Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 70 - Chương 70: Dạ Tập Sắp Tới

Chương 70: Dạ tập sắp tới Chương 70: Dạ tập sắp tới

Lý Đạo Huyền cười như ma làm, đây chỉ là một cái bật lửa khò mà thôi, không phải pháo thật.

"Nhất Diệp, nói cho mọi người, trong ba trượng phía trước miệng pháo, không một ai đến gần, không thể đặt vật dễ cháy."

Cao Nhất Diệp vội vàng chuyển lời, đối diện miệng pháo chính là một thông đạo, cũng chính là thông đạo mà Bạch Diên nói "không có người phòng thủ", các người tí hon đứng trong thông đạo vội vàng rời khỏi.

Hai bên thông đạo đều là vách tường làm từ gỗ ép, cũng không có vật dễ cháy nào khác.

Lý Đạo Huyền thấy họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, liền phân phó: "Nhất Diệp, bảo Lý Đại, Cao Nhất Nhất cầm lấy búa, đồng thời dùng lực đập mạnh vào cơ quan phía sau đại pháo."

Lý Đại và Cao Nhất Nhất nhận được mệnh lệnh, vội vàng cầm lấy búa rèn sắt của mình.

Trong trận đánh lần trước, Lý Đại và Cao Nhất Nhất phụng mệnh gõ cơ quan của máy ném đá, đã lập đại công, cũng có kinh nghiệm gõ cơ quan rồi.

Lần này lại nhận được mệnh lệnh như vậy, hai người cũng coi như quen việc dễ làm, vừa đếm 1,2 , 3 thì hai người đã đồng thời vung búa lên, nhắm vào cơ quan và đập mạnh một cái.

"Cheng!"

Tiếng kim loại va chạm vang lên rất to, miệng cự pháo bắn "phụt" ra một ngọn lửa màu xanh tím, phun ra xa một trượng.

Một trượng này chỉ là ngọn lửa nhìn thấy được, trên thực tế phía trước ngọn lửa còn có một khu vực nhiệt độ cao nhìn không thấy, cũng phải tới ba thước.

Nhìn ngọn lửa phun ra, mọi người sợ hãi đến run rẩy.

Ngay cả Bạch Diên người có kiến thức nhất cũng sợ hãi lui về phía sau vài bước.

Qua một hồi lâu Bạch Diên mới định thần lại, mừng rỡ nói: "Tiên gia pháp khí, quả nhiên lợi hại vô cùng."

Tam Thập Nhị: "Mẹ ơi, nếu như bỏ ta vào thứ này thiêu, trong nháy mắt [thi cốt không còn]."

Bạch Diên mừng như điên: "Con đường này, xem ra chỉ cần hai vị thợ rèn thủ là được rồi, cho dù tới là thiên quân vạn mã, cũng có thể thiêu sạch sẽ."

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu cùng la lên: "Oa, tiên gia pháp khí quá lợi hại, chúng ta cũng muốn chơi, để chúng ta thủ ở đây đi."

Bạch Diên liếc xéo: "Hai các ngươi là đồ ngốc, ta sợ các ngươi ngốc quá ngay cả cơ quan cũng không đập chuẩn, Cao Sơ Ngũ đập vào chân Trịnh Đại Ngưu, Trịnh Đại Ngưu đập vào tay Cao Sơ Ngũ, sau đó con đường này sẽ bị tặc quân công phá mất."

Hai người nghe thế liền mồ hôi đổ như mưa, thật sự có khả năng này.

Thật ra, sau khi giơ búa lên cao quá đầu, lại dùng lực đập xuống, đừng nói kẻ ngốc, người bình thường không ngốc cũng có khả năng rất lớn đập hụt, cho dù không hụt cũng có khả năng đập không có sức, hoặc là bị vẹo thắt lưng.

Chỉ có người mỗi ngày vung búa, luyện tập qua mới có thể đập vừa chuẩn xác lại vừa có lực mỗi một chuỳ, chuyện này đương nhiên chỉ có hai vị thợ rèn mới có thể gánh vác được.

Bạch Diên: "Ta phải an bài lại người thay thế cho hai người họ, thủ hai thông đạo khác. Hắc hắc hắc, có thiên tôn phù hộ, cảm giác đánh thế nào cũng không thua được, có điều, thắng phải đẹp một chút, mới không cô phụ sự kỳ vọng của thiên tôn."

Mọi người đồng thanh nói: "Thiên tôn phù hộ!"

Bạch Diên phất tay: "Mọi người bắt đầu tập luyện, phải nhớ rõ lộ tuyến công thủ tiến lui của mình, ban đêm tác chiến, không có ánh sáng, đừng để mình bị lạc đường trong gia bảo của mình, vậy thì người ta sẽ cười rụng răng mất."

Mọi người: "Thiên tôn phù hộ!", sau đó, thôn Cao Gia lại bắt đầu tập luyện trong khí thế ngất trời. Những người vốn rất sợ hãi, sau khi thấy được "tiên gia đại hoả pháo" thiên tôn ban cho, phát hiện hậu trường của mình vẫn rất cứng, chỉ cần ôm chặt lấy bắp đùi thiên tôn, vạn sự không lo rồi.

Trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, lưng không còn mỏi, chân không còn đau, căn bản không còn sợ hãi nữa...

Vào đêm, thành phố Song Khánh vẫn rất ồn ào, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.

Lý Đạo Huyền ngồi trước máy vi tính, chỉnh sửa video.

"Mỗi ngày của vương quốc tí hon".

Nội dung kỳ thứ 8: trong một gian nhà tranh nhỏ, Cao Tam Nương đang ngồi trước khung cửi dệt vải, kẽo kẹt kẽo kẹt, phụ nhân làm nghề...

Đúng lúc này, điện thoại của y đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo "reng reng reng reng".

Là tiếng cảnh báo "ban đêm phát hiện động tĩnh" của APP camera.

Lý Đạo Huyền ngừng công việc trong tay, ngồi xuống bên hộp. Tầm nhìn trong hộp y đã sớm điều chỉnh một chút, không tập trung vào giữa thôn nữa, mà di chuyển qua hướng bắc mấy trăm mét, có thể thấy được một nửa thôn, nửa còn lại có thể nhìn thấy một góc sườn núi ở phía thành bắc.

Camera phát ra âm thanh cảnh báo chính là cái giám sát vùng sườn núi này.

Cho nên ánh mắt của Lý Đạo Huyền tự nhiên tập trung vào trên sườn núi.

Trên sườn núi có cây, nhưng cây cối không có sức sống, rất nhiều cây thân không có vỏ, đương nhiên là bị các thôn dân lột ra ăn hết rồi.

Những thân cây này che mất một phần tầm nhìn của Lý Đạo Huyền, nhưng y vẫn có thể nhìn thấy, một đám người đang ở trong rừng lén lút di chuyển... Hắc, Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo tới rồi.

Trên bầu trời là trăng tròn treo cao, Trung thu mới qua được mấy ngày, hiện tại trăng còn rất tròn, lại thêm mấy năm không mưa, vạn lý không mây, ánh trăng rất sáng.

Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo dẫn theo hơn hai trăm thủ hạ, ẩn núp trên sườn núi phía Bắc thôn Cao Gia, mượn rừng cây yểm hộ, chúng không cần lo lắng lính gác của thôn Cao Gia có thể phát hiện ra mình.

Cổ nhân ít hoặc nhiều đều mắc chứng quáng gà, buổi tối không lợi cho chúng hành động, nhưng ánh trăng trên trời đã hỗ trợ cho chúng rất nhiều, khiến cho đêm tập kích thôn Cao Gia trở thành có khả năng.

Trịnh Ngạn Phu nhìn thoáng qua gia bảo cao to phía trước, xì một tiếng khinh miệt: "Địa phương quỷ quái, sao lại biến thành thế này rồi?"

Chủng Quang Đạo: "Xem ra thôn này giàu ú ụ, bên trong chắc là có đại lão gia cực kỳ có tiền ẩn núp, hắn tốn rất nhiều tiền bạc mới có thể xây dựng thôn Cao Gia thành hình dáng như vậy."

Trịnh Ngạn Phu cười khà khà: "Không phải càng tốt sao? Đại lão gia đó càng giàu, chúng ta cướp càng sướng."

Chủng Quang Đạo cũng cười: "Vương Nhị bị tên nhà giàu chó chết trong thôn này thu mua rồi, chút xíu bột mì đã biến Vương Nhị thành chó săn của người giàu."

Trịnh Ngạn Phu gật đầu: "Ta muốn băm Vương Nhị rồi, nhưng đệ cứ ngăn cản ta, nhốt hắn và người thôn Vương Gia lại, làm hại chúng ta phải để lại 50 người trông coi họ, quá lãng phí nhân lực."

Chủng Quang Đạo: "Vương Nhị uy danh vẫn còn, nếu hiện tại chúng ta giết hắn, sẽ không đứng vững gót chân ở trong lục lâm được, mấy lộ nghĩa quân khác đều sẽ không tiếp xúc với chúng ta nữa, chỉ có thể nhốt hắn lại thôi. Đợi chúng ta công phá thôn Cao Gia rồi, giết con chó nhà giàu đó, lấy tiền lương chia cho các huynh đệ, sẽ chứng minh được bản lĩnh của chúng ta, lại nói cho mọi người Vương Nhị đã bị người giàu thu mua, tựa như Tống Giang vậy muốn bán đứng chúng ta, khi đó trước mặt thiên hạ hảo hán lại giết Vương Nhị, không ai có thể nói chúng ta không đúng nữa rồi."

Trịnh Ngạn Phu suy đi nghĩ lại, cảm thấy lời này có lý, làm lục lâm, không thể chỉ thủ đoạn độc ác, còn phải chú ý một chút quy của nó, không có lý do chính đáng mà giết đại ca nhà mình, đó chính là cứt chó người người hô đánh.

"Được, nhanh chóng công phá thôn Cao Gia."

Ánh mắt hai người đều trông về thôn Cao Gia phía trước.

Bình Luận (0)
Comment