Chương 638: Bạch thiện nhân lại trừ một mối lo
Chương 638: Bạch thiện nhân lại trừ một mối loChương 638: Bạch thiện nhân lại trừ một mối lo
Sau khi Bạch Diên dẫn quân công phá trại Hoàng Cân thì vẫn đang tìm kiếm đồng thời công phạt trại thủy tặc phụ cận, và đã thu thập không ít thủy tặc.
Tuy nhiên, ao lớn, chung quy sẽ có một số cá lọt lưới. Kẻ tên là Lý Đại Ngư chính là một trong số đó. Bình thường gã chiếm giữ Thạch Trại tại núi Ma Bàn, núi Ma Bàn đó không nhỏ hơn núi Ưng Chủy, là một địa điểm rất phiền phức và rất vướng tay chân.
Thật ra Bạch Diên sớm đã phái ra thám báo tập trung vào vị trí của Thạch Trại, dự định đánh núi Ma Bàn bất cứ lúc nào rồi. Thế nhưng đột nhiên nghe nói Hoàng Hà lại lần nữa thay đổi dòng chảy, nước ở huyện Mạnh Tân đã rút di.
Nước vừa rút đi, thuyền cứu viện sẽ không thể dùng nữa. Bạch Diên vội vàng đem binh lực để chế tạo xe trượt bùn.
Cũng bởi vậy tạm thời buông tha Thạch Trại, không nghĩ tới mình không đánh qua đó, đối phương lại dám đánh qua đây, thực sự là to gan lớn mật.
Bạch Diên lớn tiếng nói: "Dân đoàn xuất phát, thuỷ bộ hai đường cùng đánh, nhổ cái Thạch Trại đó cho ta."
Bên cạnh hắn thoạt nhìn vốn không thấy mấy người, trong trại Hoàng Cân đang tu sửa cũng không nhìn thấy mấy binh, nhưng sau khi mệnh lệnh của hắn được truyền ra ngoài, đột nhiên có một binh sĩ dân đoàn nhảy ra từ phía sau thân cây bên cạnh, lớn tiếng đáp: "Tuân lệnh!"
Tiếp theo, khắp nơi xung quanh đều có binh sĩ dân đoàn thò đầu ra.
Một bộ phận chạy về hướng bờ sông, đi lái thuyền xuất chiến.
Một bộ phận khác ở lại trên đất liền, chuẩn bị từ đường bộ công lên núi Ma Bàn.
Vừa rồi đám thanh tráng niên cầm mộc côn huấn luyện ở phía sau trại cũng lập tức chạy về hướng trại.
Họ là tân binh mới được chiêu mộ từ trong số các nạn dân, cho nên không có tư cách sử dụng hỏa súng, nhưng phân phát vũ khí lạnh cho họ lại không có vấn đề. Bọn họ chạy đến cửa trại, chỉ thấy nơi đó có một đội binh sĩ dân đoàn đang khiêng một cái sọt đi ra, trong sọt chất đầy đao kiếm, trường mâu, cung tiễn các thứ.
Các tân binh trải qua huấn luyện đơn giản, tự mình chọn vũ khí ở trong sọt. Có người chọn cung, có người cầm trường mâu, có người tay trái thuẫn tay phải đao...
Chỉ trong chốc lát, một bộ đội vũ khí lạnh nhân số hơn nghìn người cứ như vậy được thành lập.
Lưu Bát Vạn thấy cảnh này cũng không khỏi tấm tắc khen: "Bạch thiện nhân, chỉ chớp mắt ngươi đã làm ra một đội dân đoàn rất lợi hại rồi."
"Lợi hại? Ha ha!" Bạch Diên ngửa mặt lên trời cười ha ha: "Những dân đoàn lộn xộn, tiện tay cầm vũ khí này đâu tính lợi hại gì, đây cũng chỉ coi như mới nhập môn thôi. Năm đó tại hạ ở huyện Trừng Thành tổ chức dân đoàn mới gọi là lợi hại, đã đánh bại đám người Không Dính Bùn, Bạch Ngọc Trụ."
Lưu Bát Vạn giật mình: "Không Dính Bùn và Bạch Ngọc Trụ chính là đại khấu nổi tiếng! Họ vậy mà bị dân đoàn của ngươi đánh bại?"
Bạch Diên mỉm cười: "Không sai!"
Lưu Bát Vạn lại lần nữa bội phục không hiểu, nếu hắn hành hung qua Không Dính Bùn và Bạch Ngọc Trụ, vậy đương nhiên là người lương thiện, càng có thể tín nhiệm rồi.
Hai người nói mấy câu thì thuyền hàng của thôn Cao Gia đã bắt đầu xuất kích, lao ra từ trong bụi cỏ lau.
Lưu Bát Vạn vừa nhìn thấy chiếc thuyền đáy bằng kia lại bị cả kinh không nhẹ: thuyền hàng thật lớn, con thuyền này có thể vận chuyển bao nhiêu lương thực a? Thảo nào Bạch đại thiện nhân có thể xuất ra lượng lớn lương thực để cứu tế huyện thành Mạnh Tân ta.
Chỉ thấy mấy chiếc thuyền hàng này nhằm về phía thuyền tam bản của thủy tặc trên mặt nước, hai bên lập tức bắt đầu giao chiến kịch liệt. Từ vị trí trại Hoàng Cân ở giữa sườn núi nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy tình huống đại thể, nhưng không nhìn thấy chiến đấu chỉ tiết.
"Đoàng đoàng đoàng." Tiếng hỏa súng vang lên.
"Âm!" Lựu đạn nổ tung.
Lưu Bát Vạn nhìn không thấy uy lực cụ thể của hai loại vũ khí này, chỉ nghe được âm thanh: "Hỏa khí? Bạch thiện nhân... vũ khí của ngài... có phải có chút..."
Bạch Diên cười: "Ngươi muốn nói, hỏa khí của ta là bất hợp pháp?"
Lưu Bát Vạn xấu hổ nói: "Có một chút như vậy."
Bạch Diên: "Ngươi đi Thiểm Tây sẽ biết, không có chút vũ khí như vậy, sao chống đỡ được lưu khấu?" Mấy năm trước Thiểm Tây hỗn loạn cỡ nào, kẻ ngu sỉ cũng biết. Hơn nữa khi Giang Nam xuất hiện giặc Oa làm loạn, dân gian cũng đã tự phát sử dụng hỏa khí chống lại rồi, bất hợp pháp, nhưng triều đình cũng không nói cái gì, sau đó cơ bản không truy cứu nữa. Lưu Bát Vạn vừa nghĩ như vậy cũng liền không để bụng nữa.
Chiến đấu trên mặt sông rất nhanh liền kết thúc, tặc tù Lý Đại Ngư bị đánh gục, số còn lại chạy tứ tán. Mà cùng lúc đó, dân đoàn đi đường bộ cũng đã rất nhanh chạy tới dưới núi Ma Bàn, thám báo sớm đã khoá chặt vị trí của Thạch Trại, dân đoàn không cần tốn nhiều sức liền công lên.
Đứng ở chỗ cao núi Ưng Chủy, từ xa còn có thể thấy được trên núi Ma Bàn phía nam bốc lên ánh lửa, âm thanh của hỏa súng và lựu đạn vang vọng giữa hai ngọn núi.
Bạch Diên lấy ra một cái kính viễn vọng rồi quay về núi Ma Bàn nhìn một hồi, mỉm cười nói: "Rất tốt, công vào Thạch Trại rồi."
Lưu Bát Vạn: "Ôi, Bạch thiện nhân, ngài có thể thấy rõ sao?"
Bạch Diên đưa kính viễn vọng vào trong tay Lưu Bát Vạn: "Này, cho ngươi xem."
Lưu Bát Vạn cầm kính viễn vọng nhìn lên trên núi Ma Bàn, ơ? Thứ đồ chơi này vậy mà có thể kéo cảnh vật từ xa lại gần trước mắt, rất thú vị. Tầm mắt của hắn xuyên vào rừng cây, thấy được một cái trại nằm sâu trong rừng cây.
Các binh sĩ dân đoàn đang tràn vào trại, không ngừng loạn đao chém chết thủy tặc bên trong.
Hình ảnh này thoạt nhìn rất hả giận!
Lưu Bát Vạn cũng nhịn không được nắm chặt bàn tay: "Giết! Chém tên kia! Oa, thoải mái, thật thoải mái. Thấy thủy tặc bị tiêu diệt, trong lòng không hiểu thấy rất vui."
Qua hồi lâu, trên núi Ma Bàn vang lên tiếng hoan hô thật lớn, ở trên núi Ưng Chủy cũng có thể rõ ràng nghe được, chiến đấu đã kết thúc.
Lưu Bát Vạn trả kính viễn vọng lại cho Bạch Diên, giọng than thở: "Bạch thiện nhân lại trừ đi một mối lo."
Bạch Diên mỉm cười: "Còn sớm lắm, sớm lắm. Tiểu Lãng Để này quá lớn, tiễu phỉ còn cần rất nhiều thời gian. Hơn nữa, Tiểu Lãng Để còn nằm ngoài hai huyện thành Mạnh Tân và Tân An..."
Lưu Bát Vạn vội vàng nói: "Bạch thiện nhân, bên huyện Tân An chúng ta không xen vào, nhưng nếu là việc bên huyện Mạnh Tân, tại hạ có thể đại biểu huyện tôn đại nhân nói cho ngài một câu, ngài cứ việc buông tay mà Bạch Diên mỉm cười: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Lúc này Lưu Bát Vạn cũng không có gì để nhìn nữa, cái nên nhìn đều nhìn cả rồi, nên nói cũng nói cả rồi, bèn quay sang Bạch Diên ôm quyền: "Bạch thiện nhân, tình huống bên này, tại hạ đều đã thấy được, giờ sẽ về huyện thành báo cáo với huyện tôn đại nhân. Huyện Mạnh Tân chúng tôi nhất định sẽ mau chóng khai thông đường bộ khai thông đến trấn Hoành Thủy, sau này chúng ta thân cận nhiều hơn."
Bạch Diên: "Được!"
Lưu Bát Vạn dẫn người đi xuống núi Ưng Chủy, trở lại trấn Hoành Thủy, bên này đã để lại cho hắn 20 xe trượt bùn. Đoàn người Lưu Bát Vạn leo lên xe trượt bùn, giữa bùn vàng mênh mông như biển, chèo trở về huyện thành Mạnh Tân, sau đó phục mệnh với huyện lệnh.
Huyện lệnh nghe xong chuyện của Bạch Diên làm tại núi Ưng Chủy, tỉ mỉ suy nghĩ, hình như, không nghe ra có tật xấu gì. Mà thôi, đừng động vào, có tật xấu thì thế nào? Mình còn quản được hay sao?
Hiện tại muốn quản tốt huyện thành đang bị thiên tai này đã là dốc hết sức rồi.