Chương 792: Xe hơi số 2 của Bạch công tử
Chương 792: Xe hơi số 2 của Bạch công tử
Bản thôn thôn Cao Gia.
Sáng sớm, các thôn dân cần cù của thôn Cao Gia đã thức dậy.
Các nông phu đi về hướng ruộng đồng, các công nhân tiến vào nhà xưởng, ngay cả lão thôn trưởng cũng ngồi trước cửa, đang bện một đống nan tre thành từng con châu chấu nhỏ, chim nhỏ, chuẩn bị đem ra chợ bán một đồng một con cho bọn trẻ chơi.
Buổi sáng như vậy, không khác gì những buổi sáng bình yên khác.
Nhưng mà, trước cổng trường nhị trung Số 32 của thôn Cao Gia, lúc này lại xuất hiện một hình ảnh cũng chẳng hài hòa.
Tống Ứng Tinh, Vương Trưng, còn có một đám nghiên cứu sinh, kỹ sư kỹ thuật cao cấp, thợ rèn, đang vây quanh một chiếc xe thật lớn bằng sắt.
Xe của Bạch công tử chế tạo!
Bộ phận chủ thể của nó hầu như làm toàn từ sắt thép, chỉ có trên bốn lốp xe bao trùm cao su đen do Thiên Tôn ban thưởng. Phía trước xe có một thứ tạo hình nồi hơi rất rõ ràng, phía trên còn thò ra một ống khói thật dài.
Bạch công tử hưng phấn ra mặt: " Xe hơi, số 2, hôm nay chính thức bắt đầu thử nghiệm vận hành."
Hắn nói những lời này dõng dạc, tràn đầy tự tin, thế nhưng đám người vây xem lại biểu hiện ra hết sức bình thản.
Dù sao, xe hơi số 1 của Bạch công tử đã trở thành trò cười cho mọi người.
Khi chế tạo xe số 1, động lực của máy hơi nước còn rất yếu, không kéo nổi thân xe quá nặng, cho nên thân xe làm bằng gỗ. Bạch công tử lại quên lắp bộ phanh cho nó, chạy là không ngừng được, hai lần lao xuống ruộng bị lật, thân xe bằng gỗ không chắc chắn, vỡ toang trong nháy mắt.
Sau đó Bạch công tử kiểm tra nhiều lần, đều kết thúc trong thất bại.
Khiến cho mọi người trong thôn Cao Gia đều đặt ra một câu hỏi rất lớn cho tính khả thi của đồ vật gọi là "xe hơi" này.
Lần này Bạch công tử đưa ra xe số 2, đương nhiên cũng không nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của mọi người.
"Tiểu Bạch, lần này cậu lắp phanh chưa?" Tống Ứng Tinh nhịn không được muốn hỏi một câu.
Bạch công tử: "Ha ha ha, ngã một lần khôn ra, lần này thiết kế đầu tiên của ta chính là bộ phanh."
Mọi người: "Đừng đem phanh đặt ở vị trí đầu tiên, động lực đâu? Lần này dùng thân xe toàn bằng sắt, xe rất nặng đấy. Máy hơi nước kéo được không?"
Bạch công tử lầm bầm cười: "Ta dám dùng thân xe toàn bằng sắt, chính là bởi vì máy hơi nước đã cải tiến, động lực đã nâng cao rất lớn, đừng thấy máy hơi nước nhỏ, nó đã có thể kéo cả thân xe bằng sắt đấy."
Mọi người: "Ui ui ui!"
Bạch công tử: "Các người cứ chờ coi đi, hừ hừ! Châm lửa!"
Một nghiên cứu sinh theo Bạch công tử nghiên cứu thời gian dài từ phía sau nhảy ra, lấy ra hỏa chiết tử, sau đó ném vào trong nồi hơi.
Nồi hơi được châm lửa, rất nhanh! Than đá đặt ở bên trong cũng cháy lên theo.
Phía trên máy hơi nước bắt đầu phun ra khí trắng.
Bạch công tử đắc ý ra mặt: "Thấy chưa? Máy hơi nước đang vận chuyển, nhưng hiện tại xe của ta lại không chạy về phía trước, chính là bởi vì ta lắp phanh rồi, ha ha ha, hiện tại ta đang giẫm lên phanh đấy."
Mọi người: "Đừng có đắc ý vì chút công năng nho nhỏ này! Đây là công năng căn bản xe phải có, nếu phanh còn làm không tốt, còn là xe gì nữa?"
"Được thôi, hiện tại cho các người xem, uy lực của xe hơi số 2 này đi." Bạch công tử giơ chân phải lên, khẽ nhả phanh ra.
Lần này, động lực bị áp lực rốt cuộc được thả ra, xe hơi từ từ...chạy về phía trước.
Mọi người: "Oa, thật sự chạy được này."
"Nặng như vậy cũng chạy được."
Tống Ứng Tinh và Vương Trưng nhìn nhau, trong mắt đều là hưng phấn không ngăn được: "Máy hơi nước cải tiến này của Tiểu Bạch có động lực rất mạnh, mặc dù thể tích không lớn, nhưng có thể kéo theo chiếc xe bằng sắt nặng như vậy di chuyển."
"Lần này, năng lực vận tải của thôn Cao Gia ta sẽ bước sang một chương mới rồi."
Bạch công tử tay trái nắm tay lái, tay phải mở cái hộp bên cạnh ghế ngồi ra, trong hộp toàn là than viên, mỗi viên đều làm rất đẹp.
Bạch công tử tiện tay nắm lên một cục than rồi ném vào trong nồi hơi, tay trái xoay tay lái, chiếc xe quẹo một đường cong tại ngã ba trước cổng trường học, sau đó chạy về phía Bắc.
Cơ sở hạ tầng của bản thôn Thôn Cao Gia đều làm tốt nhất, đường xi măng từ lâu đã làm đến tình trạng bốn phương thông suốt, tại mỗi một giao lộ thậm chí còn có cả cột mốc đường.
Xe chạy đến trước một ngã tư đường rất lớn, trên biển chỉ dẫn tại giao lộ vẽ, rẽ trái đi huyện Trừng Thành phía tây, rẽ phải đi huyện Hợp Dương phía đông, đi thẳng là núi Hoàng Long phía bắc.
Bạch công tử cười ha ha một tiếng, liền chạy lên con đường đi núi Hoàng Long.
Lượng lớn nghiên cứu sinh đuổi theo phía sau, muốn xem náo nhiệt, nhưng không ngờ xe của Bạch công tử càng chạy càng nhanh, rất nhanh liền đạt tới tốc độ trên 30 km/h, quần chúng vây xem chạy vắt giò lên cổ cũng không đuổi kịp.
Vương Trưng cái khó ló cái khôn: "Mau, Xe Mặt Trời công cộng, kiếm chiếc Xe Mặt Trời, chúng ta có thể đuổi theo sau."
Mọi người tức thì bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng chạy tới cổng chủ bảo, nơi này có một "tổng trạm xe Thôn Cao Gia", Xe Mặt Trời công cộng để không còn rất nhiều.
Đám đại lão trong trường học muốn dùng xe, người quản lý trạm xe nào dám nói một chữ không, vội vàng phê duyệt chiếc Xe Mặt Trời số 86 mới về tổng trạm kiểm tra, vừa mới sửa xong đang định đưa vào sử dụng trở lại cho mọi người dùng.
Tài xế chính là người năm đó chở tín sứ Lý Nguyên tại núi Hoàng Long, xe cũng là chiếc xe đó, kỹ năng thì cũng bưu hãn như nhau, hắn hét lớn: "Các vị, ngồi vững."
Nhạc nền bài hát Deja Vu vang lên, tài xế vung tay lái, xe chạy về hướng núi Hoàng Long, trên xe chở toàn là nhà khoa học và nghiên cứu sinh, tất cả đều mở to hai mắt nhìn về phía trước.
86 không hổ là 86, rất nhanh đã đuổi theo Bạch công tử ở phía trước.
Chỉ thấy chiếc xe hơi số 2 kia đang chạy ổn định trên đường, thỉnh thoảng hú một tiếng, phun ra một đống khói mù.
Bạch công tử cũng thi thoảng nắm một hòn than ném vào trong nồi hơi.
Có điều, ngồi gần nồi hơi như thế, khó tránh khỏi bị nóng, sẽ chảy mồ hôi. Sau khi Bạch công tử bốc than xong, tiện tay lại lau mồ hôi trên mặt, kết quả khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa bị chính hắn biến thành như thằng hề, trông còn giống nông dân công hơn cả nông dân công.
Xe mặt trời 86 đã chạy bằng xe hơi, sau đó giảm tốc độ, hai xe chạy song song. Tống Ứng Tinh từ cửa sổ xe thò đầu ra: "Này! Tiểu Bạch, cậu dự định chạy đến chỗ nào?"
Bạch công tử cười hắc hắc: "Đương nhiên là về Bạch gia bảo."
Tống Ứng Tinh kinh hãi: "40 dặm? Xe này của cậu chạy được xa vậy sao?"
Bạch công tử: "Ta đã tính toán qua trọng lượng than đá và quãng đường, đừng nói 40 dặm, coi như là 40 dặm vừa đi vừa về, cũng không thành vấn đề. Huống chi, ta còn có thể bổ sung than đá tại Bạch gia bảo mà, sau này sẽ thiết lập một trạm tiếp than đá tại mỗi thành thị, thế là xe này có thể chạy đến bất cứ nơi đâu."
Tống Ứng Tinh chịu phục rồi: "Phát minh này của cậu quá lợi hại."
Vương Trưng: "Thiên Tôn nhìn thấy phát minh này, chỉ sợ cũng sẽ rất vui."
Bạch công tử cười to: "Sau này, đường xi măng của chúng ta trải đến đâu, xe này có thể chạy đến đó, vận chuyển vật tư, sẽ không còn là vấn đề nữa."
Tống Ứng Tinh: "Vấn đề ở chỗ giá trị chế tạo của xe này đúng không?"
Bạch công tử: ". . ."