Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 640 - Chương 640: Không Có Giải Pháp

Chương 640: Không có giải pháp Chương 640: Không có giải phápChương 640: Không có giải pháp

Chu Tồn Cơ hớt hải chạy lên lầu hai tửu lâu.

Hắn rõ ràng biết ba người Lý Đạo Huyền, Ngô Sân, Sử Khả Pháp ở chỗ này uống rượu, thậm chí biết ba người ở gian phòng nào. Vào tửu lâu rồi, không do dự một chút nào, trực tiếp đi tới bên ngoài nhã gian của ba người, khẽ gõ cửa.

Lý Đạo Huyền cười:

"Mời thế tử điện hạ vào."

Cửa đẩy ra, Chu Tồn Cơ vẻ mặt không vui đi vào.

Cái bàn đã có ba người ngồi, vừa lúc còn dư một chỗ, Chu Tồn Cơ đặt mông ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu, đổ vào trong miệng, sau đó trừng mắt với ba người.

Bốn người đang ngồi, thật ra chia làm ba phái.

Tần Vương phủ và tập đoàn quan văn, đó là tử địch.

Mọi người đều biết điểm này, nhưng mọi người đều không nói ra.

Vài giây sau, mới nghe được Chu Tồn Cơ tỏ ra nản lòng nói: "Vì sao?"

Ngô Sân:

"Thế tử điện hạ hỏi một câu vì sao này mà không hiểu gì cả, chẳng biết nói gì."

Chu Tồn Cơ: "Bớt ở chỗ này giả bộ, ngươi biết ta đang hỏi cái gì."

Ngô Sân: "Trong phủ ngươi nuôi không ít tử sĩ, còn nắm giữ Đông Vệ một trong tứ vệ Tây An, thuộc hạ có rất nhiều nhân thủ, lẽ nào ngươi còn không tra ra được vì sao ư?"

Chu Tồn Cơ buồn bực hừ một tiếng, rất không vui nói:

"Tra rồi! Chính là bởi vì tra được rồi, bản thế tử mới không vui. Quản sự kia từ nhỏ theo bản thế tử, là lão gia nô nhìn bản thế tử lớn lên, bản thế tử đối với ông ta như thúc bối, vì sao ông ta lại đối với bản thế tử như thế?"

Hỏi vấn để này khiến Ngô Sân nhất thời á khẩu không trả lời được, nửa ngày không đáp lại.

Chu Tồn Cơ quay đầu nhìn sang Lý Đạo Huyền: "Lý viên ngoại, khi ngươi rút người của mình đi, chắc là cũng đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy, cho nên mới dứt khoát quyết đoán bỏ chạy như vậy, chính là vì cho bản thế tử một bài học này."

Lý Đạo Huyền cười mà không nói, vẻ mặt kinh khủng của người silicon khi cười lên làm cho Chu Tồn Cơ rất sợ.

Mất vài giây Lý Đạo Huyền mới buông khóe miệng ra: "Ta chỉ biết là xảy ra vấn đề, nhưng không biết vấn đề sẽ xuất hiện ở bước nào. Mãi đến khi sự tình đã xảy ra, mới biết quản sự hãm hại ngươi mà thôi. Cho nên, ta cũng không phải đã tính toán trước được, chỉ là một sự hậu Gia Cát Lượng mà thôi."

Chu Tồn Cơ nghe vậy, trong lòng chợt có cảm giác cổ quái, thoáng cái nắm bắt được trọng điểm của vấn đề: "Ý của ngươi là, ngoại trừ quản sự hãm hại ta, mỏ than này của ta còn có thể xảy ra rất nhiều chuyện không may khác?"

"Đúng!" Lý Đạo Huyền nhếch miệng:

"Khả năng quá nhiều, cho dù quản sự đối với ngươi trung thành và tận tâm, không hãm hại ngươi lần này, kế tiếp ngươi cũng sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, cuối cùng, cuối cùng đều sẽ đi tới kết quả giảm sản lượng này."

Chu Tồn Cơ: "Ví dụ?"

Lý Đạo Huyền: "Ví dụ như xe đẩy của ta đã được nâng cấp, nghiên cứu ra xe đẩy mới dùng càng tốt hơn, thuận tiện nhất, nhanh nhất, của ngươi đã không theo kịp rồi."

Chu Tồn Cơ: "Ta bảo thợ rèn của ta làm theo ngươi, không phải là được rồi sao?"

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Ngươi nghĩ kỹ lại đi."

Chu Tồn Cơ trầm mặc.

Được thôi, cẩn thận nghĩ lại, hình như Chu Tồn Cơ nghĩ tới cái gì, kỹ thuật mà thôn Cao Gia dùng cổ quái mới lạ, cái gì ròng rọc, cái gì cánh tay đòn, đều rất phức tạp, hiện tại công tượng của hắn muốn duy tu cũng rất khó khăn, sau đó nếu thôn Cao Gia lại nghiên cứu ra xe đẩy kiểu mới, thợ rèn của hắn sẽ không thể bắt chước được.

Chu Tồn Cơ: "Lẽ nào bản thế tử không thể bồi dưỡng ra thợ rèn có kỹ thuật ưu tú?"

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Thợ rèn của ngươi làm việc không có hy vọng, thì sẽ không thể trở nên ưu tú."

Chu Tồn Cơ: "Ta cũng có thể khôi phục thân trong sạch cho thợ rèn, cho bọn hắn hy vọng."

Lý Đạo Huyền vỗ tay: "Rất tốt rất tốt, vậy thì ngươi đi ngược lại với tổ chế mà Thái tổ lưu lại rồi. Chẳng phải là Thái tổ sẽ từ dưới suối vàng nhảy ra đánh ngươi." Mặc dù Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương hùng tài vĩ lược, vô cùng lợi hại, nhưng cũng phạm một sai lầm vô cùng ngu xuẩn, đó chính là ông ta đã viết rất nhiều chế độ thành "chế độ chết", không cho phép đời sau của mình sửa đổi.

Ông ta cảm thấy, năng lực của mình thiên hạ vô địch, chế độ ông ta định ra là chế độ tốt nhất trên thế giới, nếu như con cháu đời sau sửa đổi lung tung, khẳng định thiên hạ xảy ra vấn đề. Cho nên đời sau phải vĩnh viễn dựa theo chế độ hắn định ra, Đại Minh triều có thể vĩnh viễn phồn vinh phú cường.

Nhưng mà thế giới sẽ biến đổi...

Chu Tồn Cơ toát mồ hôi lạnh.

Hai vị quan văn cũng toát mồ hôi lạnh.

Lý Đạo Huyền nhếch miệng cười: "Thế giới một người định đoạt sẽ có rất nhiều khuyết điểm, huống chỉ là người đã qua đời từ lâu."

Đây có thể nói là cuồng luận!

Chu Tồn Cơ cảm giác không thể ở chỗ này trò chuyện tiếp được nữa, hắn bất chợt đứng lên: "Quản sự kia đã bị ta phái người loạn côn đánh chết rồi, mỏ than ta trả lại cho ngươi, bảo người của ngươi tiếp nhận lại đi, dù sao thì bản thế tử cũng không quản tốt được. Hừ! Bản thế tử chỉ chia lợi nhuận là được."

Nói xong, hắn xoay người đi ra tửu lâu, nhanh chóng bỏ chạy.

Lý Đạo Huyền nhún vai, chuyển hướng hai vị quan văn.

Hai vị quan văn cũng có chút xấu hổ, loại cuồng luận này họ cũng không dám tham dự lung tung, lần trước họ đã bị Lý Đạo Huyền dùng kế "xua hổ nuốt sói" dẫn dắt đi, cuối cùng giựt giây bọn họ tranh quyền đoạt lợi với hoàng đế, cho nên hiện tại hai người họ cũng không gánh được.

Hai người thậm chí chấp nhận... chỉ là miệng không nói.

Đúng, chính là quyền của hoàng đế quá lớn, quyền của quan văn chúng ta quá nhỏ, chúng ta phải nên chia bớt quyền của hoàng đế qua cho mình mới đúng.

Hai người vừa mới nghĩ tới đây.

Lý Đạo Huyền đột nhiên lại chuyển sang hai người họ:

"Hai vị có cảm thấy, vị quản sự này của Tần Vương phủ có hơi giống với Công bộ thượng thư không."

Hai vị quan văn tỉnh ra, suy nghĩ: hình như hơi giống.

Lứ Đao Huyvyần cười hắc hắc- "Nếu quyền hành trong tay Công bộ thượng thư quá lớn, chuyện làm ra, không khéo cũng không khác gì lắm vị quản sự này."

Hai vị quan văn đều giật mình.

Lý Đạo Huyền giọng quái gở nói: "Trời ơi, vậy phải làm sao đây? Hoàng thượng một mình làm việc không nổi, quan văn giúp đỡ hoàng thượng quản cũng quản không tốt, vậy phải làm sao đây?"

Ngô Sân và Sử Khả Pháp đổ mồ hôi như mưa.

Vấn đề này, hai người họ ngay cả trả lời làm sao cũng không biết.

Nửa ngày sau, Ngô Sân mới xấu hổ nói: "Công bộ thượng thư ngồi ở vị trí cao như vậy, thân phận địa vị thế nào? Học thức tu dưỡng thế nào? Không đến mức làm càn như tiểu quản sự này, chưa đến nỗi."

"Không đến mức sao?" Lý Đạo Huyền cười ha ha: "Vị trí của Triệu Cao có cao không? Vị trí của Tần Cối có cao không? Vị trí của Nghiêm Tung có cao không? Học thức tu dưỡng của họ có cao không?"

Ngô Sân cùng Sử Khả Pháp đều nghẹn họng.

Ngô Sân giận tái mặt: "Lý viên ngoại cho rằng, việc này phải giải thích thế nào?"

Lý Đạo Huyền lặng lẽ cười: "Hai vị học thức tu dưỡng hơn ta gấp trăm lần, vẫn là bản thân hai vị đại nhân suy nghĩ thêm đi."

Thật ra loại chuyện này Lý Đạo Huyền cũng không giải pháp hoàn mỹ, chí ít đến năm 2023 Công Nguyên mới thôi, cả thế giới còn chưa mò ra giải pháp hoàn mỹ nữa cơ.

Giải pháp không hoàn mỹ, thật ra hiện tại Lý Đạo Huyền cũng có vài cái.
Bình Luận (0)
Comment