Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 754 - Chương 754: Thỏ Gia Và Cẩu Thúc

Chương 754: Thỏ gia và Cẩu thúc Chương 754: Thỏ gia và Cẩu thúc

La Hi sớm đã nghe nói qua, Thạch Kiên dựa vào tiền của thúc thúc Thạch Lão Tứ bán sách kiếm được để nuôi đội gia đinh. Lúc đó hắn và tuần phủ Duyên Tuy Trần Kỳ Du còn phát biểu một phen cảm khái đối với chuyện Thạch Lão Tứ này viết sách kiếm tiền.

Nhưng không nghĩ tới, mình sẽ gặp được ông chủ của Thạch Lão Tứ ở Tây An.

La Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của Lý Đạo Huyền, nhìn cho kỹ, đột nhiên thoáng cái bừng tỉnh hiểu ra: "A, ngươi! Ngươi chính là hình thêu trước ngực nhánh quân của Thạch Kiên."

Thảo nào cảm thấy khuôn mặt này rất quen mắt!

Thì ra toàn quân Thạch Kiên đều thêu chân dung của người này.

Lúc trước hắn còn chưa biết chân dung đó là có ý gì, hiện tại đã hiểu, người này là ông chủ lớn của nhà sách. Thạch Lão Tứ là dựa vào ông chủ này để phát tài, vì cảm ơn, Thạch Lão Tứ liền thêu khuôn mặt của ân nhân lên trang phục của gia đinh binh.

Để cho bọn gia đinh lúc nào cũng nhớ kỹ ân nhân của mình là ai.

La Hi thoáng cái kích động đến nỗi nước mắt tuôn ra ào ào, bất thình lình, hắn ôm lấy cẳng chân Lý Đạo Huyền: "Đại lão gia, cứu La gia ta đi."

"Được được được, đứng lên đi!" Lý Đạo Huyền: "Ngươi cũng đừng vội vã về nhà, tặc quân cũng không tới nhanh như vậy đâu, ngươi cứ ở Tây An chờ đi. Người của Thạch Kiên rất nhanh sẽ qua đây."

La Hi mừng rỡ: "Đa tạ, đa tạ...ngài...ta xưng hô ngài thế nào?"

Lý Đạo Huyền nói: "Ta họ Lý, mọi người đều gọi ta Lý viên ngoại." --

Cùng lúc đó, Thạch Kiên cũng nhận được một công văn bổ nhiệm, thăng làm tham tướng rồi!

Chu Do Kiểm đối với văn võ quan viên "có công tiễu phỉ" đều rất tốt. Năm đó Hồng Thừa Trù chính bởi vì có công tiễu phỉ, từ đốc lương đạo trực tiếp nhảy lên làm tuần phủ Duyên Tuy.

Hiện tại Thạch Kiên cũng như vậy, tốc độ lên chức như hỏa tiễn.

Sau khi Chu Do Kiểm cách chức La Hi đương nhiên sẽ thăng Thạch Kiên làm tham tướng. Đồng thời còn đưa cho hắn một phần danh sách lưu khấu, một loạt cái tên thật dài.

Chu Do Kiểm rất thấm thía mà phân phó với hắn: "Những tặc khấu này qua sông từ tây bắc Tấn, trở về Thiểm Tây, trẫm phải giao bọn chúng cho Thạch ái khanh rồi. Chỉ cần ngươi tiêu diệt hết bọn chúng, nhất định trẫm sẽ không bạc đãi ngươi."

Xem xong, Thạch Kiên cũng không khỏi dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, Titanic Thiên Tôn đứng ở Long Môn Cổ Độ lại thả tay xuống, từ trên đỉnh núi đi xuống.

Thạch Kiên vội vàng nói: "Tham kiến Thiên Tôn! Có gì phân phó?"

Lý Đạo Huyền liền nói lại chuyện Sấm Vương thẳng tiến nơi giao giới bốn tỉnh, có thể lợi dụng danh nghĩa của La Hi điều dân đoàn thôn Cao Gia qua đó.

Thạch Kiên: "Nếu mạt tướng đi huyện Sơn Dương, vậy phía Thiểm Bắc..."

"Chia binh." Lý Đạo Huyền: "Ngươi đi Thiểm Bắc, thu thập lưu khấu qua sông, còn để Trịnh Cẩu Tử mang một đội ngũ, đi huyện Sơn Dương."

Thạch Kiên, Trịnh Cẩu Tử: "Tuân lệnh."

Hai người vội vàng hành động, phân công sĩ tốt.

Thạch Kiên dẫn 700 lão binh, kèm cặp 1300 tân binh, đi Thiểm Bắc.

Mà Trịnh Cẩu Tử thì suất lĩnh 700 lão binh, 1300 tân binh, đi huyện Sơn Dương.

May mà gần đây hoạt động tuyên truyền của điện ảnh rất có hiệu quả, trên địa bàn thôn Cao Gia không ít thanh tráng niên hăng hái báo danh tòng quân, về mặt lính đã không còn căng thẳng nữa rồi. Bằng không thì, lần này thật không dễ gì mà chia binh được, không khéo còn phải cho bên Sơn Tây phái tiếp viện tới nữa.

Trịnh Cẩu Tử suất lĩnh 2000 người, ngồi xe lửa ăn lẩu ca hát, chỉ chớp mắt đã đi tới Tây An.

Vừa mới xuống xe lửa, liền thấy ở trạm xe có một bạn cũ quen thuộc đang chờ hắn ở chỗ này.

Trịnh Cẩu Tử mừng rỡ: "Thỏ gia!"

Bát Địa Thỏ cười to: "Cẩu tử!"

Hai người chạy về phía đối phương, "binh", đồng thời ra quyền nện vào bụng đối phương, sau đó hai người đều đau quá cong thắt lưng, co mình như con tôm luộc trên mặt đất, rên rỉ một hồi lâu.

Hai người hết đau mới đứng lên, cười to: "Lão huynh đệ, đã lâu không gặp rồi."

Bát Địa Thỏ: "Nghe nói ngươi muốn dẫn quân đi Sơn Dương đánh lưu khấu."

Trịnh Cẩu Tử: "Đúng rồi!"

Bát Địa Thỏ: "Hắc hắc hắc, Thiên Tôn đặc biệt ân chuẩn, để cho ta đi cùng, cho nên ta chờ ngươi ở chỗ này. Có bản thỏ gia đi cùng, có thể địch mười vạn tặc quân, ha ha ha ha."

Trịnh Cẩu Tử mừng rỡ, nhưng trong miệng lại nói: "Có ngươi, quân ta giảm bớt chiến lực mười vạn người."

Hai người lần thứ hai cười ha ha.

Trịnh Cẩu Tử: "Ngươi đi rồi, sản nghiệp bên Tây An ai quản?"

Bát Địa Thỏ: "Đương nhiên là Vương Đường con nuôi của Vương tiên sinh quản rồi. Tiểu tử đó hiện tại càng lúc càng ra dáng ông chủ. Thành thật mà nói, ở đó ta ngoại trừ quấy rối chứ có biết làm gì đâu. Tất cả mọi việc đều là Vương Đường làm."

Trịnh Cẩu Tử cười: "Cũng đúng, ngươi là đứa mù chữ bất học vô thuật, năm đó Thiên Tôn cho ngươi tới quản sản nghiệp của Tây An, dù sao thì ta không hiểu rồi đấy."

Bát Địa Thỏ cười to: "Đó là bởi vì, bản thỏ gia là một đại hiệp, đại hiệp ngươi hiểu không? Thanh liêm, qua vạn bụi hoa, người không dính một cái lá nào, bản thỏ gia có thể chống lại sự xâm nhập của tất cả tà ma ngoại đạo trong thành Tây An."

Trịnh Cẩu Tử: "Con mẹ nó chỉ biết khoác lác."

Hai người đang ở bên cạnh nói đùa, Vương Đường đi tới cùng Bát Địa Thỏ lại suy nghĩ: Lần này Thỏ gia thật sự không phải khoác lác đâu, hắn thật sự có thể chống lại tất cả tà ma ngoại đạo, nếu không phải lúc trước Thỏ gia dạy cho ta một bài học, khả năng ta đã đọa lạc hủ hóa trên con đường nhận hối lộ rồi.

Vương Đường quay về hai người ôm quyền: "Thỏ Gia, Cẩu thúc, chúc hai người một đường thuận lợi, kỳ khai đắc thắng, bên phủ Tây An cứ yên tâm giao cho ta đi."

Trịnh Cẩu Tử: "Mẹ nó, xưng hô này có vấn đề, sao ta lại đột nhiên thấp hơn Thỏ Gia một vai rồi? Hắn là gia, ta lại thành thúc?"

Vương Đường: "Gia của Thỏ Gia là một bộ phận cái tên của hắn, không phải là bối phận. Ngay cả Thiên Tôn thỉnh thoảng cũng gọi hắn một tiếng Thỏ Gia đó."

Trịnh Cẩu Tử lau mồ hôi lạnh: "Không được, sau này ngươi phải gọi ta Cẩu Gia."

Vương Đường: "Được được được, Thỏ Gia, Cẩu Gia, hai vị yên tâm đi thôi."

Hai lão huynh đệ gặp mặt, quả nhiên là vui vẻ cực kỳ, kề vai sát cánh, đi ra trạm xe lửa, phía trước lại có người tới đón, chính là Ngô Sân, Sử Khả Pháp, La Hi.

La Hi có quen biết với Trịnh Cẩu Tử, vừa nhìn thấy hắn liền mừng rỡ: "Trịnh huynh đệ, đợi được ngươi rồi."

Trịnh Cẩu Tử: "A, La tham tướng."

La Hi làm vẻ mặt xấu hổ: "Đừng gọi ta là tham tướng nữa, ta đã bị cách chức, hiện tại chỉ là một giới bạch thân, ngươi gọi ta một tiếng La huynh đệ là được rồi."

Trịnh Cẩu Tử: "Thạch tướng quân thân chịu hoàng mệnh, phải ngăn chặn đám lưu khấu Thiểm Bắc, cho nên liền phái ta tới trợ giúp La huynh đệ."

La Hi gật đầu: "Ta hiểu, hắn không có điều lệnh của Binh bộ, không thể tùy tiện chạy lung tung, chỉ có thể phái gia đinh binh của mình tới giúp ta."

Nói đến đây, La Hi đè thấp giọng nói: "Trịnh huynh đệ, ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới hỗ trợ? 1000? 500? Ôi chao, chắc không phải chỉ dẫn hai ba trăm đến đây chứ?"

Trịnh Cẩu Tử cười: "Nhìn xe lửa phía sau ta đi, người đang xuống đấy."

La Hi quay đầu nhìn, từ các toa xe lửa đang lần lượt có người nhảy xuống, tất cả đều là lính cầm hỏa súng, số lượng đó...chất đầy cả xe lửa. . .
Bình Luận (0)
Comment