Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 568 - Chương 568: Đấu Pháp Nhìn Không Hiểu

Chương 568: Đấu pháp nhìn không hiểu Chương 568: Đấu pháp nhìn không hiểuChương 568: Đấu pháp nhìn không hiểu

Người của Mã Tường Lân đến bây giờ vẫn chưa có việc gì để làm.

Họ vừa không bắn cung, cũng không va chạm chính diện với lưu khấu, chỉ ở hai bên cánh trái và cánh phải, lấy cách thức hộ cánh chậm rãi đi tới, đã thấy tặc quân chính diện tan tác, tặc binh phòng thủ "tường thành" đang không ngừng rút lui.

Có người nhảy ra tường thành xông tới hai bước đã bị bắn ngã.

Có người khom lưng chạy vài bước đã bị hỏa súng bắn ngã.

Có người run rẩy trốn phía sau tường, sau đó thò ra nửa khuôn mặt muốn nhìn bên ngoài một chút, nhưng nửa gương mặt liền trúng đạn, ngã.

Dưới loại tình huống này, các tặc binh quả thật không biết nên đánh thế nào.

Không biết chơi!

Mã Tường Lân cũng không biết chơi, trong lòng gã nhịn không được không ngừng nghĩ đến: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm cái gì?

Ta đường đường Xuyên trung Bạch Can binh, nổi tiếng với dũng cảm liều mạng, hiện tại một đao một thương chưa từng va chạm với quân địch, hình như lại sắp đánh thắng rồi?

Một bộ hạ hô to: "Tướng quân, chúng ta lập tức sẽ đến bên tường thành rồi! Vẫn tiếp tục từ từ đi tới sao?"

Mã Tường Lân: "!"

Nhất thời không biết hạ lệnh thế nào mới tốt.

Lại nghe được Trình Húc phía sau hô to: "Mã tướng quân, mời công chiếm tường thành."

Mã Tường Lân cũng không cần dùng não, trực tiếp chuyển lời: "Bạch Can binh, xông lên! Công chiếm tường thành!"

Mấy nghìn Xuyên trung Bạch Can binh phấn chấn, rốt cuộc chúng ta có việc làm rồi.

Bọn họ hò hét và xông lên trước.

Tường thành tạm thời cao tới thắt lưng ở ngay trước mặt, loại tường thành này có tác dụng chó gì, Bạch Can binh bước một cái đã nhảy qua tường thành, mà tặc binh canh giữ phía sau tường thành bị hỏa súng bắn cho lú rồi, còn trốn phía sau tường thành tránh đạn.

Ai ngờ Bạch Can binh bên địch đã leo qua tường rồi. Lần này lập tức tiến đánh huyết chiến đánh giáp lá cà, mà loại huyết chiến này, Bạch Can binh có bao giờ sợ ai?

Bạch Can thương đâm loạn vào đám tặc binh đang sợ hãi co ro phía sau tường thành.

Đám tặc binh tránh thoát được hỏa súng lần này thì không trốn nổi nữa, chỉ giao chiến một hồi ngắn ngủi, tường thành thay chủ.

Mã Tường Lân cười to: "Đời này chưa bao giờ công thành mà nhẹ nhàng như vậy."

Gã cười xong, đang muốn chỉ huy binh sĩ tiếp tục đánh vào trong thành, lại thấy Trình Húc suất lĩnh các hỏa súng binh không tiếp tục tiến lên, mà xoát xoát xoát, tất cả đều ngồi xổm phía sau bức tường thấp.

Bức tường thấp hiện tại đã biến thành boong ke của các hỏa súng binh, các binh sĩ gác nòng súng lên tường, ngắm vào khu ngã tư trong thành.

Mã Tường Lân: "Các ngươi không tiến lên?"

Trình Húc nhìn lướt qua phía trước, phía trước nhà cửa san sát, đường sá phức tạp, đường hẻm gồ ghề, dân cư lộn xôn, giao lộ khắp nơi.

Loại tình huống này hỏa súng binh sao có thể tuỳ tiện đi vào?

Nếu như tùy tiện tiến vào, từ trong hẻm có thể mười bảy mười tám thái nãi nãi nhảy ra trong nháy mắt, từ bốn phương tám hướng chém chết gã.

Gã vung tay lên: "Mã tướng quân, hỏa súng binh quân ta am hiểu giết địch khoảng cách xa. Nhưng trong thành đường hẻm khắp nơi, không lợi cho quân ta tác chiến."

Mã Tường Lân gật đầu: "Vậy kế tiếp đánh thế nào?"

Trình Húc cũng đau đầu.

Đúng lúc này, Cao Sơ Ngũ lại lên tiếng: "Đừng nghĩ một đợt liền đánh thắng quân địch, thong thả tầng tầng tiến lên, đầu tiên chiếm toàn bộ các căn nhà ở con đường tầng thứ nhất, sau khi chiếm ổn, xách hoả súng tiến lên tầng thứ hai."

Cao Sơ Ngũ đương nhiên không biết chỉ huy, hắn vừa lên tiếng, mọi người biết là Thiên Tôn đang phát biểu rồi.

Chiến tranh cận hiện đại, nhất là sau khi phát minh ra chiến hào, chiến tranh đều đánh rất chậm, các binh sĩ sẽ từ từ tiến lên từng lớp chiến hào, từng lớp ngã tư, từng lớp phòng tuyến, căn bản không cần sốt ruột, mấy tiếng đồng hồ chỉ tiến lên mấy chục mét là chuyện thường có, không như không cần thiết phải vậy.

Trình Húc cũng lập tức hiểu được: "Chiến thuật tằm ăn lên! Mã tướng quân, người của ngươi đi trước, người của ta theo sau, chúng ta chiếm trước con đường tầng thứ nhất."

Mã Tường Lân gật đầu, phất tay, Bạch Can binh bắt đầu tiến lên trước.

Bạch Can binh liệt trận tiến lên, đó cũng không phải là lưu khấu có thể so sánh, cho dù chiến đấu trong hẻm nhỏ, gã cũng không sợ ai.

Mà lưu khấu ở trên nóc nhà thò đầu ra, muốn bắn tên hoặc là đập đá xuống Bạch Can binh, mà vừa mới thò đầu ra, liền nghe được hỏa súng vang lên, lưu khấu trên nóc nhà rơi xuống.

Không còn lưu khấu nào dám lên trên nóc nhà nữa.

Không còn quân địch từ trên cao nhìn xuống, Bạch Can binh còn có gì mà sợ? Hò hét một tiếng rồi đánh vào quảng trường, sau khi va chạm trực diện, đã lấy được con đường tầng thứ nhất.

Các hỏa súng binh lập tức cùng tiến lên, tiến vào trong nhà, từ cửa sổ vươn hỏa súng ra, còn có một số hỏa súng binh bò lên trên nóc nhà, giơ hỏa súng từ chỗ cao nóc nhà, lại ngắm về phía con đường tầng thứ hai...

Hỏa súng binh trên nóc nhà có tầm nhìn rất tốt, mặt tiến công rộng, thoáng cái đã đưa rất nhiều con đường xung quanh vào phạm vi bao phủ của hỏa lực.

Lưu khấu hoạt động tại ngã tư thứ hai, thoáng cái liền biến thành bia ngắm sống.

Sau một loạt âm thanh đoàng đoàng vang lên, mắt thường có thể thấy được lưu khấu bị đánh tán.

Bạch Can binh lập tức bắt đầu thẳng tiến về ngã tư tầng thứ hai.

Lần này, lưu khấu có thể nói binh bại như núi đổi

Lão Hồi Hồi vừa nhìn tình hình này, quyết định trận chiến này sẽ không tham gia vào, vẫn là tiết kiếm chút sức lực cho ky binh, hắn ra lệnh một tiếng, suất lĩnh thiết ky trong nháy mắt chạy về hướng bắc.

Đám người Tử Kim Lương Vương Tự Dụng, Sấm Vương, Nam doanh Bát Đại Vương, Phiên Sơn Diêu cũng rất nhanh binh sĩ tan vỡ, không thể tái chiến.

Lưu khấu dù sao cũng là lưu khấu, đánh không lại là bỏ chạy, cho tới bây giờ cũng không biết lựa chọn tử chiến tới cùng, một khi phát hiện không có chút hy vọng chiến thắng, liền rút lui còn nhanh hơn cả thỏ, xoát xoát cả đám tán loạn, tất cả đều chạy ra khỏi huyện thành Đại Ninh, biến Huyện thành Đại Ninh, rốt cuộc giành lại!

Mã Tường Lân đi trên đường, thỉnh thoảng dùng chân đá thi thể tặc binh, xem có còn tên nào đang giả chết hay không, vừa đi, vừa khẽ than: "Trong huyện thành Đại Ninh không tìm được người sống nào sao?"

Bộ hạ bên cạnh sắc mặt khó coi: "Trong nhà toàn là thi thể của lão bách tính."

Mã Tường Lân khó chịu trong lòng, đành phải chuyển chủ đề khác: "Cách thức đánh trận của Hình tướng quân này, hình như ta nhìn không hiểu gì"

Trương Phượng Nghỉ đi bên cạnh gã cũng thấp giọng nói: "Đúng vậy, cách đánh trận của nhánh quân này, thật sự chúng ta nhìn không hiểu gì, nếu như chúng ta chống lại họ, phu quân cảm thấy phần thắng của chúng ta là bao nhiêu?"

"Còn phần thắng?" Mã Tường Lân dở khóc dở cười: "Làm gì có phần thắng?"

Trương Phượng Nghỉ trầm mặc.

Mã Tường Lân nói: "Chỉ có thể nói, may mà họ không phải là tặc, mà là đã được chiêu an thành quan binh, nếu như họ không chịu chiêu an, theo Vương Gia Dận cùng làm loạn, chúng ta căn bản không cản được."

Trương Phượng Nghỉ gật đầu: "Khi ở huyện Bồ, ta thấy họ chia một nửa quân lương của mình cho lão bách tính, nghĩ họ đều là người tốt, không phải là tặc."

Hai người đang nói đến đó, phía trước có một Bạch Can binh hồi báo: "Tướng quân, trong khu dân cư phía trước, còn có người."

Mã Tường Lân phấn chấn, mừng rỡ: "Còn có cư dân sống? Thật tốt quá! Mau mau qua đó xem."

Gã và Phượng Nghi vội vàng đến khu dân cư đó, mà đồng thời, mấy vị thủ lĩnh của dân đoàn thôn Cao Gia cũng nhận được tin tức, mọi người đều vội vàng chạy về cùng một nơi.
Bình Luận (0)
Comment