Chương 565: Người thôn Cao Gia
Chương 565: Người thôn Cao GiaChương 565: Người thôn Cao Gia
Chuyện đoàn du lịch thôn Cao Gia lập tức như một cơn gió, thổi qua cả thôn.
Lúc này các thôn dân của thôn Cao Gia đã cực kỳ giàu có, các công tượng bình thường nhận tiền lương ba lượng bạc một tháng, đã nhận mấy năm, không ít người đã có của để dành.
Thế nhưng, khi họ nhìn thấy chỉ phí du lịch "10 lượng bạc", vẫn cảm thấy sót tiền, căn bản không dám báo danh.
Lấy tiền công hơn ba tháng đi ra ngoài chơi một vòng, không hạ thủ được al
Cho dù là thánh nữ đại nhân dẫn đầu làm, mọi người vẫn không nỡ tham gia.
Tuy nhiên, vẫn có một số người, tiền nhiều không có chỗ xài, cái gì cũng muốn thử một lần, đơn cử là lão thôn trưởng thôn Cao Gia.
Lão thôn trưởng đi đôi dép tre, mặc áo 3 lỗ thủng lỗ chỗ, thoạt nhìn giống một lão già nghèo đói, thế nhưng đi tới điểm báo danh, không nói hai lời, đập cái cạch 10 lượng bạc trước mặt Đông Tuyết: "Ta báo danh."
Đông Tuyết: "Ôi, lão nhân gia ngài vẫn là đừng đi, tàu xe mệt nhọc, nếu như ngài ở trên đường có chuyện gì..."
Lão thôn trưởng hừ một tiếng, thổi râu tung lên: "Sao hả, chê ta già sao? Chính là bởi vì ta già rồi, mới muốn đi ra ngoài nhìn xem đây, khi còn trẻ ta nghèo, nơi đi xa nhất mới chỉ đến huyện thành, hiện tại thật vất vả có tiền rồi, còn không vội đi xem, để chết rồi, lẽ nào đến chết cũng chỉ làm một con chuột núi hay sao?"
Đông Tuyết: "Ặc, thế nhưng sức khoẻ của ông..."
Lão thôn trưởng lấy ra một cây tre, rắc một tiếng tay không bẻ gấy: "Sức khoẻ của ta thế nào?"
Đông Tuyết: "Mời ông!"
Lão thôn trưởng dẫn đầu đăng ký, lập tức đưa tới một nhóm người giàu có của thôn Cao Gia.
Cao Tịch Bát cũng tới, người này mấy năm nay mở quán bún gạo, kiếm được kha khá, hiện tại vừa nghe nói có cơ hội đi ra ngoài chơi, há có đạo lý không đến? Không chỉ hắn tới, còn dẫn vợ con cùng tới, phí báo danh 30 lượng bạc, vỗ cạch một phát xuống bàn.
Tới tiếp theo, lại là một người tất cả mọi người không nghĩ tới, ông chủ đến chính là 30 lượng bạc, lông mày không nhăn lấy một cái, còn vui vẻ nói một câu: "Xin gọi ta là giàu chảy mỡ."
Tiếp theo Trương bầu gánh của gánh hát đạo tình cũng tới, còn dẫn theo mấy nhân viên quan trọng trong gánh hát, nào là người hát, người nhảy, người kéo cầm, tất cả đều tới xây dựng đoàn.
"Mẹ, chúng ta cũng đi thôi." Xa xa, Cao Tam Oa đang kéo tay Cao Tam Nương, kéo nàng tới điểm đăng ký.
Cao Tam Nương hơi xấu hổ: "Con à, chúng ta đừng tham gia làm gì, cái đó cần 10 lượng bạc một người, hai mẹ con mình cộng lại cũng phải 20 lượng rồi, nương cũng không có tiền như Tịch Bát thúc."
Cao Tam Oa nhếch môi cười: "Con có tiền mà, truyện tranh [Đạp Phá Thiên Khung] của con vẽ, hiện tại đắt như tôm tươi, con ngồi ở nhà không làm gì cũng có tiền, huống chỉ, quyển thứ hai con vẽ [Quyền Động Huyền Khôn] cũng lập tức xuất bản phát hành rồi, đến lúc đó lại kiểm một khoản, 20 lượng bạc đối với con mà nói không đáng kể chút nào, ha ha, dẫn mẹ đi ra ngoài ăn chơi cho đã, xem cầu Hoàng Hà."
Cao Tam Nương mừng rỡ: "Con ta thật là có bản lĩnh, vậy chúng ta đi thôi."
Bên kia, Bạch phu nhân cũng đang kéo tay Bạch công tử: "Con ài! Theo mẹ đi chơi đi."
Bạch công tử cố sức rút tay về phía ngược lại: "Không đi không đi, con nhà bao việc, thay đổi thiết kế xe lửa hơi nước, đang ở thời điểm mấu chốt, con không thể bỏ đi mà đi chơi được, đây chính là phát minh quan trọng quan hệ đến tương lai của thôn Cao Gia."
Bạch phu nhân nghe nói thế, khẽ buông tay, thả Bạch công tử ra: "Cũng phải... công việc... công việc làm trọng, con chính là người rất quan trọng mà, thời gian của con rất quý giá."
Bạch công tử thoát được hai tay, xoay người đang muốn đi, đột nhiên cảm thấy tâm tình mẫu thân không đúng, quay đầu nhìn thì thấy Bạch phu nhân đang lén lau nước mắt.
Bạch công tử trong nháy mắt cứng đơ người, qua hai giây mới tát cho mình một cái, sau đó nắm lấy tay Bạch phu nhân, kéo nàng đi tới chỗ báo danh: "Con nghỉ, tạm thời không nghiên cứu nữa, cùng mẫu thân đại nhân đi xem bến tàu Hiệp Xuyên và Bồ Châu Tân Thành."
Bạch phu nhân mừng rỡ: "Con ta thực sự có hiếu nha."
Ngay cả Tam Thập Nhị cũng dắt tay con gái đi tới chỗ báo danh, hai cha con nhà này tuyệt không ồn ào gì, vẻ mặt bình tĩnh nộp tiền, hơn nữa Họ giống như làm một chuyện rất bình thường, xoay người đi ngay, vừa đi còn vừa nghe được Tam Thập Nhị đang nói khẽ với con gái: "Ngày mai đón mẹ con tới, cùng đi du lịch. Được rồi, con gái ngoan, nhà máy hóa chất của con có cách nào làm ra một loại thuốc, sau khi ăn vào có thể làm cho nam nhân khôi phục... khụ... chính là cái đó... Hóa Học chắc là lợi hại lắm phải không? Trình độ này chắc làm được mà."
Tam tiểu thư: "Có thuốc có thể trực tiếp độc chết người mà."
Tam Thập Nhị: "Ôi trời, thôi bỏ đi."
Tam tiểu thư trợn trắng mắt: "Người chừng này tuổi rồi, thông suốt một chút đi, đừng mãi mà [già mà không kính]."
Tam Thập Nhị: "Con bớt học cha đi, nữ hài tử như vậy không được."
Tam tiểu thư cười nói: "Cái này gọi là [gần son thì đỏ]."
Tam Thập Nhị đồng thời nói: "Cái này gọi là [gần mực thì đen]."
Hai cha con nhìn nhau cười, nghênh ngang mà đi.
Ba ngày sau, đoàn du lịch thôn Cao Gia chính thức xuất phát.
Cao Nhất Diệp vẫn không đi, không thể tùy tiện làm phiền đội hộ vệ, do Đông Tuyết phụ trách dẫn đoàn, một đoàn du lịch toàn là người có tiền, bắt đầu bước lên lộ trình.
Mọi người đến huyện Hợp Dương trước, ăn một bữa đặc sản Hợp Dương, sau đó lại chạy tới Hiệp Xuyên, thăm quan "thuỷ quân Thôn Cao Gia" trong cảng Hiệp Xuyên, những pháo hạm hùng tráng uy vũ khiến tất cả mọi người đều cảm thấy tự hào vì sức mạnh của thôn Cao Gia.
Tiếp theo đó là cầu Lâm Y Hoàng Hài
Từ lâu đã nghe nói qua cây cầu này, hôm nay tự mình đứng ở bên trên, hóng gió sông, không khỏi cảm thán 10 lượng bạc tiêu không uổng phí.
Ngày hôm sau, mọi người lại ngồi xe đến thành Bồ Châu.
Mới vừa vào Bồ Châu, cách châu thành còn xa, họ đã nhìn thấy một trấn nhỏ đủ mọi màu sắc dựng lên lấy nhà xưởng làm trung tâm, mỗi một nhà xưởng hình như đều tự thành một thành nhỏ, lượng lớn công nhân sinh sống, khiến cho trấn nhỏ tràn ngập sức sống.
Người trong đoàn du lịch còn mua phiếu cơm, lĩnh hội một lần cảm giác ăn cơm hộp ở trong nhà xưởng, cảm thụ một chút tuyệt học nghiêng muôi của đại mụ.
Một phen bôn ba, rốt cuộc đi tới thành Bồ Châu.
Khi vào trong thành, sắc trời đã tối, đa số mọi người đều mệt mỏi, vội vàng đi quán †ro nhỉ naøi.: Thế nhưng, người già ngủ ít !
Lão thôn trưởng thôn Cao Gia ngủ không yên, lại không có việc gì làm, một người đi bộ ra khỏi khách điếm, đang đi, liền nghe người ta nói trong thành đang tổ chức một buổi hòa nhạc.
Lão thôn trưởng há có lý không vô giúp vui...
Ngày hôm saul
Trong quán trà thành Bồ Châu bắt đầu lưu truyền, trong buổi hòa nhạc của Thái Lâm cô nương xuất hiện một đại lão thần bí, thừa dịp hỗn loạn ném lên sân khấu một thỏi bạc ròng hoa tuyết 100 lượng, nhưng không ai thừa nhận chuyện này, ai cũng không biết vị đại ca này rốt cuộc là ai.
Đại ca giống như phù dung sớm nở tối tàn, thật lâu sau đó không xuất hiện nữa, nhưng trong giới giải trí Bồ Châu vẫn luôn lưu truyền cố sự của đại ca.