Chương 630: Người trốn phía sau điện thờ
Chương 630: Người trốn phía sau điện thờChương 630: Người trốn phía sau điện thờ
Con rối Thiên Tôn dọc theo đình đài lầu các, hàng lang hoa viên, mò mẫm đi về hướng tiền viện.
Khi đi cùng Thiết Điểu Phi vào đây, y đã nhớ rõ đường, hiện tại đi cũng là quen việc dễ làm.
Hơn nữa người rối còn có thể đi tắt, ví dụ chui vào một lỗ trên tường, bơi qua ao, gỗ có thể nổi trên mặt nước, bơi rất sảng khoái.
Chẳng mấy chốc, y liền đi tới tiền sảnh.
Từ góc cửa phòng lặng lẽ chui vào, qua lại như con thoi giữa đống chân ghế và chân bàn, chui đến phía sau bình phong, ở chỗ này lén nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Tôn Truyền Đình đã chỉnh lý bản thân hết sức đoan chính, ở chỗ này tiếp khách, ngồi đối diện bàn với hắn là một quan văn mặc áo giáp, chính là tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành.
"Tôn tiên sinh." Trương Tông Hành nói: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng văn chương không thể viết bậy, việc ăn không nói có, làm bẩn sự trong sạch người khác, không thể làm được đâu."
Con rối Thiên Tôn đi vào, câu đầu tiên nghe được chính là cái này.
Xem ra hai người đã nói qua việc tương tự như "chứng cứ" rồi, hiển nhiên Tôn Truyền Đình cũng không lấy ra được chứng cứ, đang bị Trương Tông Hành trào phúng.
Tôn Truyền Đình nói: "Quả thật tại hạ không đưa ra được chứng cứ, người báo tin cho tại hạ cũng không đưa ra được chứng cứ, cho nên tại hạ cũng không hoàn toàn tin hắn."
Trương Tông Hành: "Không tin hoàn toàn, ngươi liền dám viết tên của Điền Sinh Lan vào văn chương rồi giao cho bản đốc xem."
Tôn Truyền Đình lại không hoang mang chút nào: "Tâm hại người không thể có, tâm phòng bị người không thể không có. Người báo tin cho ta nói, người ngoài ngành không hiểu, nhưng bọn họ là người trong ngành, đều biết Điền Sinh Lan thông đồng với ngoại địch, lời này, nghe qua có phải cảm thấy có chút ý tứ đúng không?"
Trương Tông Hành: "Giải thích thế nào?"
Tôn Truyền Đình cười lạnh nói: "Ví dụ như. . . lão bách tính không biết một quan viên nào đó là tham quan, còn tưởng rằng hắn là một thanh quan nữa, nhưng người trong quan trường chúng ta, nhắc tới tên người đó người người đầu lắc đầu" Vừa thốt ra lời này, vẻ mặt Trương Tông Hành liền trở nên nghiêm túc.
Quả thật!
Không có gì càng hiểu tin tức hơn so với người trong ngành.
Nếu nội bộ các thương nhân đã nói Điền Sinh Lan có vấn đề, vậy khả năng hắn có vấn đề cũng rất lớn.
"Nhưng mà, không có bằng chứng, bản đốc không có khả năng ra tay." Trương Tông Hành nói: "Điển Sinh Lan là một đại thương nhân, rất nhiều quan binh của chúng ta tại biên trấn Đại Đồng đều dựa vào Điền Sinh Lan ăn cơm, nếu bởi vì một tin tức một người tin, liền xử lý Điền Sinh Lan, sẽ chỉ lợi địch hại ta, khiến cho toàn bộ các tướng sĩ thất vọng đau khổ."
"Ừm!" Tôn Truyền Đình: "Điều đó đương nhiên, ta chỉ muốn nhắc nhở tổng đốc đại nhân, thoáng chú ý Điền Sinh Lan này một chút thôi, khi hắn buôn bán trên tuyến biên cảnh, phái người để ý kỹ một tí, nói không chừng sẽ nhìn ra cái gì đó."
Trương Tông Hành: "Gọi người báo tin việc này cho ngươi tới đây, để bản đốc hỏi mấy câu thế nào?"
Tôn Truyền Đình: "Việc này không có vấn đề, hiện tại người đó còn chưa đi, còn đang nghỉ ngơi ở khách điếm trong thành, ta phái người đi gọi hắn tới."
Lý Đạo Huyền xoát một cái chuyển tới trên người Thiết Điểu Phi: "Trương Tông Hành tới rồi, muốn triệu kiến ngươi, là muốn tìm ngươi hỏi chứng cứ."
Thiết Điểu Phi: "Thế nhưng ta căn bản không có chứng cứ, việc này phải làm sao?"
Lý Đạo Huyền: "Chứng cứ gì đó chúng ta tạm thời không có, không đưa ra được. Ngươi nói cho hắn tên của bát đại hoàng thương, bao gồm Hoàng Vân Phát đã bị chúng ta giết chết, đem vấn đề nói nghiêm trọng một chút, để cho bản thân Trương Tông Hành phán đoán nên làm như thế nào."
Thiết Điểu Phi: "Tuân lệnh!"
Lý Đạo Huyền lập tức lại chuyển trở về trên con rối Thiên Tôn.
Lúc này Tôn Truyền Đình đã phái hạ nhân đi đến khách điếm mời Thiết Điểu Phi, trong thời gian đợi Thiết Điểu Phi tới, hắn liền cùng Trương Tông Hành nói đến chuyện biên cảnh. Nói toàn là những chuyện ở quan ngoại, chiến sự gì đó.
Lý Đạo Huyền cũng nghe rất sôi nổi, trong câu chuyện có nhiều tên người, tên địa danh Lý Đạo Huyền chưa từng nghe nói qua, lại lười mở máy vị tính tìm kiếm. Đang nghe đến nỗi muốn buồn ngủ...
Trong tai Lý Đạo Huyền đột nhiên nghe được một cái tên "Khổng Hữu Đức" quen thuộc, ba chữ này khiến y tỉnh cả người, lỗ tai thoáng cái dựng thẳng lên.
Chỉ nghe Tôn Truyền Đình đang thở dài nói: "Tên khốn Khổng Hữu Đức này, đã phản bội triều đình, vây công Lai Châu. .. Hiện tại Lai Châu đã bị vây hơn một tháng, cũng không biết trong thành thế nào rồi."
Nghe đến đó, Lý Đạo Huyền thoáng cái nhớ tới đoạn lịch sử này. Tháng 2 năm Sùng Trinh thứ 5, Khổng Hữu Đức phản bội Minh đình đem binh vây Lai Châu, lần này vây hơn bốn tháng.
Mãi đến tháng 7, Lai Châu mới được giải vây, sau khi Khổng Hữu Đức bị quân Minh đánh bại, cùng đường, liền nương nhờ vào Kiến Nô.
Lần này gã đầu hàng, mang đi thuyền, hỏa khí, kỹ thuật, nhân tài cho Kiến Nô... đã tạo thành ảnh hưởng vô cùng sâu xa.
Bây giờ vẫn là đầu tháng sáu năm Sùng Trinh thứ 5, còn có hơn một tháng, chuyện này đã sắp xảy ra, chẳng qua, chỉ sợ chuyện này Lý Đạo Huyền cũng không ngăn cản được.
Nghĩ tới đây, Lý Đạo Huyền đột nhiên có một ý nghĩ nho nhỏ. Hắc, đang lo không có chứng cứ thuyết phục Trương Tông Hành tin tưởng việc Tấn thương thông đồng với địch bán nước, nếu như lợi dụng tốt chuyện Khổng Hữu Đức này, nói không chừng có thể thuyết phục Trương Tông Hành rồi.
Ánh mắt y lập tức tìm tòi trong nhà Tôn Truyền Đình, tìm xem có cái gì có thể mượn dùng được không.
Vừa tìm, thật đúng là để y tìm được.
Trong góc đại sảnh có đặt một điện thờ, trong bàn thờ đặt một pho tượng Quan Thế Âm.
Lý Đạo Huyền cười hắc hắc một tiếng, nhẹ chân nhẹ tay chạy đến trước bàn thờ, lại nhẹ nhàng leo lên, chuyển tới phía sau tượng Quan Thế Âm. Tượng Quan Thế Âm này cao ít nhất 3-40cm, mà con rối Thiên Tôn còn nhỏ hơn cả bàn tay, nép ở phía sau tượng Quan Thế Âm, từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy.
Phía trên điện thờ còn phủ vải đỏ, từ bên hông và phía trước nhìn qua cũng không nhìn thấy phía sau tượng Quan Thế Âm, con rối Thiên Tôn trốn ở chỗ này, thật đúng là vừa khéo.
Y bảo đảm mình đã trốn kỹ rồi, lúc này mới lên tiếng: "Tôn Truyền Đình, Trương Tông Hành. . . Tôn Truyền Đình, Trương Tông Hành... ." Cố ý nói giọng chậm đi, âm cuối kéo dài, khi thì làm cho giọng the thé, khi thì làm giọng khàn khàn, âm thanh phát ra có vẻ cổ quái, không biết là nam hay nữ, là già hay trẻ, vang vọng trong đại sảnh Tôn gia.
Lần này, nhất thời khiến cho Tôn Truyền Đình và Trương Tông Hành giật nảy mình.
Hai người cùng quay đầu nhìn sang: "Ai? Ai đang nói chuyện?"
Con mắt hai người đồng thời tập trung vào điện thờ.
"Tôn Truyền Đình. .. Trương Tông Hành. . ."
Giọng nói vẫn còn đang vang lên, hai người nhìn nhau, đã đồng thời xác định giọng nói là phát ra từ trên tượng Quan Thế Âm Bồ Tát.
Thế nhưng, họ đều là người kiến thức rộng rãi, cũng không như ngu dân dễ dàng bị lừa như vậy.
Hai người hầu như đồng thời nghĩ đến: có người trốn ở phía sau điện thờ nói.
Họ chỉ có thể nghĩ đến "có người trốn ở phía sau điện thờ", nhưng không nghĩ đến "có người trốn ở bên trong điện thờ".
Hai người đồng thời bước nhanh chạy qua đó, đồng thời rút ra bội đao, một trái một phải, bọc đánh hai bên điện thờ.
Nhưng họ vừa bọc qua nhìn vào, phía sau điện thờ không có gì hết.
Phản ứng tiếp theo của hai người chính là,"trốn ở trong ngăn tủ phía dưới điện thờ", động tác của hai người hầu như hoàn toàn nhất trí, trong nháy mắt lại vòng đến chính diện điện thờ, đoạn giật phăng ra cánh cửa tủ điện thờ.
Nhưng mà...
Bên trong vẫn trống rỗng.