Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 762 - Chương 762: Mở Dịch Vụ Trượt Cỏ Ở Chỗ Này

Chương 762: Mở dịch vụ trượt cỏ ở chỗ này Chương 762: Mở dịch vụ trượt cỏ ở chỗ này

2000 binh sĩ do Trịnh Cẩu Tử và Bát Địa Thỏ suất lĩnh đóng quân tại miếu Dược Vương núi Thiên Trụ.

Các đạo sĩ trong miếu Dược Vương bình thường nhận được quyên tặng của La gia, bởi vậy vừa nghe nói là yêu cầu của La gia, lập tức không nói hai lời, cống hiến ra tiền viện hậu viện của nhà chùa để các binh sĩ dựng trướng bồng.

Ngay từ đầu những đạo sĩ này còn có chút lo lắng "quan binh quân kỷ bại hoại", thế nhưng rất nhanh họ liền phát hiện, đám người này cũng không phải quan binh, mà là gia đinh binh của một đại lão gia nào đó.

Quân kỷ của họ vô cùng tốt, không có bất cứ hành vi quấy nhiễu dân gì.

Các đạo sĩ cuối cùng cũng yên lòng, lại bắt đầu hiếu kỳ đối với "lão gia" của nhóm người này.

Lão gia của họ, Thiên Tôn số 3 loại sản xuất hàng loạt, lúc này đang đứng bên vách núi trước miếu Dược Vương, bao quát xuống dưới vách núi...

"Phong cảnh nơi này cũng rất đẹp." Lý Đạo Huyền cảm thấy hài lòng: "Quả nhiên, phong cảnh tự nhiên vẫn là đẹp nhất. Những khu phong cảnh gạt người tại hậu thế đều lấy cảnh quan văn hóa là chủ."

Lý Đạo Huyền bị những cảnh quan văn hóa lịch sử như Long Môn Cổ Độ, Vĩnh Tế Cổ Độ, Phong Lăng độ, thành Bồ Châu gạt cho tức lắm rồi, vốn đã không còn ôm hy vọng gì với chuyện "du lịch trong hộp".

Nhưng không ngờ, phong cảnh ở núi Thiên Trụ này vẫn rất đẹp, rất xứng đáng với phong tặng khu phong cảnh cấp AAA tại hậu thế.

Một đạo sĩ từ phía sau đi tới, chắp tay nói: "Vô lượng thọ phúc! Lý viên ngoại, các ngươi đường xa mà đến, muốn trợ giúp huyện Sơn Dương ta chống lại lưu khấu, tiểu đạo cảm thấy rất xúc động, có điều...Miếu nhỏ không có nhiều lương thực, các ngươi đóng quân nơi này, phương diện tiếp tế chỉ sợ..."

Lý Đạo Huyền vừa nghe biết ngay người này lo lắng dân đoàn cướp đồ ăn của hắn.

Y không khỏi nở nụ cười: "Lương thực là vấn đề nhỏ, bộ đội hậu cần của chúng tôi sẽ tới ngay thôi, ngươi cho mượn một cái sân để chúng tôi để vật tư là được."

Đạo sĩ: "Ồ?"

Lý Đạo Huyền nhìn trái, nhìn phải, nhìn thấy phía trước có một sườn dốc chếch ít nhất 60 độ, phía trên mọc thảm cỏ rất đẹp, không khỏi than thở: "Nếu như ta ở chỗ này mở một dịch vụ trượt cỏ, thu phí 100 đồng một lần, chẳng phải kiếm bộn rồi?"

Đạo sĩ: "Trượt cỏ?"

Lý Đạo Huyền: "Nói ra ngươi cũng không hiểu đâu, mà thôi, tự ta chơi vậy. Chỗ ngươi có chiếu da trâu gì không? cho ta mượn một tấm để chơi."

Đạo sĩ: "Có!"

Hắn trở về phòng, chỉ chốc lát sau cầm ra một tấm chiếu bằng da trâu vừa to vừa cứng.

Loại chiếu da trâu này mùa hè ngủ rất mát, hiệu quả nhất lưu, khuyết điểm duy nhất chính là nếu thời gian dài ngủ ở trên đó, bề mặt sẽ để lại dấu vết.

Lý Đạo Huyền đặt tấm chiếu da trâu lên mặt cỏ, lại ngồi lên.

Lúc này đạo sĩ mới hiểu y muốn làm cái gì, hắn giật nảy mình: "Lý viên ngoại, không được. Sườn dốc này quá dốc, lại dài, trượt xuống quá nguy hiểm, rất dễ va phải đá dưới chân núi, sẽ bị thương."

Lý Đạo Huyền mặc kệ, trở tay đẩy trên mặt đất một cái, chiếu da trâu vù một cái theo sườn dốc nghiêng 60 độ trượt xuống dưới.

Đạo sĩ sợ hãi, hét lớn: "Người đâu, Lý viên ngoại từ trên sườn núi trượt xuống, quá nguy hiểm."

Hắn vừa la lên, các binh sĩ dân đoàn đều đổ xô tới, đứng bên sườn dốc nhìn.

Chỉ thấy Lý Đạo Huyền đang ngồi trên tấm chiếu da trâu, theo thảm cỏ điên cuồng trượt xuống.

Sườn dốc kia quả thật hơi nghiêng, môn trượt cỏ tại hậu thế cũng không dám dùng sườn núi nghiêng như thế để chơi. Lý Đạo Huyền ở phía trên càng trượt càng nhanh, càng trượt càng nhanh...

Đạo sĩ nhìn mà sợ toát cả mồ hôi.

Các binh sĩ dân đoàn lại cười ha ha: "Ơ kìa, Thiên Tôn chơi trò này hình như rất vui."

"Chỉ có Thiên Tôn chơi được, chúng ta không được, trượt xuống như vậy, chúng ta sẽ chết."

Chỉ thấy Thiên Tôn trượt rất vui vẻ, tiếng cười ha ha bay ra xa, va vào ngọn núi đối diện lại bắn trở về, vang vọng trong khe núi.

Rất nhanh, y liền trượt tới phía dưới sườn núi, bởi tốc độ quá nhanh, không thể nào hãm kịp, phía dưới cùng sườn núi là một tảng đá rất to.

Chỉ nghe một tiếng bịch vang lên, cả người Lý Đạo Huyền đụng vào tảng đá.

Đạo sĩ nhìn cảnh này, biết là xong rồi, khẳng định Lý viên ngoại đã bị đụng chết.

Nhưng mà, hắn lập tức phát hiện mình sai rồi.

Lý viên ngoại vậy mà đụng tảng đá lõm vào tạo thành hình chữ "đại", hai tay y dùng sức đẩy mình ra, cười nói: "Thì ra Tom & Jerry là phim tài liệu, không phải là phim hoạt hình, thật sự có thể đụng ra cái hố hình người."

"Bịch!"

Cánh tay trái rớt xuống. . .

Thì ra cú va chạm này quá mạnh, các khớp xương của cánh tay đều bị hư hại.

Lý Đạo Huyền dùng tay phải nhặt lên tay trái của mình, kẹp vào nách: "Ôi, lại chơi hư rồi, lại phải về lắp vào."

Đạo sĩ: "Phốc! Đây...đây...đây là thần thông thế nào?"

Lý Đạo Huyền: "Lớp silicon bên ngoài cũng bị hư, may mà có mang theo hàng dự phòng."

Y dùng đấu bồng bao lấy mình, từ từ bò lên trên sườn núi, sau đó chui vào trong xe của mình. Vài tên binh sĩ dân đoàn cũng đi theo vào, lấy ra phụ kiện dự phòng, giúp y gắn lại cánh tay, còn lấy ra vỏ ngoài silicon dự phòng, nhanh chóng giúp y thay thế.

Chẳng mấy chốc, Lý Đạo Huyền từ trong xe nhảy ra, lại khôi phục bộ dạng đẹp trai như trước khi trượt cỏ, còn cười nói với mấy binh sĩ: "Nhìn đi, đây là lợi ích của tiêu chuẩn hoá sản xuất, có thể thay linh kiện bất cứ lúc nào."

Mấy binh sĩ vẻ mặt cổ quái nói: "Đúng vậy đúng vậy, Thiên Tôn giáo huấn rất phải. Thế nhưng, linh kiện dự phòng của chúng ta chỉ chuẩn bị ba bộ, lần này ngài đã chơi hư mất một bộ rồi, sau đó phải chơi tiết kiệm."

Lý Đạo Huyền đi tới trước mặt đạo sĩ kia, cười nói: "Chơi vui lắm, khu phong cảnh núi Thiên Trụ này thực sự chơi rất vui."

Đạo sĩ đầu đầy dấu chấm than, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Qua hồi lâu, đạo sĩ mới gian nan nặn ra một câu: "Lý viên ngoại, rốt cuộc ngài tới tiễu phỉ, hay là tới chơi?"

Lý Đạo Huyền: "Phỉ phải tiêu diệt, chơi cũng phải chơi, hai tay đều phải nắm, hai tay đều phải cứng, nhân tiện...ta còn muốn dẫn dắt các lão bách tính ở đây cùng nhau làm giàu nữa. Ừ, trước tiên xem tình huống sinh hoạt của lão bách tính xung quanh núi Thiên Trụ này đi. Người đâu, thả đèn Khổng Minh."

"Tới đây!" Trịnh Cẩu Tử thoắt cái nhảy ra.

Lần này, dân đoàn không làm đèn Khổng Minh tại chỗ nữa, mà là đã làm sẵn một số lượng lớn đèn Khổng Minh trước khi xuất phát, trở thành vật tư quân nhu quan trọng cùng nhau vận chuyển tới.

Trịnh Cẩu Tử dùng tốc độ nhanh nhất thả lên một cái đèn Khổng Minh.

Đạo sĩ ngẩn mặt ra, hoàn toàn không rõ đang làm cái gì.

Chỉ thấy sau khi đèn Khổng Minh bay lên trời, Lý viên ngoại trước mặt nhắm mắt lại, đứng im bất động...

Vài giây sau, y đột nhiên mở toang mắt ra, đưa tay chỉ vào một vị trí phía trước: "Hướng này, dưới chân núi cách một dặm, có một thôn trang nghèo, nhân khẩu khoảng chừng hơn 50, nhớ kỹ, lát nữa phái một đội ngũ qua đó hỗ trợ họ."

Trịnh Cẩu Tử: "Tuân lệnh!"

Lý Đạo Huyền lại trở tay chỉ vào một hướng khác: "Dưới chân núi phía này có một thôn lớn, nhân khẩu trên 400. Trong thôn hình như còn có một hộ hương thân, lát nữa vào trong thôn điều tra xem, hương thân này làm người thế nào? Tốt thì giúp đỡ một chút, không tốt thì đánh cho một trận, đánh thành thật rồi lại giúp đỡ."
Bình Luận (0)
Comment