Chương 624: Thủy lục lưỡng lộ đều đi không thông
Chương 624: Thủy lục lưỡng lộ đều đi không thôngChương 624: Thủy lục lưỡng lộ đều đi không thông
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi ăn một bữa no nê, Bạch Diên dẫn đội xuất phát.
Lúc hắn ở Bạch gia bảo chính là giáo viên dân đoàn địa phương, có năng lực tổ chức quần chúng rất mạnh.
Đầu tiên chia binh lực dân đoàn thôn Cao Gia thành hai, một nửa người chèo thuyền, trước tiên hướng bắc tiến vào Hoàng Hà, lại dọc theo Hoàng Hà đi vòng đến dưới chân núi Ưng Chủy của Tiểu Lãng Để.
Một nửa dân đoàn thì hành động cùng các nạn dân, ở phía trước dẫn đường, suất lĩnh hơn vạn nạn dân từ đường bộ đến núi Ưng Chủy.
Từ trấn Hoành Thủy đi đường bộ đến núi Ưng Chủy, khoảng cách đường thẳng là hơn 10 dặm.
Thế nhưng hơn 10 dặm đường này không có quan đạo, tất cả đều là hoang sơn dã địa, đi rất vất vả. Cũng may dân đoàn thôn Cao Gia đi ở phía trước, dân đoàn gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, cố gắng mở ra một con đường cho các lão bách tính phía sau.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp thẳng tiến về hướng núi Ưng Chủy. .. -
Núi Ưng Chủy, ba mặt đông, bắc, tây là nước, tầm nhìn trống trải, hình thành bán đảo tổng diện tích trên 500 héc-ta.
Bờ sông ngoằn ngoèo, phân bố khắp nơi là bán đảo, eo nước, lớn nhỏ không đều, mạn bắc Hoàng Hà ở giữa có đảo Hồ Tâm nằm đơn độc, hình thành mảng lớn mê cung thuỷ vực tự nhiên.
Ở giữa núi Ưng Chủy, rừng cây rậm rạp, ở chỗ sâu trong rừng có một trại nhỏ.
Ở đây chính là trại Hoàng Cân!
Ban đầu xây vào những năm cuối Đông Hán, do tặc Hoàng Cân xây lên, sau đó bị quan binh phá hủy. Các triều đại về sau, nhiều lần bị phá hủy, lại xây lại, lại phá huỷ, lại xây lại. Chỉ cần thủy tặc còn, trại Hoàng Cân liền sẽ còn.
Lúc này thủy tặc chiếm giữ trong trại Hoàng Cân chính là Phiên Chu Long hai lần giao thủ với Bạch Diên, hai lần bị hành hung.
Gã là nhà có thực lực nhất trong lũ tặc Tiểu Lãng Để, chiếm vị trí trại Hoàng Cân tốt nhất, thuộc hạ tổng cộng có hơn 200 tặc binh.
Bình thường chia binh một nửa thủ trại, một nửa khác đi ra ngoài đánh cướp thương thuyền, ngư dân, hoặc là lão bách tính tại bờ sông. Lần này Hoàng Hà vỡ đê, ngược lại làm phong phú thêm phạm vi hoạt động của gã, khiến địa vực giết người cướp của của gã trở nên rộng lớn hơn một chút.
Lúc này gã vừa mới thức dậy không lâu, đang ngồi trên ghế da hổ, vẻ mặt rất khó chịu.
Liên tục hai lần bị hành hung, khiến cho danh vọng của gã trong lũ tặc Tiểu Lãng Để giảm mạnh.
Sau khi ngày hôm qua rút về, vài đầu mục thủy tặc còn xì mũi coi thường gã, rất rõ ràng, sau này mấy tên kia sẽ không nể mặt gã nữa, sẽ khiêu chiến địa vị lão đại của gã.
Thậm chí rất có khả năng suất lĩnh thủ hạ tới cướp trại Hoàng Cân, đoạt vị trí lão đại của gã.
Điều này làm cho gã hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng thêm ghi hận Bạch Diên.
Đang đầy đầu tính toán tiếp theo dùng cách gì để báo thù rửa hận, liền nghe được một thủ hạ tiến lên báo cáo: "Lão đại, việc lớn không tốt, mấy chiếc thuyền kỳ quái kia đã đi tới Tiểu Lãng Để, chúng đang đi lòng vòng ở thuỷ vực phụ cận, hình như là đang tìm chúng ta."
Phiên Chu Long nhếch miệng, nở nụ cười xem thường: "Tìm ta? Hừi! Chúng ta dễ tìm như vậy sao? Quan phủ từng đến tìm chúng ta bao nhiêu lần rồi? Đã tìm được chưa? Ha ha ha ha! Cho dù tìm được trại này rồi, cùng lắm thì chúng ta bỏ trại trốn vào sơn lâm bên cạnh, đợi quan binh đi rồi lại quay về xây trại lên là được."
Các thủ hạ đều cười.
Không sai, lũ tặc Tiểu Lãng Để, có bao giờ sợ thuỷ quân của quan phủ bao vây tiêu trừ đâu? Mấy thuyền người kia có thể làm gì được bọn thủy tặc?
Chúng hớn hở đi ra ngoài trại, kéo cành cây lá cây che kín lại tường trại.
Che giấu như vậy là đủ rồi, người trên mặt sông thị lực có hạn, từ xa nhìn qua, sẽ chỉ nhìn thấy nơi đây là một rừng cây, không nhìn thấy trại giấu ở trong đó.
Rất nhanh, một con thuyền liền chạy qua bên bờ sông dưới chân núi.
Đứng trên boong là không ít thuỷ binh của dân đoàn thôn Cao Gia, đang tỉ mỉ dò xét trên sườn núi, nhưng mà đúng như trong dự liệu của đám thủy tặc, họ hoàn toàn không nhìn thấy trại Hoàng Cân.
Phiên Chu Long lầm bầm cười nhạt: "Quan binh không tìm được chúng †a_ chúng †a lai cá thể tìm đước auan bình bất eứ lúc nào. eái nàv øoi là. địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, đứng ở thế bất bại."
Đám thủy tặc đều cười: "Lão đại còn biết thành ngữ nữa chứ."
Phiên Chu Long: "Biết vài câu thành ngữ không tính là gì, lão tử còn lợi hại hơn đám hủ nho chỉ biết dùng thành ngữ kia một trăm lần."
"Hắt xì!" Tam Thập Nhị đang làm việc ở thôn Cao Gia đột nhiên hắt xì một cái: "A, là ai ở sau lưng nhắc tới ta? Ta được người thích như thế sao? Ha ha ha."
Thuyền hàng lại chạy đi...
Đám thủy tặc không hề thấy áp lực.
Chẳng mấy chốc, lại có một con thuyền hàng chạy tới, tỉ mỉ tìm tòi dọc theo bờ sông. Không mất thời gian bao lâu, họ đã tìm được vài chiếc thuyền tam bản nhỏ được thủy tặc giấu trong bụi cỏ lau dưới chân núi.
Binh sĩ dân đoàn hớn hở kéo mấy chiếc thuyền tam bản đi.
Đám thuỷ tặc tức tối: "Lão đại, bọn người kia cướp thuyền của chúng ta rồi."
"Đừng nóng vội." Phiên Chu Long: "Mấy chiếc thuyền mà thôi, mất thì cũng đã mất rồi, làm thêm là là được. Chỉ cần thủy trại không bị phát hiện, chúng ta chính là an toàn."
Thuyền hàng rất nhanh lại đi xa, vẫn không thể phát hiện ra trại Hoàng Cân.
Phiên Chu Long đắc ý lắm: "Thời gian so đấu sự chịu đựng đã đến, để xem chúng sẽ tìm bao nhiêu ngày, dù sao không thể cứ tìm kiếm mãi được."
Gã đang đắc ý.
Một thủ hạ đột nhiên la lên: "Lão đại, mau nhìn kìa, mau nhìn trên đất liền... ."
Phiên Chu Long quay đầu lại nhìn, nhất thời hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy dưới chân núi phía đông nam, lượng lớn lão bách tính xuất hiện, trên vạn người, trùng trùng điệp điệp, đang bò lên trên sườn núi.
Phiên Chu Long: "Mẹ nó, có chuyện gì thế này?"
"Là... là lão bách tính đang cướp nơi này của chúng ta."
"Là hơn vạn nạn dân của trấn Hoành Thủy."
"Mẹ ơi, sao họ lại chạy tới nơi này?"
"Họ đang giúp tên mặc đồ trắng kia lục soát núi."
Nghe thế, Phiên Chu Long sầm mặt lại. Thuỷ quân quan phủ không đáng sợ, bởi vì ít người, cho dù có thể phá huỷ trại Hoàng Cân, cũng không thể giết chết họ.
Nhưng hơn vạn lão bách tính trước mắt này lại rất đáng sợ, nhân số đông đảo, nếu chia nhiều đường cùng nhau lên núi, nhóm người họ bị tìm được chỉ là vấn đề thời gian.
"Toang rồi." Phiên Chu Long: "Chúng ta phải rút thôi."
Các thủ hạ quá hoảng sợ: "Rút đi đâu? Trên sông hay là trên đất liền?"
Phiên Chu Long nhìn thoáng qua chiếc thuyền cổ quái kia còn đang chậm rãi tuần tra trên mặt nước, lại quay đầu nhìn trên đất liền, hơn vạn lão bách tính đang chia đường leo lên núi.
Trong nháy mắt này, cuối cùng Phiên Chu Long cũng đã hiểu chọc giận lão bách tính, đưa tới nhiều người tức giận sẽ là hậu quả gì.
Chuyện quan binh không làm được, lão bách tính muốn làm lại rất dễ dàng, không cần tốn nhiều sức.
Thuỷ bộ hai đường đều bị chặn, đó căn bản là cùng đường.
Phiên Chu Long đành cắn răng: "Đi đường thuỷ! Trên bờ đối diện có một nửa binh lực, còn có một vạn lão bách tính, một trại hai trăm người chúng ta là đánh không lại nhiều lão bách tính như vậy, đi đường thuỷ có lẽ còn có một đường sống."
"Thuyền của chúng ta không đủ cho hơn 200 huynh đệ đi đường thuỷ hết."
"Ặc... vậy vẫn là đi đường bộ."
Phiên Chu Long bắt đầu thay đổi xoành xoạch, ngay cả làm lão đại như hắn cũng luống cuống.