Chương 702: Xem người khác viết
Chương 702: Xem người khác viếtChương 702: Xem người khác viết
Hầu Gia Trang nho nhỏ, đời này chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Nữ nhân và trẻ em trong thôn còn trốn trong căn nhà đá, căn bản không dám ra ngoài.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, tâm tình của họ có thể nói như ngồi trên tàu lượn cao tốc.
Khi được Lý Đạo Huyền cứu ra, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi Lý Đạo Huyền tử thủ trước cửa nhà, hơn trăm tặc nhân vây công bên ngoài, bọn họ lại sợ đến mức run cầm cập.
Sau đó Bạch Can binh xuất hiện, đánh đuổi Cách Câu Phi, bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lập tức lại bị càng nhiều tặc quân hơn bao vây, lại sợ đến run cầm cập.
Sau đó viện quân tới, bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Cứ nhất kinh nhất sạ, ai cũng không chịu nổi.
Tuy nhiên bọn họ phát hiện, dù tình thế bên ngoài thay đổi thế nào, Lý Đạo Huyền vẫn luôn đứng ở cửa nhà đá, không đi đâu hết.
Y vẫn để lại một bóng lưng cho mọi người trong nhà, nhưng bóng lưng này thoạt nhìn vẫn khiến người an tâm.
"Đừng sợ, chiến đấu đã kết thúc." Lý Đạo Huyền dịu dàng nói: "Đã qua rồi, tất cả đều sẽ tốt hơn."
Mọi người trong nhà cũng không hoan hô, chỉ dè dặt đi tới phía sau Lý Đạo Huyền, lén thò đầu qua bờ vai của y và nhìn ra bên ngoài, lúc này mới nhìn thấy, chiến đấu bên ngoài thật sự đã kết thúc, lượng lớn quan binh đang bao vây ở bên ngoài thôn.
Một đám tướng lĩnh của quan binh chỉ dẫn theo mấy người, đang đi về trong thôn.
Các nữ nhân lại bắt đầu sợ: "Quan binh cũng rất xấu."
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Không phải sợ, những quan binh này đều là quan tốt binh."
Các nữ nhân: "Quan binh nào tốt?"
Lý Đạo Huyền: "Đừng có vơ đũa cả nắm như thế. Mặc dù quan binh xấu nhiều, nhưng trong nước bùn cũng sẽ có hoa sen. Như Thích Gia quân, Bạch Can binh, họ đều rất tốt." Các nữ nhân nghe không hiểu, nhưng không biết vì sao cảm thấy, lời của người này nói đều đáng để tín nhiệm.
Lý Đạo Huyền vì khiến cho họ an tâm, tiếp tục đứng yên ở trước cửa nhà, chỉ thấy đám người Trình Húc, Hình Hồng Lang, Cao Sơ Ngũ, Thạch Kiên, Bạch Miêu, Vương Nhị lần lượt đi tới trước mặt y, quay về y ôm quyền: "Khởi bẩm Thiên Tôn, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ chiến lược."
Chỉ có Lão Nam Phong vẻ mặt ảo não: "Thiên Tôn, thuộc hạ đã phụ uỷ thác, không thể bắt được tặc tù Tử Kim Lương."
Lý Đạo Huyền cười nói với hắn: "Không có việc gì, ngươi đã tận lực rồi, làm rất tốt. Trở về ta sẽ tặng cho ngươi hai video buổi hòa nhạc mới cho ngươi xem, bên trong có mấy chục bài hát mới."
Lão Nam Phong mừng rỡ.
Cái này mới gọi là tưởng thưởng!
Hắn sao chép lại các tiết mục ca múa của tiên nữ, lại cho ca sĩ hắn thuê mở buổi hòa nhạc, tiền thu vé vào cửa, tiền đánh thưởng đó, chậc chậc...
Trương Phượng Nghỉ từ bên ngoài vòng chui vào, quay về Lý Đạo Huyền ôm quyền: "Tiêu tiên sinh, khụ!" Nàng nhìn một vòng ở đây, cũng không có người ngoài gì, không cần giúp Lý Đạo Huyền che giấu thân phận nữa, vì vậy sửa lời nói: "Lý tiên sinh, thì ra ngươi đã sớm an bài thuộc hạ qua đây cứu viện, may mà có ngươi, bằng không lần này ta có chín thành sẽ chết ở chỗ này."
Lý Đạo Huyền cười nói: "Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến."
"Ơn cứu mạng, sao lại là việc nhỏ." Trương Phượng Nghỉ nói: "Trương Phượng Nghỉ ta thiếu nợ ngươi một ân tình lớn, Xuyên trung Bạch Can binh nợ ngươi một ân tình lớn, tương lai tất báo ơn này."
Lý Đạo Huyền cũng không so đo nhiều vấn đề này, chỉ lo lắng nhìn thoáng qua phía đông bắc: "Những lưu khấu này thật đúng là phiền phức, chúng ta bày thiên la địa võng như vậy, cũng để hắn chạy thoát được."
Chúng tướng nghe vậy trong lòng đều nghĩ: Lưu khấu quả thật rất phiền phức! Thảo nào triều đình vẫn không thể diệt tận gốc. Đánh thắng chúng thì dễ, tiêu diệt thì lại khó.
Trương Phượng Nghỉ cau mày: "Một năm nay ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Chúng ta luôn đánh bại lưu khấu, nhưng luôn không thể tiêu diệt lưu khấu. Lẽ nào những lưu khấu này không thể bị tiêu diệt sao?"
Lý Đạo Huyền: "Lưu khấu không phải là một vấn đề quân sự, mà là một vấn đề xã hội." Trương Phượng Nghi: "2 ? 2"
Lý Đạo Huyền: "Muốn tiêu diệt chúng, cần chính là chỉnh đốn thanh lý nguồn gốc sản sinh ra loại lưu khấu này. Thật giống như làm cỏ, chỉ cắt phần trên mặt đất là không được, phải loại bỏ phần rễ ở dưới bùn đất mới được."
Trương Phượng Nghỉ: "Ồ, ý của ngài là..."
Lý Đạo Huyền: "Phải cho lão bách tính được ăn no, mặc ấm, trong đầu hoàn toàn không có ý nghĩ tạo phản làm loạn, mới có thể chân chính dẹp yên lưu khấu."
Giờ thì Trương Phượng Nghỉ đã hiểu, cũng trầm mặc.
Ăn no, mặc ấm, nghe thì rất đơn giản, muốn làm được lại quá khó.
Lý Đạo Huyền quay sang Trình Húc vẫy tay: "Hòa giáo viên, phiền ngươi viết mấy bài tấu, giúp Hình Hồng Lang, Lão Nam Phong, Thạch Kiên, Vương Tiểu Hoa khoe thành tích với triều đình, xem có thể giúp họ thăng quan hay không."
Nói xong, y lại quay sang nói với Trương Phượng Nghi: "Tấu của Trương tướng quân thì làm phiền tự cô viết đi, Hòa giáo viên nhà ta viết, khẳng định cô sẽ thấy chướng mắt."
Trương Phượng Nghỉ cười lắc đầu: "Sao có thể thấy chướng mắt được? Ta cũng chỉ là người quê mùa, căn bản không biết viết thứ gì hẳn hoi, Hòa giáo viên viết khẳng định tốt hơn ta."
Sau khi nàng nói xong câu đó, không đến một canh giờ liền hối hận.
Nhìn thấy tấu chương của Trình Húc viết, Trương Phượng Nghỉ mới biết mình vẫn là quá ngây thơ rồi.
"Thần Lão Nam Phong, chọn một nghìn quân xuất Bồ Châu, đi về hướng đông bắc, tại tây nam Tẩm Châu gặp phải tặc quân của Tử Kim Lương. Tặc quân đông tới 20 vạn, song thần không hề sợ hãi, lòng nghĩ hoàng ân mênh mông, nếu vi thần không phân ưu cho hoàng thượng, có mặt mũi gì đứng ở giữa thiên địa? Thần tự mình dẫn một nghìn sĩ tốt, đánh phủ đầu tặc quân Tử Kim Lương. 20 vạn tặc quân chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm năm vạn người, từ bốn phía đông nam tây bắc vây công thần, nhưng thần mặt không đổi sắc, cắm trường mâu trên mặt đất, kéo cung cài tên, bắn ra tứ phía."
Nhìn đến đây, Trương Phượng Nghỉ đã tê dại hơn nửa người.
"Thần bắn liền hơn 50 tên, mỗi tên đều trúng đầu mục quân địch. Một tên bắn chết Cách Câu Phi, lại một tên Thanh Bối Lang, lại một tên bắn chết Kim Cương Toản, lại một tên bắn chết Vân Lý Thủ. . “ Trương Phượng Nghỉ: "Này này, đây rốt cuộc là viết cái gì vậy?"
"Sau khi giết liên tiếp 50 đầu mục, tặc thế tan vỡ! Thần dược mã hoành thương, xông tới soái kỳ của Tử Kim Lương. Tử Kim Lương tự mình vác búa lớn giao chiến với thần, thần huyết chiến hơn 200 hiệp, thân bị trọng thương ba nơi. Nhưng thần càng đánh càng hăng, một thương đâm trúng vai Tử Kim Lương. Tử Kim Lương bật ngửa ngã xuống ngựa, được tặc tử còn lại cứu giúp, thần bởi vì trọng thương, không thể tiếp tục truy kích lấy thủ cấp của nó, trong lòng rất hối tiếc."
Trương Phượng Nghỉ: "A a a a a, đưa bút đây, ta muốn tự mình viết tấu."
Lý Đạo Huyền nhìn mà buồn cười: Trương Phượng Nghỉ, ngươi vẫn là quá non. Còn chưa thấy qua nhiều người không biết xấu hổ, sau này thấy nhiều rồi sẽ thành thói quen thôi.
Trương Phượng Nghỉ đề bút muốn một năm một mười báo cáo lại tình hình chiến đấu, nhưng mà nàng suy nghĩ nửa ngày, không được! Nếu như ta viết quá chân thực, chẳng phải là vạch trần chỗ sai trong bài tấu chương của Hòa giáo viên sao? Nếu như hại bọn họ thì làm thế nào?
Ôi!
Trương Phượng Nghỉ đành phải viết: "Lúc đó tình hình chiến đấu hỗn loạn, thần thân hãm vòng vây, may mắn được Hình Hồng Lang, Lão Nam Phong, Thạch Kiên, Vương Tiểu Hoa tương cứu, mới có thể giữ được tính mệnh. Không thể thấy rõ trên chiến trường đã xảy ra cái gì, xin hoàng thượng xem tấu của người khác viết đi."