Chương 573: Không ngờ còn muốn cướp người
Chương 573: Không ngờ còn muốn cướp ngườiChương 573: Không ngờ còn muốn cướp người
Các nạn dân huyện Đại Ninh ngồi trên thuyền hàng, một đường hướng nam.
Đa số người phương bắc không đi thuyền thường xuyên, nhưng bên cạnh huyện thành Đại Ninh chính là sông Hân Thủy, cho nên những huyện dân này không giống với người phương bắc bình thường, họ ít nhiều đều biết chút thủy tính, cho dù không biết chèo thuyền đánh cá, đa số cũng đã từng ngồi thuyền qua sông.
Một đường thuyền lắc lư, người say sóng cũng không nhiều.
Đường sông hơn 200 dặm, đi xuôi dòng, không tới nửa ngày.
Đột nhiên, trên thuyền có một nạn dân lớn tiếng kêu lên: "Mau nhìn kìa, mau nhìn phía trước... cầu, một cây cầu rất to."
Thì ra, phía trước chính là Long Môn Cổ Độ.
Các nạn dân chỉ nhìn thoáng qua cầu Long Môn, cả người liền tê dại.
Ngay cả người bị say sóng cũng thấy phấn chấn, trong nháy mắt đã quên say sóng là cái gì.
"Cầu này thật là lợi hại!"
"Quá uy phong."
"Rốt cuộc nó xây nên thế nào?"
Các nạn dân nghị luận sôi nổi, một thuyền viên trên thuyền quay đầu cười nói: "Ngạc nhiên cái gì? Đây là Thiên Tôn thi tiên pháp, vận chuyển tiên cầu từ Thiên giới xuống."
Các nạn dân: "Oal"
Có người lại nói: "Nhìn đầu cầu, có một thành bảo màu xám trắng."
Ánh mắt của các nạn dân lại nhìn về phía đầu cầu phía đông, Long Môn Cổ Độ, hiện tại đã xây nên một thành bảo xi măng, tên gọi là "Long Môn đông bảo".
Đóng quân ở chỗ này đương nhiên là Thạch Kiên, bởi vì lần trước "có công cố thủ cầu Long Môn", đã đẩy lùi Lão Hồi Hồi và tây doanh Bát Đại Vương, Trình Húc còn viết cho hắn một bài tấu chương mà chính hắn cũng nhìn không được.
Không nghĩ tới, sau khi tấu chương này được đưa lên, Vương Thừa Ân phía trên lại làm bộ tin thật, trước tiên thay hắn khoe thành tích với triều đình, còn thăng cho hắn làm thiên tổng. sở binh.
Hắn đã có 600 vệ sở binh bộ hạ rồi, thôn Cao Gia lại điều cho hắn thêm 200 binh, vì vậy hiện tại binh lực thực tế hắn nắm giữ trở thành 400 binh thôn Cao Gia, 600 binh vệ sở.
Tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù mệnh lệnh hắn "Trấn giữ Long Môn Cổ Độ, ngăn cản lưu khấu qua sông”, vì vậy, trên cơ bản Thạch Kiên coi như là thường trú ở chỗ này rồi.
Lúc này Thạch Kiên đang cầm kính viễn vọng, đứng phía trên Long Môn đông bảo nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy ba chiếc thuyền hàng đang từ giữa sông chạy tới, mỗi một chiếc thuyền hàng đều chở đầy người.
Thạch Kiên lập tức hai mắt sáng ngời, nhanh chân chạy ra khỏi bảo, đến bên cạnh bến đò, hướng về ba chiếc thuyền cố sức phất tay.
Vương Đường từ đầu thuyền thò đầu ra, quay về Thạch Kiên cười: "Thạch đại ca! Sao rồi? Sao giống ngọn hải đăng đứng trên bờ thế."
Thạch Kiên cười: "Ba chiếc thuyền nạn dân của ngươi, là từ phía bắc chở tới sao?"
Vương Đường nói: "Đúng vậy! Phụng mệnh của Hình giáo viên, đưa những nạn dân này đến thành Bồ Châu an trí."
Thạch Kiên hai mắt sáng ngời: "Là mệnh lệnh của Hình giáo viên, không phải là mệnh lệnh của Thiên Tôn?"
Vương Đường cẩn thận suy nghĩ: "Ừm, hình như Thiên Tôn không đưa ra chỉ thị gì về an trí."
Thạch Kiên liền mừng rỡ: "Vậy đừng đưa đến Bồ Châu nữa, để ở chỗ ta đi."
Vương Đường trầm mặc.
Thạch Kiên ra sức xoa xoa tay: "Ngươi xem, bến tàu Long Môn Cổ Độ này của ta, vừa mới xây xong một cái thành bảo, thế nhưng cơ sở thiết bị lại rất kém, còn chưa xứng với quy hoạch xây dựng thành trấn và thôn trang bên cạnh, nơi đây chính miệng Thiên Tôn phân phó phải xây dựng phát triển tốt, nhân lực không đủ, xây sẽ không tốt, chẳng phải khiến cho Thiên Tôn lão nhân gia thất vọng sao?"
Vương Đường dở khóc dở cười: "Lại còn chơi trò cướp người nữa?"
Thạch Kiên: "Không cướp người không được a, nhân lực của ta ở đây quá ít. Chỉ có một số cư dân từ huyện thành Hà Tân qua đây, những cư dân này chỉ cần vừa thấy huyện thành Hà Tân an toàn, lại lập tức chạy đến bên huyện thành... Họ không bao giờ chịu ở lại bến tàu an tâm làm công." thương quê hương của mình, luôn nghĩ đến lá rụng về cội."
Thạch Kiên: "Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là ta cần nhân thủ, nhưng Long Môn Cổ Độ này nằm ở bên bờ sông chỗ giao giới giữa Sơn Tây và Thiểm Tây, lưu khấu mà làm loạn, nơi này căn bản không có người đến, chỗ ta đang thiếu nhân thủ nghiêm trọng. Không có người, sẽ không thể phát triển nổi. Mà bên Bồ Châu lại là một châu vô cùng lớn, có rất nhiều nhân lực, dùng cũng không hết. Những nạn dân tới từ phía bắc này để cho ta đi."
Hắn giải thích một tràng, Vương Đường nghe xong cũng cảm thấy có lý.
"Được thôi!" Vương Đường: "Vậy để những người này ở lại chỗ ngươi, ta còn phải chở thêm vài chuyến nữa, tổng cộng khoảng ba nghìn người, đều đưa hết đến chỗ ngươi, chắc cũng có thể bổ sung cho chỗ này của ngươi không ít nhân lực."
Thạch Kiên mừng rỡ: "Ta biết ngươi giảng đạo lý mà."
Vương Đường: "Thế nhưng nếu Hình giáo viên tìm ngươi kiếm chuyện, ta cũng mặc kệ."
Thạch Kiên: "Hình giáo viên cũng là người giảng đạo lý, sẽ không tìm ta kiếm chuyện."
Hai thanh niên hai ba câu đã hoàn tất việc "chia bẩn", vì vậy ba chiếc thuyền hàng liền dựa vào sát bến tàu, một tấm ván gỗ thật dài từ trên thuyền vươn ra, đặt lên trên bờ, các thuyền viên hướng về nạn dân thét to: "Mọi người rời thuyền đi, sau này sẽ sống lâu dài ở đây."
Nạn dân trên thuyền đều sững sờ.
Vừa rồi Vương Đường và Thạch Kiên là cách thật xa rống lên, âm thanh phải lớn, bằng không gió sông thổi qua sẽ không còn.
Nếu âm thanh lớn, các nạn dân trên thuyền há có đạo lý không nghe được?
Khi nghe được đối phương nói đến chuyện "cướp người", các nạn dân thật sự nghe không hiểu. Đây là tình huống gì? Chỉ nghe nói qua quan địa phương ngại phiền phức, không muốn an trí nạn dân ngoại lai, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua quan địa phương còn muốn cướp người.
Cướp mấy người dân cực khổ bọn ta làm gì?
Còn phải cung cấp đồ ăn, chỗ ở cho chúng ta, còn phải an bài ruộng đất, đối với quan địa phương mà nói là một việc tương đối khó xử.
Bản thân chưa từng cảm thấy mình giá trị bao nhiêu tiền, không nghĩ tới naười khác òn muốn cướn. Các nạn dân xuống thuyền, sau đó phân tán ra xung quanh bến tàu. Nhóm ba chiếc thuyền đầu tiên cũng chỉ khoảng một nghìn người. Thạch Kiên mỉm cười đi tới trước mặt bọn họ: "Hoan nghênh đi tới Long Môn Cổ Độ, đến đây rồi, mọi người không cần lo lắng đến việc ăn ở. Nhìn thấy thành bảo bên kia chưa? Mỗi ngày ở cửa thành bảo đều sẽ phát một số đồ ăn, bảo đảm không có người sẽ chết đói."
Các nạn dân mừng rỡ.
Thạch Kiên nói: "Có điều, chỉ không chết đói khẳng định là không được, ai không muốn cuộc sống tốt đẹp hơn chứ? Cho nên... mọi người còn có thể thông qua làm công để kiếm càng nhiều tiền hơn."
Lời này không có gì sai sót.
Các nạn dân bắt đầu dài cổ chờ an bài.
Thạch Kiên thì lại lấy ra bộ lương tiêu chuẩn của thôn Cao Gia, xoát một cái, liệt kê ra các loại nhân lực cương vị mà các ngành các nghề yêu cầu.
Các nạn dân vừa nghe, cái gì? Ở chỗ này tiền công làm việc cao như thế sao?
Vậy thì còn do dự cái gì nữa!
Một đám người vội vàng hăng hái báo danh, Long Môn Cổ Độ lập tức đón tiếp một nguồn lực lượng tân sinh.
Thạch Kiên cười tươi như hoa, Vương Đường lại đang suy nghĩ: Không biết Hình Hồng Lang biết chuyện này có tức giận hay không? Ôi, bỏ đi mặc kệ!