Chương 604: Thiếu niên thiên tài Bạch công tử
Chương 604: Thiếu niên thiên tài Bạch công tửChương 604: Thiếu niên thiên tài Bạch công tử
Trong cơn mưa rả rích, xe ngựa của Vương Trưng rốt cuộc đi tới thôn Cao Gia.
Lúc này đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Mưa đã rơi nhỏ hơn, từng hạt mưa không lớn, nhưng mang theo cái lạnh rét buốt của mùa đông.
Tống Ứng Tinh và Vương Trưng tại huyện Trừng Thành đã đổi ngồi xe lửa chạy bằng điện, cho nên nhóm người họ đi xuống từ nhà ga, vừa xuống xe liền trực tiếp đứng ở khu vực phồn hoa nhất bên cạnh thôn Cao Gia.
Xe lửa chạy bằng điện này đương nhiên cũng khiến Vương Trưng cảm thấy khiếp sợ và bội phục. Tuy nhiên, kết quả này cũng thuộc về "nửa tiên thuật, nửa Vật Lý", phàm nhân căn bản không nghĩ ra làm sao để thực hiện, cho nên cũng chỉ thôi, không ở trong mục tiêu nghiên cứu.
Vương Trưng duỗi người, nhìn thôn Cao Gia phồn hoa giống như trong mơ, cũng không khỏi hít một hơi lạnh: "Nơi đây, hoàn toàn khác với bất cứ nơi nào mà ta từng gặp trước kia."
Tống Ứng Tinh mỉm cười: "Đi thôi, đến trường học, đồ vật hiếm lạ bên đó có thể thấy được càng nhiều hơn."
"Ừm!"
Vương Trưng nâng bước chân, đang muốn đi về phía trước, đột nhiên nghe được trên con đường phía trước vang lên tiếng còi hơi "u u", giống như còi hơi của xe lửa, thế nhưng âm thanh lại nhỏ hơn của xe lửa.
Hắn không khỏi sửng sốt: "Vật gì sắp qua đây thế?"
Tống Ứng Tinh cũng sửng sốt, lập tức bừng tỉnh, cười nói: "Xem ra, nghiên cứu của Bạch công tử có tiến triển rồi."
Vương Trưng: "A, chính là thiếu niên thiên tài Bạch công tử mà ngươi nói, hắn có thể giải quyết vấn đề trời mưa, tiên xa mặt trời không thể chạy sao?"
Tống Ứng Tinh: "Đúng vậy!"
Khi hai người nói câu này, trên con đường phía trước xuất hiện một chiếc xe kỳ lạ.
Nó là một chiếc xe ba bánh có giá gỗ đặt lên, tạo hình rất giống cái loại xe đẩy tay không đáng giá, cũ kỹ thời xưa, thế nhưng phần đầu xe có lắp một cái nồi thật lớn... trong nồi còn đang nấu nước sôi.
Tiếng còi hơi "u u" vừa rồi chính là nó phát ra. Nó đang nhanh chóng chạy về hướng Tống Ứng Tinh và Vương Trưng, ngồi trên xe là một bạch y thiếu niên, gió thổi vạt áo bay phất phơ về phía sau, khiến hắn thoạt nhìn quả thật bồng bềnh như tiên.
Tống Ứng Tỉnh: "Vị này chính là Bạch công tử."
Hắn còn chưa nói hết câu, Bạch công tử đã cả người lẫn xe vượt qua trước mặt hai người.
Bạch công tử ở trên xe kêu to: "Không xong rồi, ta đã quên lắp thắng cho nó."
Tống Ứng Tỉnh cùng Người đi đường hai bên đều hoang mang.
Bạch công tử: "Người phía trước mau tránh ra, xe thí nghiệm không có thắng, ta không tránh được mọi người."
Người trên đường nhất thời tan tác như chim.
Bạch công tử cả người lẫn xe tiếp tục chạy về phía trước, chạy chạy, phía trước chính là đồng ruộng, Bạch công tử xe không có thắng, không có bất cứ lo lắng gì chạy thẳng xuống ruộng.
Xe lật nhào, Bạch công tử lăn vài vòng, bộ bạch y cũng lấm lem bùn đất. Hắn đứng lên từ trong ruộng, vừa chùi bùn đất trên người vừa cười hì hì: "Thành công rồi, ta thành công rồi, ha ha ha ha."
Lúc này Vương Trưng cũng đã hiểu: "Xe này, chỉ chạy bằng động lực như máy kéo sợi vậy?"
Bạch công tử người đầy bùn cười ha ha: "Không sai, nó là chiếc xe lợi dụng máy hơi nước để thúc đẩy bánh xe, ta đặt tên cho nó là xe hơi."
Vương Trưng nhìn chiếc xe hơi ngã chổng ở trong ruộng, nhưng bánh xe vẫn còn đang xoay tròn, trong lòng cũng không nhịn được có chút bội phục: "Thật là lợi hại, chỉ cần nấu nước sôi, là có thể chạy liên tục trên đường rồi."
Nhưng Tống Ứng Tỉnh lại nhíu mày: "Tiểu Bạch, xe này của cậu, ta nhìn cứ cảm giác nó có khuyết điểm rất lớn."
Bạch công tử: "A, lão Tống, ông cũng cảm thấy vậy sao?"
Tống Ứng Tỉnh gật đầu: "Cái nồi ở trên xe thật sự quá nhỏ, nó chỉ có thể cung cấp động lực rất yếu, cho nên cậu chỉ có thể cùng gỗ để làm thân xe, không dám dùng sắt thép nặng nề làm vật liệu."
Bạch công tử gật đầu: "Đúng vậy, dùng sắt thép ta sợ cái nồi này không đẩy nổi."
Tống Ứng Tỉnh nói tiếp: "Nếu động lực của nó không mạnh, tải trọng cũng không mạnh, nó không thể chở nhiều than đá, nói cách khác, đốt Bạch công tử nhún vai: "Quả thật có vấn đề này, năng lực chở hàng của nó rất yếu, chỉ cần ra khỏi thôn, lập tức sẽ chết."
Khi hai người đang nói chuyện, trên con đường từ xa có một đám người chạy tới, là các "nghiên cứu sinh" theo Bạch công tử làm nghiên cứu, họ vừa hỗ trợ Bạch công tử nghiên cứu, đồng thời hoàn thành chương trình học của mình, một khi tốt nghiệp, chính là kỹ sư cao cấp của thôn Cao Gia, có cơ hội nhận được tiền công rất cao là 50 lượng bạc một tháng.
Cho nên những "nghiên cứu sinh" này đều rất cố gắng. Cả đám chạy xuống ruộng nâng chiếc "xe hơi" lên, đặt nó trở lại trên đường, còn có người vác một bao than đá tới, bổ sung thêm nhiên liệu cho cái nồi.
Bạch công tử lại nhảy lên xe: "Tiếp tục kiểm tra!"
Các nghiên cứu sinh: "Bạch lão sư cẩn thận đấy."
Bạch công tử cười ha ha, quay sang Tống Ứng Tinh phất tay: "Lão Tống, ông giúp tôi suy nghĩ xem, làm sao để tối ưu hoá chiếc xe này thêm, cho nó động lực càng mạnh hơn, tải trọng tốt hơn, nghĩ giúp tôi xem. Một mình tôi luôn có những nơi không thể nghĩ tới... trời ơi... nó lại chạy nữa rồi..."
Xe hơi mang theo Bạch công tử thoắt một cái chạy ra ngoài.
Bạch công tử kêu to: "Không xong, ta lại quên chưa lắp thắng rồi, người phía trước tránh ra... Ta không thắng được xe..."
Xe hơi mang theo Bạch công tử lao vù về hướng trường học, tại một chỗ quẹo đằng xa trên đường lại lao xuống ruộng.
Một đoàn nghiên cứu sinh lại chạy qua đó: "Bạch lão sư, ngươi không có việc gì chứ?"
Bạch công tử đầy bụi đất đứng lên: "Ta không sao, thế nhưng... Xe của ta tan tành rồi, a a a a, tan tành rồi..."
Chiếc xe hơi đó là do gỗ ráp thành, đâu chịu được lật xe nhiều lần, đã biến thành một đống phế liệu.
Bạch công tử đau lòng đến mức không thở nổi, đứng khóc la dưới bờ ruộng.
Một đám nghiên cứu sinh cố gắng an ủi: "Bạch lão sư, đừng buồn nữa, chúng ta lại đi tìm thợ mộc, làm thêm cái khác là được."
Bạch công tử: "Thân xe làm bằng gỗ không được, quá yếu ớt, phải đi nghiên cứu vật liệu càng nhẹ hơn, chắc chắn hơn."
Các nghiên cứu sinh: "Mồm năm miệng mười: "Dùng nhôm thế nào? Nhôm rất nhẹ!" "Hỗn hợp nhôm và sắt xem sao."
"Có thể bị nổ hay không?"
"Chắc không đến mức đó đâu! Nhôm và sắt đều không có khả năng bị nổ, cũng không phải ma-giê."
"Vậy chúng ta thử xem sao."
"Này, thật sự sẽ không nổ chứ?"
"Không đâu, yên tâm đi."
Bạch công tử: "Eo ta... hình như vừa nãy té bị thương rồi..."
Các nghiên cứu sinh kinh hãi, vội vàng khiêng Bạch công tử lên: "Mau mau mau, mau đi tìm đại phu."
Đám người luống cuống tay chân, vội chạy về hướng bệnh viện trong khu thương mại thôn Cao Gia.
Vương Trưng nhìn cảnh này, kinh ngạc há to miệng: "Quý thôn, thực sự là nơi tràn ngập sức sống."
Tống Ứng Tỉnh mỉm cười: "Cái này gọi là bầu không khí học thuật, chúng tôi đang cố gắng xây dựng."
Vương Trưng: "Quý thôn thực sự là tiên phong đi trước."