Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 760 - Chương 760: Giúp Chắc Rồi

Chương 760: Giúp chắc rồi Chương 760: Giúp chắc rồi

Tiền tham tướng La Hi đang làm đảng dẫn đường.

Hắn mang theo 150 gia đinh, Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử, 2000 dân đoàn, còn có...một Lý viên ngoại!

Không sai, một Lý viên ngoại!

Một cái trong số mẫu số 3 sản xuất hàng loạt cũng đi cùng qua đó.

Tuy nhiên, Lý viên ngoại đa phần thời gian là "ngủ say" ở trong xe, các binh sĩ dân đoàn đánh xe ngựa chuyển y đi, trên cơ bản chưa từng lộ mặt.

Trong lòng La Hi không khỏi có chút hiếu kỳ, nói khẽ với Trịnh Cẩu Tử: "Trịnh huynh, Lý viên ngoại này có vẻ kỳ lạ quá nhỉ, hắn là một đại nhân vật rất có tiền đúng không? Vì sao lại muốn dẫm vào vũng nước đục này? Đại nhân vật mà ta quen biết, người nào cũng đều tiếc cái mạng lắm."

Trịnh Cẩu Tử mỉm cười: "Lý viên ngoại không giống, hắn rất thích dạo chơi nhân gian."

La Hi nhỏ giọng nói thầm: "Dạo chơi nhân gian ta cũng gặp qua, nhưng chưa thấy qua ai chơi tới tuyến đầu tiễu phỉ."

Bên hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.

Bên kia, Bát Địa Thỏ lại đang tinh thần rực rỡ, chỉ vào núi non liên miên phía trước, cười ha ha: "Làm công tác văn sự ở Tây An quá lâu rồi, toàn thân bản Thỏ Gia uể oải muốn chết. Quả nhiên, vẫn là đi ra ngoài đánh trận càng thích hợp với bản Thỏ Gia hơn. Ha ha ha ha, Sấm tặc, ngươi chờ đó cho bản Thỏ Gia, bản thỏ sẽ lập tức tới lấy đầu ngươi."

Binh sĩ dân đoàn bên cạnh thấp giọng nói: "Thỏ Gia, đầu của lưu khấu đâu có dễ lấy như vậy? Trên cơ bản đều chỉ có thể đánh bại, không thể tiêu diệt, rất phiền phức đó."

"Đó là các ngươi kém, bản Thỏ Gia mà tham gia thì lại khác à." Bát Địa Thỏ vén tay áo lên, lộ ra cánh tay, dùng sức gồng lên cho thấy chút cơ bắp: "Nhìn đây, sức mạnh của bản Thỏ Gia! Bản Thỏ Gia nhất kiếm quang hàn tứ thập châu, trong trăm bước, kiếm khí giết người, tặc tử đụng phải ta thì không có cửa mà đi."

Binh sĩ dân đoàn: "Thỏ Gia, mấy lời kiếm khí giết người trong trăm bước đó của ngươi, mấy năm trước dùng để trang bức còn được, nhưng hiện tại súng trường của chúng ta có thể bắn xa vài trăm bước rồi, nếu như quân địch mà súng trường còn không xử lý được, kiếm khí trăm bước của ngươi cũng vô dụng."

Bát Địa Thỏ: ". . ."

Nín ngay!

La Hi từ xa liếc qua bên này, đoạn nói khẽ với Trịnh Cẩu Tử: "Trịnh huynh, huynh đệ gọi là Bát Địa Thỏ này của ngươi cảm thấy không đáng tin cậy lắm nhỉ, mãn chủy bào hỏa xa*, không có một câu là sự thật." (miệng luyên thuyên khoác lác)

Trịnh Cẩu Tử cười: "Ui, ngươi nhanh như vậy đã học được cái từ mãn chủy bào hỏa xa này rồi sao? Điều này nói rõ ngươi đã chịu sự ảnh hưởng của hắn rồi. Thỏ Gia này am hiểu nhất chính là dùng lời nói bậy bạ của hắn, kéo lệch tiết tấu của người khác."

La Hi vội bịt miệng mình lại, thực sự là hỏng bét. Tại Tây An nhìn thấy xe lửa, hắn đã bị chấn động rất lớn, sau đó nghe được Thỏ Gia nói một câu "mãn chủy bào hỏa xa", hắn liền cảm thấy những lời này rất hợp thời, liền học theo.

Cứ tiếp tục phát triển như vậy, thật sự sẽ xảy ra chuyện mất!

Mọi người đang trò chuyện, dưới chân núi phía trước đã xuất hiện một trang viên.

La Hi phấn chấn: "Đến rồi! Đó chính là nhà của ta."

La gia nằm dưới chân núi Thiên Trụ, huyện Sơn Dương, tỉnh Thiểm Tây.

Coi như là cường hào địa phương, suy cho cùng nghèo văn giàu võ mà, loại võ quan cấp bậc tam phẩm tham tướng như La Hi, trong nhà là không nghèo được.

Một vùng ruộng tốt dưới chân núi, đều là gia sản của La gia.

Những ruộng tốt này đều do các tá điền trồng trọt, bởi vậy, quay chung quanh La gia là thôn trang và thành trấn do lượng lớn tá điền hợp thành, hình thành một thôn xóm xem như phồn hoa.

Tên của nơi này gọi là La Gia Câu.

La Hi là người có quan chức lớn nhất trong La gia, lần này hắn tới, cả La Gia Câu đều chấn động, không ít tá điền chạy đến, trốn ở hai bên đường từ xa nhìn hắn.

Mà lão gia tử của La gia chống gậy, dẫn theo một đám gia nhân đi ra nghênh đón.

Vừa gặp mặt...

Lão gia tử liền vung gậy, cho La Hi một gậy vào đầu.

"Thằng chó con này! Nghe nói ngươi bị cách chức rồi." Lão gia tử tức quá lại vung gậy lên, côn thuật rất cao, binh binh binh hành hung La Hi một trận: "Đã làm chuyện gì không thể gặp người, mà lại để bị cách chức, La gia ta sao lại có một đứa bại hoại như ngươi."

La Hi không dám hoàn thủ, bị đánh chỉ biết ôm đầu ngồi chồm hổm phòng ngự: "Cha, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...con không làm chuyện gì sai, con chỉ viết một tấu chương, viết còn đúng sự thật, hoàng thượng liền tức giận. Con thật sự không làm việc gì xấu cả. Con tuy ngu dốt, đánh trận cũng không giỏi, nhưng con không làm chuyện xấu, thật sự không có."

Lão gia tử: "Ngươi viết cái gì?"

La Hi: "Con viết một nghìn hỏa súng binh, trong thời gian mười hơi thở bắn bốn lượt, đẩy lùi quân Mông Cổ..."

Lão gia tử tức thì giận dữ: "Con cháu ngu dốt, hồ ngôn loạn ngữ, đúng là tức chết ta rồi. Hỏa súng nào mười hơi thở bắn bốn lượt? Tên khốn khiếp nhà ngươi muốn làm cha già tức chết sao?"

"Binh!"

Một gậy này đánh rất nặng, La Hi kêu thảm thiết, ngã xuống đất, bất động.

Lão gia tử trong lòng lại sợ hãi, chắc ta không đánh trúng chỗ yếu hại của nó chứ? Rõ ràng ta rất có chừng mực mà? liền cầm gậy chọc chọc La Hi: "Đứng lên, này này, không có việc gì chứ?"

La Hi giả chết tránh được công kích liên hoàn kế tiếp, nằm úp sấp một hồi lâu mới làm bộ tỉnh dậy, từ từ đứng lên: "Cha, con thật sự không nói bậy, thật sự mười hơi thở bắn bốn lượt."

Lão gia tử: "Ngươi nói nữa, ta đổi thiết quải trượng."

Trịnh Cẩu Tử bên cạnh cười như ma làm, không xem kịch nữa, đứng ra nói: "La lão gia tử, La tham tướng nói chính là sự thật."

Lão gia tử đâu chịu tin: "Ngươi là ai, cùng nhau lừa gạt ta?"

Trịnh Cẩu Tử cười nói: "Qua vài ngày nữa ông sẽ biết, dù sao thì, rất nhanh sẽ có đánh trận rồi."

Lão gia tử nghe vậy, mày nhíu lại, nhìn thoáng qua 2000 hỏa súng binh đi theo phía sau La Hi qua đây, cảm giác được cái gì: "Nhiều binh lính như vậy tới đây? Xem ra thực sự sắp xảy ra đại sự rồi."

La Hi đơn giản nói ra việc lưu khấu vượt Hoàng Hà, vòng qua Lạc Dương, thẳng tiến về nơi giao giới bốn tỉnh.

Khi còn trẻ lão gia tử cũng là một võ quan, trong đầu cũng chứa bản đồ Đại Minh, cũng hiểu việc hành quân đánh trận, vừa nghe vậy, lập tức hiểu ngay, mày nhíu lại thật sâu: "Nói như vậy, huyện Sơn Dương đúng là có khả năng bị cuốn vào chiến loạn rồi."

Ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua núi Thiên Trụ bên cạnh trang viên La gia, thấp giọng nói: "Núi Thiên Trụ này là một địa phương rất thích hợp để lưu khấu đóng quân. Nếu như lưu khấu chạy đến chỗ giao giới bốn tỉnh, rất có khả năng coi trọng chỗ của chúng tôi."

La Hi: "Con cũng biết điểm này, cho nên nóng lòng chạy về, vị này chính là Trịnh Cẩu Tử, vị này chính là Bát Địa Thỏ, bọn họ đều là gia đinh binh của thủ bị Hà Tân Thạch Kiên, là con mặt dày mời tới hỗ trợ."

Nghe thế lão gia tử vội vàng xoay người lại, hành lễ với Trịnh Cẩu Tử và Bát Địa Thỏ: "Đa tạ viện thủ, tặc thế lớn, toàn là hơn mười vạn người. Hai vị nghĩa trợ La gia, quá mức nguy hiểm...Xin các ngươi trở về đi, La gia ta không thể liên lụy người khác."

"Ui, La lão gia tử còn rất nhân nghĩa." Bát Địa Thỏ cười to: "Lão gia tử, chỉ những lời này của ông, La gia là chúng tôi phải giúp rồi."
Bình Luận (0)
Comment