Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 571 - Chương 571: Chia Cho Các Ngươi

Chương 571: Chia cho các ngươi Chương 571: Chia cho các ngươiChương 571: Chia cho các ngươi

Trình Húc vui mừng nhận lấy tờ giấy kia, dùng nón tre che mưa, sau đó vung bút và ký tên lên trên, theo thường lệ viết một chữ Hoà bên cạnh, thiếu chút nữa viết ra một nửa chữ Trình còn lại, may mà thu bút đủ nhanh, miễn cưỡng xem như viết thành Hòa Cửu.

Thế nhưng chữ Cửu bên cạnh chữ Hoà, cách viết lại không giống nhau.

Vương Đường nhìn thoáng qua chữ Hoà kia, liền biết nó chỉ là một thiên bàng, hắn nhìn thấu nhưng cũng không nói toạc ra, mỉm cười rồi thu nó lại.

Trình Húc: "Có tiểu tử ngươi trông coi sổ sách, những vật tư ra vào trong quân này bây giờ còn cần ký tên xác nhận vào sổ, người muốn tham ô quân lương sợ là không dễ hạ thủ rồi."

Vương Đường cười: "Thiên Tôn nói, lớp người chúng tôi là phần tử tri thức thế hệ mới, mà thế hệ các người là tàn dư của xã hội cũ, nếu như cách làm việc làm người của chúng tôi còn giống như thế hệ đi trước, thiên hạ này sẽ không tiến bộ được."

Trình Húc: "Quanh co lòng vòng nhục mạ trưởng bối, trở về ta sẽ cáo trạng với phụ thân ngươi."

Vương Đường mỉm cười: "Đây là nguyên văn của Thiên Tôn! Một chữ không sửa, cha ta tới cũng phải nghe."

Một ngân tuyến Thiên Tôn thêu trên ngực hắn cũng nở nụ cười hắc hắc: "Không sai, là nguyên văn của ta."

Giờ thì Trình Húc đành phải nhận thua rồi.

Tiếp tế lương thực xong, Vương Đường lại bắt đầu bàn giao thức ăn của chiến mã và hỏa dược, đạn... các loại vật tư, đều ghi lại và kiểm kê rõ ràng.

Mã Tường Lân đứng từ xa nhìn, trong lòng cũng không khỏi nghĩ thầm, Hình Hồng Lang này không bình thường, rõ ràng là một lưu khấu được chiêu an, nhưng quy củ làm việc lại còn chú ý hơn cả triều đình.

Triều đình là nơi sổ sách lộn xộn chất thành núi, tham ô quân lương, đầu cơ trục lợi quân mã, lĩnh tiền khống, mấy trò tệ nạn nào có thể cũng đều chơi qua một lần. Nhưng thủ hạ của Hình Hồng Lang này lại làm đâu ra đấy, rốt cuộc bên nào mới là lưu khấu?

Gã đang nghĩ như vậy, thê tử hắn Trương Phượng Nghỉ cũng có ý nghĩ tương tự, hai phu thê nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc, sau khi trở về, Vạn Thọ trại của Thổ Gia tộc ta cũng phải nghiên cứu một chút cách quản lý phương diện này.

Hình Hồng Lang đi tới hai vợ chồng Mã Tường Lân, cười gọi: "Mã tướng quân, lương thực của chúng ta đã đến, tổng cộng 200 sọt bột mì, 50 sọt thịt, mỗi sọt 120 cân, ở đây là có 3 vạn cân lương thực rồi. Bộ hạ của ngươi có bao nhiêu? Mau tới chia đi."

Mã Tường Lân: "Ta dẫn theo ba nghìn Bạch Can binh tới đây."

"Ba nghìn sao?" Hình Hồng Lang: "Vậy trước tiên chia cho ngươi 60 sọt bột mì, 10 sọt thịt đi."

Mã Tường Lân lặng yên tính toán, đây là đối phương chia cho ta 7200 cân bột mì, 1200 cân thịt... Đây cũng không phải số lượng nhỏ!

Bà nội cha, trong năm hạn hán, con số này quả thật đáng sợ.

Khi Bạch Can binh vào kinh cần vương, đầu tiên là tự dự trù lương thực. Cần vương kết thúc, trên đường về ở lại Sơn Tây hỗ trợ tiễu phi, liền đổi thành do tuần phủ Sơn Tây Tống Thống Ân cung cấp lương thực cho họ.

Tống Thống Ân coi như là một quan tốt, không tham không hủ, làm việc cẩn trọng, nhưng hắn cho lương lại rất bủn xỉn, tựa như nước ở miếng rửa bát, cố vắt mới ra một chút lương, lại cố vắt phát nữa mới ra thêm một chút lương.

Tại phương diện quân lương, đối với Xuyên trung Bạch Can binh có vẻ như trứng chọi đá.

Nhưng không ngờ, Hình Hồng Lang này cho một lần đã nhiều như vậy!

Mã Tường Lân tỏ ra xấu hổ: "Số lương này, ta nợ các ngươi trước, chờ ta trở về Tứ Xuyên, sẽ xoay xở trả cho các ngươi một ít."

Hình Hồng Lang mỉm cười: "Không vội, việc nhỏ thôi."

Mã Tường Lân nói: "Số lương thảo này, là lương an trí của triều đình cho các người sao?"

Mấy ngày trước gã nghe nói qua, triều đình phái ngự sử Ngô Sân mang theo mười vạn lượng bạc để chiêu an lưu khấu, cho lưu khấu tiền lương an trí, dùng để khai hoang, mua lương giống, mua trâu cày các loại, hiện tại xem ra, mười vạn lượng bạc quả nhiên lợi hại, chiêu an lưu khấu đúng là làm phát một.

Hình Hồng Lang cười lắc đầu: "Có phải lương an trí gì đâu? Ngô Sân nghèo đến nỗi đang ôm Sử Khả Pháp khóc trong phủ Tây An kia kìa."

Mã Tường Lân trầm mặc.

Hình Hồng Lang: "Số lương thực này, là bản thân ta buôn muối kiếm Mã Tường Lân: "Hiện tại ta đổi nghề đi buôn muối còn kịp không?"

Trương Phượng Nghỉ: "Này, nói nhảm cái gì vậy, nếu việc này truyền ra để quan văn nghe được, tố cáo huynh, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu phiền phức."

Hình Hồng Lang cười: "Mã tướng quân ăn ngay nói thẳng, rất tốt, ha ha ha."

Mã Tường Lân đi gọi các Bạch Can binh tới vận chuyển lương thực, đưa hết 60 sọt bột mì và 10 sọt thịt mà Hình Hồng Lang chia cho gã đi, trước tiên dựng lều che mưa, lúc này mới cẩn thận mở tấm vải dầu che trên sọt tre ra.

"Oa! Bột mì trắng quá."

"Đây là hàng cao cấp."

"Đời này ta chưa từng được ăn bột mì tốt như vậy."

"Trước đây ăn toàn là bị ngả chút màu vàng."

Các Bạch Can binh đều phát ra âm thanh thán phục.

Một Bạch Can binh mở ra sọt chứa thịt, trong sọt toàn là hộp hình vuông, mở hộp ra, bên trong là những miếng thịt vuông vức được sắp rất chỉnh tầ.

Bên cạnh lập tức vang lên tiếng nuốt nước bọt.

Loại thịt hình vuông này họ đã từng thấy qua, tại huyện Bồ, huyện Đại Ninh, họ đều thấy bộ hạ của Hình Hồng Lang chia loại thịt này cho lão bách tính ăn, họ ở bên cạnh nhìn, nghe mà tràn đầy ước ao đố kị, nhưng Bạch Can binh quân kỷ nghiêm minh, họ cũng không xấu tính như quan binh khác.

Họ sẽ không cướp đồ ăn của lão bách tính, đành phải ở bên cạnh phiền muộn mà nhìn.

"Hiện tại rốt cuộc đến phiên ta rồi." Một Bạch Can binh tay cầm một cái hộp, ngửa mặt lên trời cười to: "Mười sọt thịt này nặng 1200 cân, ba nghìn Bạch Can binh chúng ta, mỗi người có thể chia được gần nửa cân rồi."

"Ta ước lượng một chút... ừm... Một người có thể chia được khoảng hai hộp."

Các Bạch Can binh mừng rỡ, nuốt nước bọt: "Ăn thịt!"

"Ăn thịt!"

Tất cả binh sĩ đều hoan hô.

Mọi người ở dưới lều bắt đầu dựng bếp bắc nồi, đốt lửa nấu cơm. Bên Họ bỏ hết hộp gỗ vào trong nồi nấu, sau đó vớt ra, dùng hộp làm bát rồi cứ thế mà ăn, thiết kế này quả thật rất tiện lợi.

"Ngon quá!"

"Ngon chết ta rồi."

"Đã lâu chưa từng được ăn thịt."

"Không ngờ hành quân đánh trận còn có thể có thịt ăn."

Ngay khi họ hoan hô nhảy nhót, hơn 3000 nạn dân từ huyện Đại Ninh theo quân qua đây ở đằng xa, trong mắt cũng lộ ra vẻ ước ao đố kị. Nhưng bọn họ bị ức hiếp đã quen, nào dám đến xin đồ ăn của quan binh, chỉ dám từ xa nhìn, ngay cả lá gan tới gần ngửi thôi cũng không có.

Lúc này, họ liền trông thấy Trịnh Đại Ngưu đang đi tới, trên vai khiêng một cái sọt, rầm một cái đặt xuống trước mặt họ, nhếch môi cười: "Ba nghìn nạn dân, đãi ngộ của các ngươi cũng như ba nghìn Bạch Can binh, cho các ngươi 60 sọt bột mì, 10 sọt thịt, các ngươi tự sắp xếp đi, phái người đến bên thuyền khiêng về đây."

Các nạn dân ngẩn người, lập tức mừng rỡ: "Đa tạ quân gia."
Bình Luận (0)
Comment