Chương 751: Mau bảo vệ bản vương
Chương 751: Mau bảo vệ bản vương
Lúc này, thuẫn xa đã tiến tới trong vòng 50 mét.
Cung tiễn thủ có lực cánh tay lớn trong tặc quân đã bắt đầu bắn tên lên đầu thành rồi. Song, từ chỗ thấp bắn chỗ cao, hiệu quả phải nói rất kém. Hâu hết tên đều bị tường thành đỡ lấy, căn bản không bay được.
Thỉnh thoảng có một hai cái bay lên, vấn đề cũng không lớn, thân vệ binh vương phủ đã phát huy tác dụng. Mặc dù sức chiến đấu của họ thấp, trang bị lại tốt, đứng ở bên cạnh tường thành chính là thuẫn thịt tự nhiên, mũi tên hữu khí vô lực bắn lên người họ còn không đủ tư cách để gãi ngứa.
Thế nhưng, chút tên chỉ có thể gãi ngứa ấy lại khiến các thân vệ vương phủ sợ tái cả mặt, đứng trên tường thành mà người run rẩy.
Chu Thường Tuân thì càng không cần phải nói.
Nếu như lưu khấu công phá được thành trì, ai cũng có thể chạy được, chỉ có Chu Thường Tuân hắn là không thể. Nơi xa nhất hắn có thể chạy trốn chính là Nghênh Ân tự ngoài thành. Xa hơn nữa thì cần phải có hoàng đế đích thân hạ chỉ ân chuẩn.
Lý Đạo Huyền chứng kiến bộ dáng chán không thể tả đó của Chu Thường Tuân, cũng không khỏi thầm lắc đầu. Y thật sự không muốn cứu loại người vô dụng này chút nào. Thế nhưng, y nhìn lại, các lão bách tính trong thành Lạc Dương cũng đều đang run rẩy...
Các thôn binh dân đoàn do Phàn Thượng Hiên tổ chức hiện tại đang ôm tảng đá, cầm hũ chứa nước sôi, trốn ở phía sau chỗ lõm tường thành mà run rẩy.
Họ cũng sợ!
Trong thành còn có mấy vạn bách tính cũng đều trốn trong nhà mình, cầu khẩn lưu khấu nhanh rút lui.
Lý Đạo Huyền lớn tiếng kêu lên: "Ném lựu!"
"Ném lựu!" Trong quân trận có một vị đội trưởng lớn tiếng thuật lại.
Các hỏa súng binh vẫn chưa khai hoả lấy ra quả cầu màu đen, châm ngòi nổ, rồi ném ra ngoài.
Trước đây Thôn Cao Gia có Ném lựu doanh riêng biệt, do Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lĩnh quân, thế nhưng theo súng trường Chassepot nghiên cứu và phát triển thành công, tầm bắn của ném lựu binh trở nên xấu hổ, không thể thành doanh riêng nữa.
Hầu như mỗi một binh sĩ đều được thôn Cao Gia phân cho lựu đạn ngòi nổ, mà người của ném lựu binh doanh trước kia cũng đều được cấp cho súng trường kiểu mới.
Cho nên. . .
Sau mệnh lệnh "ném lựu", mấy trăm dân đoàn binh sĩ rất tự tin về lực tay của mình dẫn đầu xuất thủ, ném lựu đạn ngòi nổ về hướng thuẫn xa trận của lưu khấu.
Lựu đạn bay tạo ra một đường pa-ra-bôn tuyệt đẹp, bay qua thuẫn xa dày đặc, rơi xuống trong trận lưu khấu phía sau.
Chu Thường Tuân: "Làm gì thế? Ném đá à?"
Hắn còn chưa dứt lời, "ầm ầm ầm", tiếng nổ dữ dội vang lên.
Từng đợt khói xanh bốc lên, mấy trăm quả lựu đạn cùng nổ tung.
Chu Thường Tuân: "A a a, thứ gì nổ vậy? Mau bảo vệ bản vương!"
Các thân vệ của hắn nhìn ra ngoài thành, mừng rỡ: "Vương gia, lưu khấu bị nổ thảm lắm."
Chu Thường Tuân cố lấy dũng khí thò ra đầu nhìn ra bên ngoài, mới nhìn thấy, những tiếng nổ liên tiếp vừa rồi thì ra là người của Bạch Diên ném quả cầu đen tạo ra, chúng nó bay ra sau thuẫn xa, và nổ tung giữa đám tặc binh phía sau thuẫn xa.
Đám tặc binh bị nổ cho kêu cha gọi mẹ, có thể nói là thảm không nói nổi.
Từ khe giữa thuẫn xa có thể nhìn thấy tặc binh ngã xuống một loạt, tặc binh phụ trách đẩy thuẫn xa cũng ngã xuống, mấy chiếc thuẫn xa đều đình chỉ đi tới.
Mà thuẫn xa dừng lại, thế tiến lên của tặc quân liền lập tức trì trệ.
Chu Thường Tuân: "Oa! Oa? Vừa rồi là thủ đoạn gì mà lợi hại thế?"
Thân vệ: "Quả cầu kia chắc là hỏa dược được gói thành một cục."
Chu Thường Tuân: "Ồ, thì ra hỏa dược còn có thể chơi như vậy?"
Đúng lúc này, tặc quân ngoài thành cũng nổi giận, tổng đại tướng Mãnh Hổ của lưu khấu gõ vang trống trận, hét lớn: "Con mẹ nó, khoảng cách cũng chỉ còn mấy chục trượng thôi, mặc kệ thuẫn xa đi. Xông lên cho lão tử, xông lên, giết chết Phúc Vương Chu...Chu gì nhỉ?"
Độc Hổ: "Ca, là Chu Thường Tuân."
Mãnh Hổ: "Đúng đúng, giết chết Chu Thường Tuân, tiền của hắn đều là của chúng ta."
Hắn vừa phát mệnh lệnh này, các hãn phỉ hàng trước thật ra không muốn xông lên.
Một đợt lựu đạn vừa rồi đã làm tan vỡ hoàn toàn sĩ khí của họ, nhìn thi thể của đồng bạn bị lựu đạn nổ chết, trong lòng rất nhiều lưu khấu đều đã sinh ra thoái ý.
Mệnh lệnh của Mãnh Hổ truyền tới phía trước, phía trước không ai động.
Nhưng lúc này đội dự bị của Mãnh Hổ đã động!
Ưu điểm nhiều người của lưu khấu bắt đầu thể hiện ra, lại là một nhánh sinh lực quân từ phía sau xông lên.
Những người này đẩy thuẫn xa sang bên cạnh, không cần nữa, giơ cao thuẫn bài, bắt đầu rồi xung phong đợt thứ hai, còn có người tiếp nhận xe đẩy, tiếp tục chuyển đất đá nhằm về phía sông hộ thành.
Chỉ cần mấy trăm xe đất đá có thể đổ xuống cùng một vị trí vào sông hộ thành, lập tức là có thể tạo ra một con đường.
Phía sau xe đẩy lại có một đám lưu khấu khiêng tấm ván gỗ.
Nếu như đổ đất đá xuống sông mà ko lấp đầy được, họ còn có thể bắc thêm tấm ván gỗ để qua sông.
Chiến thuật này họ đã dùng qua khi đánh mấy thành trì Trạch Châu, Liêu Châu, phủ Hoài Khánh, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Có điều...
Chả có tác dụng gì!
Bởi vì, thuẫn xa mà bỏ ra, hỏa súng binh có thể bắn bình thường rồi.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
Tiếng súng dày đặc vang lên. . .
Đám lưu khấu giơ cao thuẫn bài cũng không có tác dụng gì, họ dùng đa số chỉ là mộc thuẫn bài, thuẫn bài như vậy căn bản không đỡ được đạn do súng trường nạp hậu bắn ra.
Thuẫn bài bị dễ dàng xuyên thủng, một lưu khấu bị bắn gục trên mặt đất.
Đám hãn phỉ đang đẩy xe cúi đầu trốn phía sau xe, khom lưng chạy như điên về phía trước, chỉ cần họ chạy đến cách tường thành đủ gần, vậy từ trên tường thành nhìn xuống là có thể thấy được tấm lưng rất to của họ.
"Đoàng!"
Một phát súng bắn vào giữa lưng, lưu khấu kia liền ngã xuống đất, xe đẩy cũng ngã đổ một bên.
Khi lưu khấu tới hung ác cỡ nào, khi ngã xuống thảm hại bấy nhiêu.
Đáng sợ nhất chính là, hỏa súng cũng không phải bắn một vòng là im, nó có thể bắn không ngừng nghỉ, giống như nạp đạn không cần thời gian.
Chu Thường Tuân nhìn mà chết lặng, lúc này rốt cuộc hắn mới hiểu được, vì sao thủy tặc Tiểu Lãng Để liên tục hơn nghìn năm không ai thu thập được, ở trong tay Bạch Diên lại dễ dàng bị tiêu diệt.
Thì ra hỏa súng binh trong tay Bạch Diên lại lợi hại đến nước này!
Sau một trận hành hung điên cuồng, sĩ khí lưu khấu ngoài thành đã không thể chịu đựng được.
Lưu khấu hàng trước chết sống cũng không chịu xông lên nữa, lưu khấu hàng sau cũng không dám tiến về phía trước, tiếp theo, sợi dây căng thẳng đột nhiên bị cắt đứt, toàn bộ lưu khấu hú lên rồi lui về phía sau.
Mặc cho Mãnh Hổ nổi trống thế nào, họ cũng không chịu tiến về phía trước một bước.
Tặc quân lui bước. . .
Mãnh Hổ nhìn thoáng qua thành Lạc Dương nguy nga trước mắt, biết mình không thể đánh hạ được thành trì này. Được thôi, dù sao thì vốn chính là tới làm thử, đánh không được thì thôi, hắn cũng không phải đầu sắt, liền gọi đệ đệ Độc Hổ, mang theo bại quân nhanh chóng lui lại, đi tìm đội của Sấm Vương, Sấm Tướng hội hợp, tiếp tục thẳng tiến Hồ Quảng.
"Tặc quân lui rồi!"
"Tặc quân chạy trốn rồi!"
Trong thành Lạc Dương bùng nổ tiếng hoan hô như sấm dậy.
Chu Thường Tuân nhìn trái, nhìn phải, xác nhận an toàn rồi, mới cười to: "Bọn tặc tử, không biết tự lượng sức mình, cũng dám đánh Lạc Dương? Ha ha ha! Có bản vương tọa trấn ở đây, bọn tặc tử các ngươi làm sao có thể công vào được? Ha ha ha!"