Chương 803: Bắc Nguyên sắp xong rồi
Chương 803: Bắc Nguyên sắp xong rồi
Ba người Thạch Kiên, Tạo Oanh, Trịnh Đại Ngưu đứng trên cổ bảo Vương Gia Xá, nhìn về hướng tây bắc.
Trước đó không lâu, Vương Thành Công tạo phản tại cổ bảo Vương Gia Xá, bị dân đoàn thôn Cao Gia một trận đánh phục, bắt vào doanh Cải Tạo.
Cổ bảo Vương Gia Xá này cũng liền bỏ không.
Bất động sản vô chủ, bị Thiên Tôn nhìn thấy há có đạo lý không chiếm?
Phân phó Thạch Kiên viết cho tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù một phong thơ, nói gần đây mình tiễu phỉ tại Thiểm Bắc, có năng lực chiếu cố đến cổ bảo Vương Gia Xá.
Điều này đối với Hồng Thừa Trù đương nhiên là một tin tức tốt, binh lực trong tay hắn eo hẹp, cũng không có cách phân công một đội đóng ở cổ bảo Vương Gia Xá, liền dứt khoát giao cổ bảo này cho Thạch Kiên.
Thạch Kiên liền thuận lý thành chương thu cổ bảo Vương Gia Xá vào dưới trướng, phái người tiến hành tu sửa cổ bảo một phen, lại an bài binh sĩ của thôn Cao Gia đóng ở chỗ này.
Nơi này liền trở thành một "cứ điểm bay" của thôn Cao Gia.
Cứ điểm bay này thật sự hơi xa, còn xa hơn cả Lạc Dương của Bạch Diên...
Thạch Kiên đứng trên đỉnh bảo cao cao, không khỏi cảm thán: "Nơi này cách bản thôn thôn Cao Gia chúng ta quá xa, tiếp tế vật tư hậu cần thật sự có phần khó khăn."
"Khó khăn cũng phải làm!" Trịnh Đại Ngưu nhếch miệng cười: "Mệnh lệnh Thiên Tôn lớn nhất."
Đại Ngưu là người tuy khờ, thế nhưng từ khi gia nhập thôn Cao Gia tới nay, chấp hành mệnh lệnh lại là trung thành nhất. Cùng với Cao Sơ Ngũ, hai người có thể nói là ông Hanh ông Cáp, Thiên Tôn bảo họ làm cái gì họ làm cái đó, mặc kệ có khó khăn hay không, trong đầu thậm chí không suy nghĩ chuyện này đúng hay không, dù sao thì Thiên Tôn mở miệng là được rồi.
Hắn vừa mở miệng, đã làm Thạch Kiên mỉm cười: "Vẫn là Đại Ngưu giác ngộ cao, chuyện Thiên Tôn nói muốn làm, khẳng định có lý do, chúng ta mặc kệ bao nhiêu phiền phức, cứ nghe theo là xong việc."
Hắn chợt lấy ra một sấp giấy, giơ giơ lên cho Tạo Oanh và Trịnh Đại Ngưu xem: "Đây là tư liệu về bộ lạc Ô Thẩm Mông Cổ mà ta phái người đi điều tra."
Trịnh Đại Ngưu: "Không xem, xem không hiểu."
Tạo Oanh cũng cười: "Đừng làm khó dễ Đại Ngưu, ngươi đọc cho hắn nghe đi."
Thạch Kiên đành phải đọc: "Bộ lạc Ô Thẩm Mông Cổ nằm ở trong lòng sa mạc Mao Ô Tố, thuộc về đại bộ tộc Ngạc Nhĩ Đa Tư, mà Áo Nhi Đô Ti lại thuộc về tử tôn của Thành Cát Tư Hãn, Lâm Đan Hãn, người Trung Nguyên chúng ta thường gọi là 'Bắc Nguyên' ."
Trịnh Đại Ngưu: "A, nghe cũng như không nghe."
Thạch Kiên nói: "Nói đơn giản thì, Thiên Tôn muốn chúng ta chiếm đoạt bộ lạc Ô Thẩm để cho chúng ta sử dụng...Mà bộ lạc Ô Thẩm cũng không đơn thuần là một bộ lạc, nó thật ra là một bộ phận của quốc gia gọi là Bắc Nguyên."
Nói đến đây, cuối cùng Trịnh Đại Ngưu mới hiểu: "Ồ?"
Thạch Kiên: "Đại khái chính là như vậy, chuyện chúng ta muốn làm tiếp theo, chẳng khác nào tiến công quốc gia Bắc Nguyên này, đoạt lấy một thành thị gọi là Ô Thẩm ở trong nội bộ quốc gia của họ."
Tạo Oanh có vẻ hiếu kỳ: "Đánh thắng một bộ lạc thật ra không khó, chỉ sợ vừa đánh sẽ chọc vào tổ ong vò vẽ, toàn bộ Bắc Nguyên đều sẽ đánh tới chúng ta, vậy thì mệt lắm."
Nàng vừa dứt lời, sợi bông Thiên Tôn trước ngực Trịnh Đại Ngưu đột nhiên sống lại...nhếch môi cười: "Không cần lo lắng cả Bắc Nguyên."
"A! Thiên Tôn tới rồi."
Ba người vội hành lễ.
Sợi bông Thiên Tôn: "Ta bấm ngón tay tính toán, Bắc Nguyên sẽ lập tức diệt vong rồi."
Ba người cùng ngẩn ra, đương nhiên, không phải là không tin lời của Thiên Tôn, mà là sợ hãi than vì Thiên Tôn tiết lộ thiên cơ cho bọn họ nghe.
Sợi bông Thiên Tôn: "Kiến Nô dã tâm rất lớn, không chỉ công kích Đại Minh ta. Kiến Nô cũng sẽ công kích Bắc Nguyên, ngay ở tương lai không lâu, Bắc Nguyên sẽ bị Kiến Nô tiêu diệt..."
Nói đến đây, Tạo Oanh đã hiểu trước tiên: "Bắc Nguyên vừa bị diệt, các bộ lạc sẽ quần long vô chủ. Mà lúc này, chúng ta có thể ra tay cướp đoạt các bộ lạc của Bắc Nguyên, nếu đoạt chậm sẽ biến thành thủ hạ của Kiến Nô tới đánh chúng ta, đoạt nhanh sẽ chính là thủ hạ tương lai của chúng ta đánh Kiến Nô."
"Không hổ là đã làm mã tặc." Thạch Kiên cũng tỉnh ra theo: "Không thể đợi Bắc Nguyên thật sự diệt mới bắt đầu đoạt, khi đó đã chậm rồi, phải trước khi Bắc Nguyên diệt, trước hết cùng một số bộ lạc thành lập quan hệ nhất định, đến lúc đó họ mới có thể thuận lý thành chương hướng về chúng ta."
Thấy họ đã hiểu, sợi bông Thiên Tôn cũng sẽ không nói nhảm nhiều nữa, cười nói: "Bộ lạc Ô Thẩm cách chỗ chúng ta gần nhất, trước hết bắt đầu từ bộ lạc này đi. Nhớ kỹ một điều. . ."
Y nói đến đây, cố ý dừng một chút, ba người vội vàng chăm chú lắng nghe, biết sắp tới trọng điểm rồi.
Sợi bông Thiên Tôn nghiêm giọng nói: "Dân tộc thảo nguyên khác với dân tộc nông canh chúng ta. Lão bách tính của dân tộc nông canh, ngươi đối với họ tốt, họ sẽ liều chết theo ngươi. Nhưng dân tộc thảo nguyên tràn ngập dã tính, đối với họ tốt là không được, phải...hì hì...mạnh hơn họ, họ mới có thể nghe lời ngươi nói."
Tạo Oanh cũng cười: "Đây không phải bản tính giống mã tặc bọn ta sao? Mã tặc sẽ chỉ nghe lời mã tặc càng mạnh hơn mình. Người yếu mà...tất cả đều là con mồi, ha ha ha ha."
"Mạnh hơn họ?" Thạch Kiên đã hiểu: "Bày ra thực lực của chúng ta, đúng không?"
"Lần này ta cũng hiểu!" Trịnh Đại Ngưu giơ lên nắm tay to như cái bát: "Trước tiên đánh cho một trận, rồi mới giảng đạo lý." --
Bộ lạc Ô Thẩm, cuộc sống thời gian qua có phần khó khăn.
Bộ lạc này vốn không lớn, chỉ có mấy nghìn người, trong đó thanh tráng niên có thể cưỡi ngựa đánh trận lại chỉ chiếm khoảng một nửa.
Mấy ngày trước, tộc trưởng của bộ lạc Ô Thẩm dẫn theo hơn 1000 nam thanh niên đến "Đả thảo cốc*" Đại Minh triều. Tại phụ cận cổ bảo Vương Gia Xá gặp phải quân Minh và phản quân giao chiến, tộc trưởng nóng đầu, liền dự định đánh cướp đại pháo của quân Minh.
*Cách gọi của dân tộc du mục đối với khu vực họ cướp đoạt.
Kết quả...bỏ lại mấy trăm tính mệnh của kỵ binh thanh tráng niên, chật vật chạy thoát trở về.
Bộ lạc mấy nghìn người, thoáng cái giảm đi mấy trăm thanh niên, ảnh hưởng đối với thực lực của bộ lạc có thể nói rất lớn. Sức chiến đấu của bộ lạc Ô Thẩm xuống dốc không phanh, trong nháy mắt liền trở thành bộ lạc yếu nhất của Ngạc Nhĩ Đa Tư.
Yếu, thì sẽ bị người khác khi dễ!
Người của bộ lạc Ô Thẩm gần đây luôn bị đồng tộc khi dễ.
Bộ lạc Ngạc Thác Khắc tụ cư tại phía tây cách đó không xa gần đây cứ rảnh rỗi là đến giẫm bộ lạc Ô Thẩm hai cái, ngày hôm nay cướp mấy con ngựa bên này, ngày mai lại cướp mấy chục con dê bên kia...
Điều này cũng không tính là chuyện hiếm lạ trong dân tộc du mục, dù sao thì "ngươi yếu nên ngươi chịu đòn", từ xưa đến nay chính là như vậy.
Người của bộ lạc Ô Thẩm chỉ biết cố gắng sinh con, ngoài ra không có giải pháp nào khác.
Một ngày, tộc trưởng Ô Thẩm đang trong trướng bồng ra sức tạo em bé, đột nhiên nghe được bên ngoài có người la lên: "Người Ngạc Thác Khắc đến rồi, người Ngạc Thác Khắc đến rồi."
Tiếp theo là tiếng người hô ngựa hý ầm vang, tất cả thanh tráng niên trong bộ lạc đều xoay người lên ngựa, chuẩn bị ứng chiến.
Tộc trưởng thoắt cái nhảy dựng lên, cũng không màng đến tạo em bé nữa, khoác đại cái áo rồi lao ra ngoài trướng bồng, xoay người lên ngựa: "Ngạc Thác Khắc lại tới à? Đánh! Lần này nhất định phải đánh thắng, nếu đánh thua nữa, họ sẽ cưỡi lên đỉnh đầu chúng ta."
Hắn dẫn theo 7-800 nam thanh niên còn sót lại trong tộc, cùng nhau phóng ngựa, nghênh tiếp quân địch...