trời cao..."
Tiếng ca vừa vang lên, Hình Hồng Lang cũng không quan tâm đến thổ tào nữa rồi, xoay đầu lại liền tập trung lên khán đài: "Bài hát này khí thế quá!"
Lão Nam Phong cười to: "Ha ha ha, khí thế đúng không? Còn không mau mau thưởng?"
Hình Hồng Lang lấy ra một lượng bạc rồi ném lên đài, lại cất tiếng hát theo: "Trường thương phá mây màu, buông xuống lo lắng cả đời..."
Nữ nhân này vừa mở miệng đã hát bậy rồi.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy!