Chương 575: Hoa tuyết phiêu phiêu
Chương 575: Hoa tuyết phiêu phiêuChương 575: Hoa tuyết phiêu phiêu
Trong khi Giáng Châu Tắc Sơn rất phấn khởi bắt đầu làm nhà máy hóa chất.
Phủ Tây An.
Trong cửa hàng phân hóa học quan doanh đang có người gây rối.
Từ sau lần trước Ngô Sân và Sử Khả Pháp đến thăm huyện Trừng Thành, thương lượng với Lương Thế Hiền chuyện phân hóa học, tốt nghiệp sinh sơ trung đầu tiên của thôn Cao Gia còn chuyên môn làm hạch toán thành phẩm cho họ, cuối cùng đưa ra cái giá rất hợp lý.
Sử Khả Pháp liền nhập hàng từ huyện Trừng Thành, sau đó vận chuyển không ít phân hóa học đi tới phủ Tây An, đặt trong cửa hàng phân hóa học của quan doanh để bán.
Bởi vì năm ngoái huyện Trừng Thành tặng cho phủ Tây An một nhóm phân hóa học cho các nông dân miễn phí dùng thử, hiệu quả của nó rất tốt, cho nên năm nay cửa hàng phân hóa học này vừa mở thì ngay lập tức khiến cho mọi người coi trọng, không ít lão bách tính ở bên cạnh sông Vị Thủy, ruộng đất trong nhà không bị hán hạn nên chạy tới đây để mua phân hóa học.
Nhưng mà, trò hay cũng tới chính vào lúc này.
Trong tay có ruộng cũng không chỉ lão bách tính bình thường, còn có quan to quý nhân nữa, hơn nữa, trong phủ Tây An này, có một vị quan to quý nhân, hoàng thất quý tộc khá phong cách, nổi bật là Tần Vương.
Lúc này Tần Túc Vương Chu Nghị Hoán đã chết, Tần Vương mới còn chưa sắc phong, Chu Tồn Cơ là Tần thế tử, là người nắm giữ trên thực tế của Tần vương phủ.
Tần vương phủ sở hữu ruộng đất rất nhiều, ruộng đất màu mỡ nhất xung quanh Tây An hầu như đều là của Tần vương phủ, phần lớn những ruộng đất này đều phân bố bên cạnh Vị Hà, hưởng thụ Vị Hà tưới tiêu, cho dù là đang hạn hán, những mảnh ruộng ở đây cũng có thể trồng trọt bình thường.
Tần vương phủ đương nhiên cũng muốn phân hóa học, hơn nữa không chỉ muốn, còn muốn rất nhiều.
Hơn nữa không chỉ muốn rất nhiều, còn muốn độc hưởng!
Lúc này, một vị tiểu quản sự của Tần vương phủ đang dẫn theo một nhóm gia đỉnh gây sự ở cửa hàng phân bón, một đám gia đinh tay cầm côn, đập phá bàn ghế trong cửa hàng tanh bành, sau đó cướp đi hết số phân hóa học bày bán trong cửa hàng.
Chưởng quỹ cửa hàng cũng bị đánh cho chảy máu đầu.
Tiểu quản sự cầm cây gậy chỉ vào mặt chưởng quỹ: "Cho ngươi mặt mũi lại không muốn, bảo ngươi bán rẻ một chút cho vương phủ, con mẹ ngươi lại cứ nói không thể hạ giá, đây không phải muốn ăn đòn sao? Hiện tại lão tử một đồng cũng không cho ngươi, lấy đi hết, xem ngươi làm được gì?"
Chưởng quỹ ôm vết thương trên đầu, máu chảy đầy kẽ tay, nhiễm đỏ nửa khuôn mặt: "Đừng có mà làm càn... Số hàng này là của Ngô Sân đại nhân và Sử Khả Pháp đại nhân đặc biệt trông coi, giá bán có nghiêm lệnh không được thay đổi..."
"Bính!"
Tiểu quản sự lại đánh một gậy vào người chưởng quỹ: "Ngô Sân là thứ gì? Sử Khả Pháp là thứ gì? Con mẹ ngươi biết ta là ai không?"
Chưởng quỹ trầm mặc.
"Dừng tay!" Tại cửa vang lên tiếng quát giận dữ, Sử Khả Pháp bước nhanh đi vào, lập tức giành lấy cây gậy trong tay tiểu quản sự, lạnh lùng nói: "Phản rồi, còn có vương pháp không? Nơi này là cửa hàng của quan phủ, ngươi dám ở chỗ này đánh người, còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không?"
Tiểu quản sự cười khẩy một tiếng: "Ta tưởng là ai, thì ra là Sử đại nhân tới rồi, chậc chậc, ta khuyên Sử đại nhân tốt nhất đừng xen vào."
"Xen vào?" Sử Khả Pháp tức giận đến mức cả người run lên: "Bản quan chính là thôi quan Tây An, chủ quản hình danh. Ngươi ở chỗ này làm việc ác như vậy, chính là bản quan quản được."
Tiểu quản sự cười nhạt: "Ngươi còn quản đến Tần vương phủ hay sao?"
Sử Khả Pháp: "Tần vương phủ thì thế nào? Tần vương phủ cũng phải phân rõ phải trái."
Tiểu quản sự: "Hôm nay ta cứ không phân đấy, bay đâu, mang đi cho ta."
Bọn gia đinh Tần vương phủ lập tức chuẩn bị động thủ chuyển phân bón đi.
Sử Khả Pháp giận dữ: "Tất cả dừng tay, ai dám chuyển?"
Bọn gia đỉnh dừng lại động tác trên tay.
Tiểu quản sự lại lớn tiếng nói: "Chuyển, chuyển hết đi. Ta cũng muốn Sử Khả Pháp giận dữ: "Người đâu, bắt hết bọn người kia lại."
Hắn đã la lên, bộ khoái nha dịch tới đây cùng hắn phải nên đi ra bắt người, thế nhưng, Sử Khả Pháp la xong mới phát hiện không một tên bộ khoái nha dịch nào đi lên, không chỉ không lên, trái lại còn đang bỏ trốn, chui vào dòng người, biến mất không thấy đâu nữa.
Bộ khoái nha dịch cũng sẽ không ba năm chuyển đi, họ đều là người địa phương, chỉ cần là người địa phương, không ai dám đối nghịch với Tần vương phủ.
Sử Khả Pháp trầm mặc.
Tiểu quản sự cười ha ha: "Chuyển!"
Bọn gia đỉnh cũng cười theo, cùng nhau chuyển đi, rất nhanh, trong cửa hàng đã bị dọn sạch không còn gì, tất cả đều bị Tần vương phủ cướp đi.
Sử Khả Pháp chỉ là một quan văn tay không tấc sắt, không thể làm gì bọn gia đỉnh lưu manh này, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ nghênh ngang mà di.
"Bản quan muốn vạch tội Tần vương phủ! Bản quan nhất định phải vạch tội Tần vương phủ, các ngươi chờ coi."
Tiểu quản sự cười to: "Ngươi cứ việc."
Trên đường lại trở nên an tĩnh, chỉ còn lại chưởng quỹ và tiểu nhị của cửa hàng phân hóa học bị thương, nằm rên rỉ trên mặt đất, người vây xem trên đường cũng giận mà không dám nói gì, không ai đi ra nói chuyện.
Các nông dân vốn đang xếp hàng ở bên ngoài chờ mua phân hóa học, tất cả đều giải tán rời đi.
Sử Khả Pháp rưng rưng nước mắt: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"
Phân bón do quốc khố chỉ ra nhập hàng, bị cướp đi hết rồi. Lấy nhận thức của Sử Khả Pháp đối với quan trường, rất rõ ràng biết số phân bón này một đi không trở lại.
Tiền của quốc gia cứ như vậy bị thiệt hại!
Cho dù hoàng đế biết được chuyện này, cũng sẽ không làm gì Tần Vương. Hoàng đế luôn cảm thấy mình thua thiệt Tần Vương, hận không thể thưởng nhiều hơn cho Tần Vương, sao có thể bởi vì một chút phân bón mà gây phiền phức cho Tần Vương.
Mà phân bón hoá học không đến được tay lão bách tính, tất cả đều rơi vào tay Tần vương phủ, đợi đến mùa thu hoạch sang năm, hoa mầu lão bách tính trồng ra không có phân hóa học, sản lượng vẫn sẽ như cũ, cũng học, sản lượng sẽ tăng gấp đôi, nhưng ngay cả một văn tiền thuế cũng không cần nộp.
Quốc khố chỉ có ra, không có vào.
Rõ ràng có thể mua phân hóa học với giá thấp, lại nâng giá lên một chút bán ra, tiền kiếm được để mua càng nhiều phân hóa học hơn, càng nhiều nông dân có được phân hóa học, sản lượng hoa mầu sẽ tăng cao, nộp càng nhiều thuế, mua càng nhiều phân hóa học... Hình thành vòng tuần hoàn đẹp như mơ, nhưng Tần vương phủ làm vậy đã cắt đứt vòng tuần hoàn ở chỗ này.
Sử Khả Pháp khóc ròng: "Vì sao lại như vậy? Vì sao? Không!"
Trên bầu trời đột nhiên có tuyết rơi. Lúc này đang rét đậm, mưa ở Tây An, đã biến thành tuyết.
Hoa tuyết bay bay, gió bấc gào thét, đất trời một mảnh bao la...
Sử Khả Pháp đột nhiên nhớ lại, khi tham quan ở thôn Cao Gia, những lời thánh nữ Cao Nhất Diệp nói với hắn: sức sản xuất tiên tiến, nhất định phải có chế độ chính trị tiên tiến phối hợp, nếu chế độ chính trị đã mục nát, sẽ kéo chân sau của sức sản xuất.
Vì sao trong đầu ta đột nhiên nhớ tới những lời này?
Đây không phải điều ta nên hoài nghỉ!
Ta là trung thần Đại Minh, cứ nghe ta nguy biện cho triều đình.
Muốn nguy biện, thế nhưng không tìm ra được từ nào.
Hắn phịch một tiếng ngồi xuống đất.
Cũng không biết ngồi bao lâu, bông tuyết đã biến hắn thành người tuyết, Ngô Sân từ xa đi tới, đưa tay kéo hắn lên, gạt đi tuyết trắng trên người hắn: "Ài, đi thôi, chúng ta lại dày mặt đi huyện Trừng Thành một chuyến vậy."