Chương 611: Khi dễ Tần Vương phủ
Chương 611: Khi dễ Tần Vương phủChương 611: Khi dễ Tần Vương phủ
Hiệu may xa hoa nhất ở phủ Tây An, vốn có một cái tên dễ nghe, là "tiệm vải Thải Hà", ý là vải trong tiệm đẹp như thải hà(ráng màu), vốn chuyên may y phục cho các quan to quý nhân, ngay cả các phi tử trong Tần Vương phủ cũng tới đây đặt may y phục.
Đáng tiếc chính là, tiệm này bị một đông gia mới họ Lý sang lại, phong cách bắt đầu thay đổi.
Bởi thế, ngày hôm nay lại xảy ra chuyện.
Một nữ tử mặc trang phục nha hoàn đang đứng nổi đoá trước tiệm vải: "Tiệm vải của ngươi thật là không có đạo lý, trước đây nương nương nhà ta vẫn luôn đặt may y phục ở đây, tại sao thay đổi đông gia mới, lại không làm ăn với Tần Vương phủ ta nữa."
Bát Địa Thỏ đứng ở cửa, vẻ mặt huyênh hoang: "Người khác ta đương nhiên vẫn làm, chỉ là không làm ăn với Tần Vương phủ."
Nha hoàn: "Vạn sự không vượt qua nổi chữ lý, ngươi mở tiệm lại không buôn bán, chính là không nói lý."
Bát Địa Thỏ niết niết nắm tay của mình: "Cái này chính là đạo lý, thế nào? Không phục sao? Cô gọi người tới đánh ta đi."
Nha hoàn tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng: "Đồ lưu manh, hơi một tí là đòi đánh nhau."
Lúc này, trong tiệm có một nam tử xách theo lồng chim, có phần dễ nhìn lên tiếng: "Bát Địa Thỏ, chúng ta là người văn minh, không nên hơi một tí là đòi đánh nhau... ."
Nha hoàn mừng rỡ: thì ra trong tiệm này vẫn còn có người biết phân rõ phải trái.
Nhưng nàng còn chưa vui vẻ đến một giây, liền nghe công tử trẻ tuổi kia đổi giọng nói: "Chỉ đánh một trận là không đủ, phải dùng dây trói hai chân của đối thủ lên, treo ngược lại, từ từ dìm vào trong lu nước, để cho họ luyện tập công phu nín thở."
Nha hoàn: "Các ngươi... ."
Nha hoàn tức quá không biết làm gì, chưa thấy qua người không để Tần Vương phủ vào mắt như thế.
Dù sao cũng nàng cũng chỉ là một hạ nhân, bình thường sinh sống trong hậu cung Tần Vương phủ hầu hạ chủ tử, căn bản không biết người bên ngoài mấy ngày trước náo loạn cái gì, đối với hoàn cảnh chính trị cũng khâng mẫn cảm: còn chưa biết Tần Vina nhủ aần đây bị đè xuống đất vã lên mặt.
Có chút tức giận, nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể phùng má, trợn mắt.
Bát Địa Thỏ có Thiên Tôn làm chỗ dựa, càng thêm kiêu ngạo: "Bản đại hiệp không đánh nữ nhân, ngươi nhanh đi gọi nam nhân của Tần Vương phủ đến đây cạch tay đôi với ta."
Nha hoàn bất đắc dĩ, đành phải trở về, đi được nửa đường lại gặp phải ngoại đường tiểu quản sự của Tần Vương phủ, vội vàng gọi quản sự lại cáo trạng một phen, nói phía trước có một tiệm vải khi dễ người.
Quản sự nghe xong, lý nào là vậy? Hắn liền vén tay áo chạy tới tiệm vải.
Đến cửa, quản sự lớn tiếng hét lên: "Ai, ai dám xem thường Tần Vương phủ ta?"
Bát Địa Thỏ từ trong tiệm vải đi ra, vẫy tay với hắn: "Ồ, là ngươi à, nối xương được rồi sao? Chậc chậc, y thuật của đại phu Tần Vương phủ cao minh quá nhỉ."
Quản sự vừa thấy Bát Địa Thỏ, trong nháy mắt tựa như khí cầu bị xì hơi: "Ngươi. .. là ngươi. .. Thủ hạ của Ngô Sân và Sử Khả Pháp."
Bát Địa Thỏ cười hắc hắc.
Quản sự xoay người bỏ chạy, còn kéo theo nha hoàn: "Đi mau, những người này không thể trêu vào."
Nha hoàn còn ngu ngơ không rõ: "Vì sao, hiện tại ngay cả một tiệm vải Tần Vương phủ chúng ta cũng không thể trêu vào rồi?"
Quản sự: "Việc này nói ra ngươi cũng không hiểu đâu, nói chung, đi mau là được rồi, đừng gây rắc rối cho thế tử điện hạ. . ."
Nha hoàn: "Thế nhưng. .. Nương nương rất thích y phục của tiệm vải Thải Hà may."
Quản sự: "Bảo nương nương mặc tạm của tiệm khác, nhường họ đi."
Nha hoàn: ".. ."
Việc này có thể nhường sao? Nha hoàn cảm giác được khả năng mình sẽ bị rầy la rồi, nhưng nàng trông thấy bộ dạng sợ hãi của quản sự, chỉ biết khẳng định mình không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn trở về chịu mắng vậy.
Nàng tội nghiệp trở lại Tần Vương phủ, đi vào hậu cung, tìm nương nương nhận phạt, không ngờ vừa lúc đụng phải Tần thế tử Chu Tồn Cơ đang ngồi ở trong phòng của chủ tử. Nha hoàn đi vào vừa báo cáo, Chu Tồn Phi tử vẻ mặt hiếu kỳ: "Rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao tiệm vải kia dám đối nghịch với chúng ta?"
Chu Tồn Cơ: "Hừ! Phía sau tiệm vải kia có tuần án ngự sử Ngô Sân và thôi quan Tây An Sử Khả Pháp làm hậu trường, phía sau hai người họ lại là tập đoàn quan văn, chính là bọn chuyên môn đối chọi với hoàng gia chúng ta"
Phi tử không hiểu: "Vì sao họ muốn khi dễ Tần Vương phủ chúng ta? Chúng ta có làm chuyện gì xấu đâu?"
Chu Tồn Cơ trợn trắng mắt, hắn đã làm chuyện xấu gì cũng không cần thiết nói cho nữ nhân biết, hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy chuyện mình làm là xấu, luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện mình làm đều là đương nhiên, chỉ giai cấp đặc quyền như mình mới có thể làm hợp lý hợp pháp.
Ở sâu trong nội tâm đang vô cùng khó chịu, một quản sự nội phủ đi vào nói: "Vương gia, thịt gà của vương phủ chúng ta không còn nhiều, đêm nay khả năng... không thể cung cấp cho mấy vị nương nương của đông cung."
Chu Tồn Cơ tức giận: "Sao thịt gà có thể không đủ được? Gà đắt lắm sao? Để cho người khác nghe được, còn tưởng rằng Tần Vương phủ ta ăn không nổi. Cầm nhiều tiền đi mua, mua mười con, mỗi người mười con."
Quản sự tỏ ra xấu hổ: "Trước đây nông hộ bán gà cho chúng ta, hiện tại không nuôi gà nữa rồi, nghe nói gà của họ đều bị trại nuôi gà của Lý gia thu hết rồi, nói là muốn làm cái gì chăn nuôi thống nhất, chăn nuôi khoa học. Họ quả thật cũng làm rất tốt, nghe nói mấy tháng gần đây lượng cung ứng thịt gà tăng mạnh."
Phi tử bên cạnh lấy làm lạ: "Lượng cung ứng tăng thì vì sao vương phủ chúng ta còn thiếu?"
Quản sự xấu hổ.
Chu Tồn Cơ trầm giọng nói: "Hắn không bán cho Tần Vương phủ chúng ta, đúng không?"
Quản sự vẻ mặt đau khổ nói: "Đúng vậy, bán ai cũng không bán Tần Vương phủ. Hiện tại chúng ta phải dựa vào gà của tá điền nuôi cung cấp vào phủ. Nhưng những tá điền này nuôi không nhiều, cung ứng không kịp... Tuy nhiên vương gia yên tâm, rau và gạo mì, chúng ta vẫn đủ."
Chu Tồn Cơ tức tối: "Ngô Sân và Sử Khả Pháp, buồn cười, buồn cười."
Tức giận chứt!
Thế nhưng không có cách nào! Chỉ có thể cuồng nộ trong bất lực.
Chu Tồn Cơ tức giận nửa ngày, đột nhiên tỉnh táo lại, con người là thứ vị trí càng cao, càng hiểu được khống chế tâm tình, không hành động theo cảm tình. Lần trước sau khi hắn bị Chu Do Kiểm mắng, chủ động lấy ra năm vạn lượng bạc đưa cho Ngô Sân, chính là biểu hiện co được dãn được.
Hiện tại đã xảy ra loại chuyện này, hắn lại càng phải bình tĩnh suy nghĩ đối sách.
"Người đâu, chuẩn bị kiệu, ta muốn đi gặp gia chủ Lý gia kia một lần."
Phi tử lấy làm lạ: "Vương gia, không phải là nên đi gặp Ngô Sân và Sử Khả Pháp sao? Sao lại đi gặp khôi lỗi do họ đẩy ra?"
Chu Tồn Cơ hừ một tiếng nói: "Nữ nhân đúng là đồ ngu! Ngô Sân và Sử Khả Pháp đều là bọn đầu sắt, gặp bọn họ không có tác dụng gì, chỉ biết cố chấp thôi. Thế nhưng gia chủ Lý gia này chỉ là một thương nhân, thương nhân coi trọng tiền tài, chỉ cần bản thế tử đưa ra hứa hẹn, là có thể kéo hắn qua đây, để hắn giúp bản thế tử đối phó ngược lại Ngô Sân và Sử Khả Pháp."
Lúc này phi tử mới bừng tỉnh hiểu ra: "Vương gia anh minh."
Chu Tồn Cơ lầm bầm: "Hiện tại gia chủ Lý gia là khôi lỗi của Ngô Sân và Sử Khả Pháp, thế nhưng rất nhanh, hắn chính là người của bản thế tử rồi."