Chương 667: Moi tiền của người có tiền
Chương 667: Moi tiền của người có tiềnChương 667: Moi tiền của người có tiền
Bát Địa Thỏ nghe nói Thiên Tôn tới rồi, tư thái "đại hiệp" ngông nghênh thu liễm không ít, dè dặt đi vào: "Tham kiến Thiên Tôn."
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Ta vừa mới nghe được, ngươi nói muốn lấy tiền của Tần Vương thế tử?"
"Đúng vậy!" Bát Địa Thỏ vừa nói đến đây liền tỏ ra tức giận: "Tần Vương thế tử kia thực sự là quá có tiền. Hơn nữa, từ sau khi hắn hợp tác làm ăn với chúng ta, dựa vào kỹ thuật tiên tiến chúng ta cung cấp, chia được bốn thành lợi nhuận, hắn lại càng có tiền hơn trước kia."
Lý Đạo Huyền: "Thấy hắn nhiều tiền, ngươi liền không vui sao?"
"Đúng vậy! Rất khó chịu." Bát Địa Thỏ tức giận: "Nếu như hắn kiếm tiền đúng đắn, ta cũng không nói gì. Nhưng hắn căn bản không làm gì hết, chỉ nằm một chỗ là có tiền. Kỹ thuật tiên tiến của chúng ta, cũng không phải dùng để giúp loại ông chủ này kiếm tiền."
Lý Đạo Huyền nở nụ cười: "Muốn cướp hắn?"
"Muốn!" Bát Địa Thỏ xoát một cái rút ra bảo kiếm tổ truyền: "Bản thỏ tung hoành giang hồ 20 năm có dư, chuyên môn cướp của người giàu chia cho người nghèo, loại người như Tần Vương thế tử, bản thỏ chính là thích cướp nhất."
Lý Đạo Huyền cười lắc đầu.
Đừng nói Bát Địa Thỏ muốn cướp, thật ra Lý Đạo Huyền cũng muốn cướp, thế nhưng, đánh cường hào chia ruộng đất cũng cần phải có cơ sở chính trị và cơ sở quần chúng nhất định mới có thể làm.
Giai đoạn hiện tại thì...
Ø? Chờ một chút!
Trong đầu Lý Đạo Huyền đột nhiên hiện lên một ý nghĩ xấu xa.
Tiền trong tay người có tiền, có thể moi được bằng một cách khác.
"Bát Địa Thỏ, ngươi nhanh đi tìm Vương Đường về đây, kế hoạch của ta có chút thay đổi."
Bát Địa Thỏ: "A, được!"
Hắn nhanh chân chạy ra ngoài, tốc độ thỏ toàn lực chạy cũng không phải nói chơi, chỉ vèo một cái hắn đã đuổi theo Vương Đường đi được nửa đường, kéo Vương Đường lại.
Vương Đường: "Thiên Tôn còn có gì phân phó sao?" giản, thế nhưng hiện tại đã thay đổi chủ ý, ta dự định làm lại Hoa Thanh Cung, biến nó thành một cơ sở giải trí cỡ lớn, gọi là 'làng du lịch suối nước nóng Hoa Thanh Cung'."
"Gì?" Bát Địa Thỏ ngẩn ra: "Cái đó là gì?"
Vương Đường lại híp mắt lại, đã đoán được một chút manh mối.
Lý Đạo Huyền: "Dân công của nhân gian giới muốn xây lên một làng du lịch suối nước nóng xa hoa yêu cầu thời gian rất dài, ta không đợi được lâu như vậy, cho nên lần này, do ta trực tiếp thả xuống từ trên trời một làng du lịch xa hoa, chúng ta sẽ dựa vào nó moi tiền của người có tiền."
Bát Địa Thỏ nghe mà vẫn không hiểu gì.
Nhưng Vương Đường trên cơ bản đã hiểu: "Vậy thuộc hạ phải bắt đầu tuyên truyền sớm, đối tượng tuyên truyền chính là người có tiền, đúng không?"
"Không sai!" Lý Đạo Huyền cười hắc hắc: "Người nghèo vì sinh hoạt đã dốc hết sức, làm gì có thời gian tiền bạc đi ra ngoài thành mấy chục dặm để tắm suối nước nóng? Cho nên suối nước nóng này chủ yếu nhằm vào người có tiền, căn hộ xa hoa nhất, gọi là phòng tổng thống... khụ... gọi là căn hộ hoàng thất, ở một đêm thu phí 100 lượng bạc. Phòng thấp hơn một chút gọi là căn hộ hành chính xa hoa, thu phí 50 lượng bạc. Tiếp theo lại an bài căn hộ gia đình các loại đẳng cấp, phòng đơn, phòng đôi... Định giá đều rơi vào khoảng 10 lượng bạc."
Bát Địa Thỏ: "Ồ, thu phí đắt vậy sao? Người có tiền chịu trả nhiều tiền như vậy chỉ ở một đêm sao? Mặc dù có họ có tiền, nhưng không ngốc nha."
Lý Đạo Huyền cười mà không nói.
Vương Đường lại cười hắc hắc: "Thỏ gia, ngươi cũng đừng dùng tư duy của người nghèo phỏng đoán người giàu, những nơi xa hoa thế này, càng đắt, càng có thể dẫn tới người có tiền, trái lại rẻ quá họ sẽ không tới."
Bát Địa Thỏ: "? ? ?"
Hắn quả thật không hiểu nhiều lắm.
"Người có tiền đều là kẻ ngu sao?"
Vương Đường lắc đầu: "Không, họ không hề ngu, họ chỉ không muốn ở chung phòng, sử dụng hàng hoá tương tự với người nghèo. Nếu như giá cả của một mặt hàng quá rẻ, người nghèo cũng mua được, vậy người giàu mua cái này sẽ không thể kéo giãn khoảng cách với người nghèo. Họ sẽ không quá hứng thú. Mà một số đồ vật rõ ràng vượt quá giá trị sử dụng của bản thân nó, giá rất ảo, người nghèo chết sống cũng không muốn bỏ tiền mua, loại đồ vật này người giàu lại rất thích mua, để mà tỏ ra mình không giống Nói đến đây, Vương Đường khẽ thở dài: "Trong những hàng hoá này không có thêm vào giá trị sử dụng tương ứng, nhưng chúng nó lại có chứa tính chất 'cách ly giai cấp', người giàu tiêu tiền là vì 'cách ly giai cấp', tiền này họ cảm thấy xài rất có giá trị."
Bát Địa Thỏ: "Nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu."
Vương Đường mỉm cười: "Nghe không hiểu là đúng rồi, điều này nói rõ thỏ gia còn rất hồn nhiên, còn chưa dự định tách rời mình với người nghèo. Người như Thỏ gia cũng không nhiều, đa số người một mặt phê bình giai cấp người giàu có, một mặt kỳ vọng mình trở thành giai cấp này. Những người mắng người giàu ác nhất, một khi trong tay có tiền rồi, vì đạt thành quá độ giai cấp, tốc độ họ dùng tiền mua xa xỉ phẩm còn thống khoái hơn so với người giàu. Chỉ mong dùng tốc độ nhanh nhất treo hết vàng bạc trang sức lên người mình từ đầu đến chân, ở nhà bày đầy san hô ngọc khí, để mà nói cho người khác biết, ta là giai cấp người giàu, ta chỉ làm bằng hữu với người giàu."
Hắn ngại ngùng cười: "Thiếu chút nữa ta cũng nhảy vào cái hố này rồi, vẫn là thỏ gia kéo ta lại."
Bát Địa Thỏ: "Cái gì? Ta kéo ngươi lúc nào?"
Vương Đường: "Không lâu trước đây."
Bát Địa Thỏ: "Toàn nói bậy, ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta kéo cái đầu ngươi ấy, tiểu tử ngươi chỉ toàn nói nhăng nói cuội."
Vương Đường: "Thỏ gia là ngọn đèn sáng chỉ đường cho ta."
Bát Địa Thỏ: "Oa, ta nổi da gà rồi đây này, ngươi đi xa một chút, đừng đứng bên cạnh lão tử."
Lý Đạo Huyền im lặng nghe Vương Đường nói hết.
Y không hoàn toàn tán thành, nhưng âm thầm giơ ngón tay cái lên với Vương Đường: hiểu được suy nghĩ này, đã nói lên hắn thật sự rất ưu tú.
Vương Đường khen thỏ gia xong, lại trở về chính đề: "Người có tiền trong phủ Tây An rất nhiều, chúng ta không hãm hại người nghèo, chuyên hãm hại người có tiền. Dùng phương pháp này, có thể moi không ít tiền của người có tiền, để tránh cho họ đào hố chôn ở nhà. Tiền tệ không lưu thông, đối với nền kinh tế là không có chỗ tốt nào."
Lý Đạo Huyền: "Ồ, Tiểu Đường, kinh tế học không tệ nhỉ."
Vương Đường được Lý Đạo Huyền khích lệ, tức thì mừng rỡ, toàn thân nhiệt tình hẳn lên: "Thiên Tôn, ta thoáng cái đã có rất nhiều linh cảm. Giờ ta sẽ đi viết quảng cáo. Vừa lúc buổi tối hôm nay, 'Văn phòng Quần tinh' muốn tổ chức một buổi hòa nhạc cỡ lớn. Hầu như người có tiền của phủ Tây An lịch suối nước nóng, hâm nóng thêm cho họ." Lý Đạo Huyền phất tay: "Được, mau chóng đi làm!" Bát Ca: "Không cứng nổi làm thế nào?" Mọi người: ".. ”" Vương Đường: "Ta vẫn muốn đem nó làm thành chim nướng." Bát Địa Thỏ: "Nghe thôi cũng thấy ngon rồi." Lý Đạo Huyền: "Cánh chim nướng cay chắc cũng ngon." Bát Ca: ".. "