Chương 789: Ta có thể làm cái gì?
Chương 789: Ta có thể làm cái gì?
Lúc phim kết thúc, bầu không khí trong khu khách VIP có phần áp lực.
Luyện Quốc Sự đứng dậy trước tiên, thở một hơi thật dài, phủi phủi quan phục của mình: "Ài! Biên quan chiến sự bất lợi, tình huống rất đáng lo, đáng lo a."
Ngô Sân: "Tuần phủ đại nhân, ngài nói đi, quan văn như chúng ta phải làm gì mới có thể giúp được các tướng sĩ biên quan?"
Luyện Quốc Sự thở dài một hơi: "Còn có thể làm gì? Cố gắng làm tốt chính vụ, cung cấp thêm binh khí lương thực cho biên quân, đó chính là cống hiến lớn nhất mà quan văn có thể làm cho triều đình rồi."
Nói đến chính vụ, Luyện Quốc Sự cũng rất đau đầu. Bắt đầu từ tháng tám năm ngoái, Thiểm Tây chưa rơi một giọt mưa.
Hiện tại khu vực Thiểm Bắc lưu khấu hoành hành ác liệt, chỉ riêng liệt kê tên của chúng là có thể kể ra hơn trăm cái tên, hoàn toàn dựa vào tham tướng Thạch Kiên mang binh áp chế tại Thiểm Bắc, bằng không thì sớm đã tan hoang từ lâu.
Toàn bộ Thiểm Tây, hiện tại chỉ dựa vào khu vực tây bắc bộ Tây An để ăn cơm.
Khu vực này có huyện Trừng Thành, huyện Hợp Dương, huyện Bạch Thủy, có người nói khu vực này nhận được ban ân của Đạo Huyền Thiên Tôn, thỉnh thoảng ban chút mưa, còn có phân hóa học, sản xuất không ít lương thực, duy trì được cái dạ dày của nhân dân Thiểm Tây, bằng không thì, hiện tại không biết Thiểm Tây đã loạn thành hình dạng gì.
Mấy ngày gần đây, Đạo Huyền Thiên Tôn liên tiếp hiển linh tại Tây An, mưa cũng rơi mấy đợt, ruộng đất chung quanh thành Tây An cũng bắt đầu có khởi sắc.
Thế nhưng, hiện tại Luyện Quốc Sự vẫn không đưa ra được bao nhiêu lương thực để nộp thuế cho triều đình...
Hắn phải dùng lương thực của mấy địa phương có mưa để nuôi sống bách tính ở địa phương không có mưa, việc trợ giúp biên quân chỉ có thể giao cho khu vực Giang Nam giàu có và đông đúc rồi.
Chu Tồn Cơ mang vẻ mặt tái nhợt đi tới bên cạnh Sử Khả Pháp, thấp giọng nói: "Sử đại nhân, ngươi là Cẩm Y Vệ, tin tức của ngươi linh thông hơn bọn ta nhiều. Mấy thứ trong phim này, là thật sao? Có chỗ nào giả tạo phóng đại không?"
Sử Khả Pháp: "Có!"
Chu Tồn Cơ thở phào nhẹ nhõm: "Phù, phóng đại là tốt rồi."
Sử Khả Pháp: "Nó phóng đại võ dũng của cá nhân diễn viên, còn lại toàn bộ là thật."
Chu Tồn Cơ: "Ơ, vậy việc Kiến Nô lợi hại như vậy cũng là sự thật?"
Sử Khả Pháp gật đầu: "Là thật!"
Chu Tồn Cơ: "Kiến Nô không phải là dã nhân sao? Họ có nhiều đại pháo dùng để phá thành như vậy cũng là sự thật?"
Sử Khả Pháp gật đầu: "Là thật! Từ nhiều năm trước Kiến Nô đã sở hữu kỹ thuật đúc pháo, hỏa khí của họ không yếu hơn Đại Minh ta, buồn cười chính là rất nhiều người còn đang đối đãi Kiến Nô như dã nhân."
Chu Tồn Cơ: "A a a a! Vậy làm sao đây? Kiến Nô lợi hại như vậy? Đánh tới chỗ chúng ta thì làm sao đây?"
Sử Khả Pháp: "Chắc còn chưa đến mức đánh đến Tây An..."
Sắc mặt Chu Tồn Cơ hoà hoãn hơn: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ôi trời, có xem phim thôi mà tim bản thế tử muốn rớt ra ngoài rồi...Thật là, ui...ui."
Trong lòng Sử Khả Pháp cũng rất khó chịu.
Nhưng lúc này hắn cũng không ý thức được vài năm sau Kiến Nô đã có thể chiếm lĩnh cả thiên hạ, hắn khó chịu là lão bách tính trong thành Đại Lăng Hà bị coi thành quân lương ăn tươi.
"Bách tính khổ quá."
Sử Khả Pháp đứng im bất động: "Ta phải làm gì, thế nhưng, làm cái gì mới tốt?"
Sử Khả Pháp đột nhiên kinh ngạc phát hiện, hình như mình không làm được gì hết.
Hắn cho rằng chính mình còn thiếu năng lực rất nhiều --
Bên trong rạp hát Tây An.
"Khởi bẩm Thiên Tôn." Trần thiên hộ được Lão Nam Phong phái đến Tây An tham dự "Buổi ra mắt phim", hai tay ôm quyền, báo cáo với Thiên Tôn mẫu sản xuất hàng loạt: "Rạp hát Tây An thu được đại thành công, vé bán cực tốt."
Lý Đạo Huyền cười: "Ngươi biết, ta muốn thấy không phải là vé bán, cái này với ta không có ý nghĩa."
Trần thiên hộ vội vàng đổi đề tài: "Trận chiến Đại Lăng Hà, đã tạo thành đả kích rất lớn đối với các quan to quý nhân Tây An, lần đầu tiên họ nhận thức được Kiến Nô hùng mạnh, chiến đấu của biên quân tàn khốc như vậy. Thuộc hạ nghe nói, sau khi bộ phim kết thúc, Chu Tồn Cơ xuất ra 5000 lượng bạc tiếp viện Sùng Trinh đế Chu Do Kiểm."
"5000 lượng?" Lý Đạo Huyền thiếu chút nữa cười đến rụng răng: "Người này bỏ mấy trăm lượng mua đồ ăn, mà hắn chỉ bỏ ra 5000 lượng tiếp viện Sùng Trinh thôi."
Trần thiên hộ: "Hắn tiêu xài quá độ, tài chính vương phủ đã rơi vào trạng thái thiếu hụt."
Lý Đạo Huyền cười.
Trần thiên hộ: "Có điều, hắn lại rất để bụng đến tuyến đường sắt Tây Duyên, vài ngày gần đây, mỗi ngày hắn đều chạy đến công trường đường sắt, giục bọn dân phu mau chóng làm xong đường sắt. Hắn rất muốn sớm ngày thông qua đường sắt kiếm tiền, sau đó nói là muốn dùng tiền này đi giết Kiến Nô."
Lý Đạo Huyền càng buồn cười: "Ha ha ha, người này thật ra vẫn rất thú vị. Trước đây ta dự định đợi sau khi quốc gia mới thành lập, tịch thu tài sản của hắn. Thế nhưng hiện tại ta đã đổi ý, nếu như hắn định thông qua làm đường sắt, làm thực nghiệp, làm ra việc chân chính lợi quốc lợi dân, ta sẽ không tịch thu tiền kiếm được từ những sản nghiệp này nữa, để cho chính hắn giữ lại tiếp tục kinh doanh. Ta chỉ tịch thu Tần Vương phủ của hắn làm nhà bảo tàng, thuận tiện tịch thu đất phong của hắn."
Trần thiên hộ cười hắc hắc: "Vậy thì Thiên Tôn thật đúng là nhân từ, thường thì thay đổi triều đại khác, dư nghiệt của hoàng gia tiền triều đều phải giết sạch."
Lý Đạo Huyền: "Giết giết giết cũng không tốt, đừng động một tí là muốn giết sạch tất cả."
Hai người vừa mới nói đến đây, rèm cửa được vén lên, một đứa bé chui vào, không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng nước bằng tre, nhắm ngay Trần thiên hộ "biu" một phát.
Lý Đạo Huyền nhanh tay lẹ mắt, nhảy về phía sau, tránh né hoàn mỹ.
Trần thiên hộ lại bị súng nước bắn trúng giữa ngực, y phục nháy mắt bị ướt một mảng.
Đứa bé cười to: "Ha ha ha, ta bắn trúng rồi."
Lý Đạo Huyền còn tưởng rằng Trần thiên hộ sẽ rất buồn bực, lại không ngờ, Trần thiên hộ hét thảm "a" một tiếng, ôm ngực, từ từ ngã xuống: "Ngươi. . .ngươi. . ."
Ngã phịch xuống đất, bất động.
Đứa bé mừng như điên chạy ra ngoài: "Ta đã vì nước trừ hại rồi, ta vì nước trừ hại rồi."
Lúc này Trần thiên hộ mới ngồi dậy từ trên mặt đất, dọn dẹp y phục.
Lý Đạo Huyền cười: "Ui, Trần thiên hộ, không khó chịu sao? Còn phối hợp với trẻ con để diễn nữa."
Trần thiên hộ cười hắc hắc: "Chỉ cần quen cái này, cảm giác cũng không tệ lắm, có thể để cho bọn trẻ vui vẻ cũng tốt. Diễn viên mà, chính là nghề nghiệp giúp cho người khác vui vẻ, ta tự hào vì mình đã làm nghề này."
"Chờ đã!" Lý Đạo Huyền: "Ngươi là thiên hộ, là tướng quân đánh trận, lúc nào bắt đầu xem diễn viên thành nghề chính rồi?"
Trần thiên hộ gãi gãi đầu: "Sớm muộn gì cũng phải xuất ngũ mà, đợi khi thiên hạ thái bình rồi, mạt tướng sẽ làm một diễn viên chuyên nghiệp, làm diễn viên thực sự rất vui, còn vui hơn đánh trận nhiều."
"Ha ha ha ha!" Lý Đạo Huyền rất là hài lòng: "Rất tốt, lý tưởng này của ngươi rất tốt, ta rất xem trọng ngươi."
Trần thiên hộ cũng mừng rỡ: "Có thể được Thiên Tôn ủng hộ, mạt tướng không có gì phải sợ nữa, sau này nhất định toàn lực đánh trận, nhanh chóng để cho thiên hạ thái bình, mạt tướng mới có thể đi làm một diễn viên mà không còn tiếc nuối."
"Tiếp theo diễn Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thế nào?"
"A a a, Thiên Tôn, tha mạt tướng đi, mạt tướng muốn diễn người tốt."