Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 832 - Chương 832: Một Tay Sản Xuất Một Tay Cầm Thương

Chương 832: Một tay sản xuất một tay cầm thương Chương 832: Một tay sản xuất một tay cầm thương

Trần Nhị Cẩu đoạt lấy ống loa trong tay Tề Thành, quay về bên ngoài la lên: "Ở đây không phải là nhà xưởng của địa chủ, là nhà xưởng của lão bách tính. Năm đó ta cũng là một lưu khấu tạo phản, hiện tại đã cải tà quy chính, thay đổi triệt để, trở lại làm người. Ta khuyên các ngươi cũng buông đao xuống, làm lại từ đầu đi."

Những lời này cũng không đạt được sự đáp lại hữu hảo.

Ba tên Hạ Tông Hán, Lưu Hạo Nhiên, Cao Gia Kế lại phá lên cười.

Hạ Tông Hán phân phó một câu với mấy chục thủ hạ, mấy chục người kia cùng la lên: "Con mẹ nó bớt nỏi nhảm đi, giao ra tài sản, miễn các ngươi khỏi chết."

Trần Nhị Cẩu: "Tài sản ở đây đều là bọn ta dựa vào lao động, dựa vào hai tay làm ra, không thể cho đám cường đạo các ngươi được. Các ngươi thức thời nhanh cút đi, bằng không, lát nữa các công nhân gia gia sẽ dạy các ngươi làm người."

Ba tên thủ lĩnh nhìn nhau, trong lòng có phần hiếu kỳ. Nhà xưởng này quá kiên cường, đối mặt với 5000 đại quân bọn ta, địa chủ bình thường chỉ sợ ngay cả thở cũng không dám, cho dù không chịu giao ra tài sản, cũng sẽ nói lời ôn hoà lừa mình.

Người trong nhà xưởng trước mắt này lại không sợ chết chút nào sao?

Hay là nhà xưởng toàn người hồ đồ?

Chúng đang suy nghĩ.

Tề Thành đột nhiên lớn tiếng nói với các công nhân bên cạnh: "Mọi người theo ta, cùng nhau hát lên nào, 1, 2, 3. . .Chúng ta là dân binh vinh quang, lực lượng hậu bị của quân đội nhân dân. . ."

Có hắn dẫn đầu, các công nhân bên cạnh lập tức reo hò theo: "Một tay sản xuất, một tay cầm thương. . ."

Vừa bắt đầu, âm thanh hùa theo còn rất nhỏ, rất nhiều người còn ở vào trạng thái sợ hãi, không dám phát ra âm thanh.

Thế nhưng, theo ngày càng có nhiều người hát, từng mũ vàng cũng bắt đầu cố lấy dũng khí, gia nhập dàn đại hợp xướng.

"Bảo vệ hòa bình, xây dựng quê hương. Trong gian khổ lập nghiệp, tranh làm chiến sĩ thi đua, học giỏi bản lĩnh chúng ta luyện mãi thành thép. Chỉ cần tổ quốc hiệu lệnh, nghĩa bất dung từ đi lên phía trước."

"Chúng ta là dân binh vinh quang, lực lượng hậu bị của quân đội nhân dân. . ."

"Một tay sản xuất, một tay cầm thương. . ."

Âm thanh càng lúc càng lớn, cả xưởng Vận Cương đều phát ra tiếng gào thét, xông thẳng lên trời cao.

Ba tên thủ lĩnh Hạ Tông Hán, Lưu Hạo Nhiên, Cao Gia Kế đều ngẩn ra, 5000 tặc binh bên cạnh họ cũng ngẩn ra như nhau.

"Muốn dựa vào âm thanh lớn hù dọa chúng ta?" Lưu Hạo Nhiên giận dữ nói: "Các huynh đệ, hát lên, chúng ta cũng không phải không biết hát."

Các tặc binh tuân lệnh, lập tức bắt đầu thi triển giọng hát.

"Kìa kìa con bướm vàng, yeah yeah yeah"

"Xòe xòe đôi cánh, yeah yeah yeah"

"Đưa em đi chơi xa, trên lưng hai con la"

"Xe tốt, quần áo là những mà tao bao năm rình"

Vừa ca lên giai điệu hoàn toàn không thích hợp, ngươi hát của ngươi, ta hát của ta, bài hát mỗi người con mẹ nó toàn không giống nhau.

Làn điệu ý cảnh cũng hoàn toàn khác nhau, loạn như cào cào.

Ba tên thủ lĩnh lập tức phát hiện, không hát còn đỡ, vừa hát khí thế lại càng hạ xuống.

Hạ Tông Hán: "Chó chết, đối diện hát khí thế hơn chúng ta!"

Lưu Hạo Nhiên: "Bài hát của họ nghe cả người có lực, bài hát của chúng ta nghe liền nản lòng. Con mẹ nó, bài hát của họ trời sinh thích hợp cho đại hợp xướng."

Cao Gia Kế: "Hát cái ĐM nhà nó, xông lên! Tiến lên, giết sạch họ đi."

Ba tên thủ lĩnh đồng thời rống lên với đội của mình: "Xông lên, giết sạch họ đi."

Thế nhưng, mệnh lệnh của họ dưới tiếng hát hùng hồn của các công nhân đã bị át đi một nửa, chỉ một vòng người bên cạnh họ nghe được mệnh lệnh này, người xa hơn thì hoàn toàn không nghe được.

Vì vậy, một bộ phận nhỏ tặc binh ra khỏi hàng, xông lên phía trước, đa số tặc binh vẫn còn đang sững sờ, nhìn thấy đồng đội phía trước xông lên, người phía sau mới bừng tỉnh: "Ôi trời, lão đại hạ lệnh tiến công rồi sao?"

"Xông lên xông lên!"

Đám tặc binh vừa xông lên, liền đến phiên các công nhân khẩn trương.

Những công nhân này cũng không được huấn luyện mỗi ngày như binh sĩ dân đoàn, cũng không gặp chuyện không sợ như binh sĩ dân đoàn.

Họ chính là bởi vì sợ phiền phức, sợ chiến, không muốn đánh trận, mới không tòng quân.

Chuyện đánh nhau này, khí thế là rất quan trọng.

Có một số người cao to, bị người nhỏ con hơn đuổi theo đánh, chính là bởi vì sợ chiến, trên khí thế đã bị yếu đi.

Hiện tại các công nhân liền đối mặt với vấn đề này.

Họ cũng rất to con, cánh tay cũng rất có lực, luyện thép luyện sắt luyện ra một cơ thể bắp thịt, một quyền có thể đánh năm tiểu cô nương khóc, nhưng họ cũng sẽ không chủ động xuất thủ.

Tặc quân vừa xông lên, các công nhân liền sợ, không ít người sợ quá ngừng cả việc hát.

Vào lúc này, thì cần phải có người đi đầu!

Ngay thời điểm mấu chốt này, các mũ vàng liền nhìn thấy, một người đội mũ lam xuất hiện trên tường vây nhà xưởng, trên mũ còn viết một chữ "thí".

Là Trần Nhị Cẩu! Trần công!

Trên tường vây nhà xưởng không thể cho người lên được, cho nên Trần Nhị Cẩu muốn leo lên vẫn rất khó khăn, trước tiên hắn đặt một cái bàn, trên bàn lại đặt lên cái ghế, thật vất vả mới bò lên trên được.

Hắn giơ hỏa súng lên, tựa lên trên tường vây, cũng không cần ngắm, quân địch bên ngoài như rừng, còn ngắm cái rắm à, tiện tay bắn một phát...

"Đoàng!"

Âm thanh thanh thúy lại vang dội.

Khói trắng lượn lờ.

Một tặc binh xông lên nhanh nhất ngửa mặt lên trời ngã xuống.

Trần Nhị Cẩu hét lớn: "Sợ cái chó gì? Toàn là một đám tặc ngốc, chúng ta sợ chúng nó làm gì? Vũ khí lĩnh từ phòng bảo vệ đâu, lấy ra đánh."

Trong năm sáu công nhân chen nhau trên tháp canh có ba cây điểu súng nòng trơn thò ra.

"Đoàng đoàng đoàng!"

Ba tiếng súng vang, cả tháp canh bị khói trắng bao phủ, lại hai tặc binh phía trước ngã xuống.

Tiếp theo, một tiếng "đoàng" vang lên từ trên nóc nhà, một mũ vàng cầm điểu súng đã nổ súng...

"Đoàng!"

Trên ngọn cây phía xa, cũng vang lên một tiếng súng.

Một trăm cây hỏa súng lần lượt khai hoả.

Trình độ và độ tổ chức huấn luyện của các công nhân đều kém rất xa so với binh sĩ dân đoàn, hoàn cảnh tác chiến cũng không giống nhau, cho nên khai hoả rất không quy luật, rất hỗn loạn, không thành quy mô.

Lúc thì ở đây một súng, lúc thì ở kia một súng, sau khi bắn xong nạp đạn vào càng khó khăn, tốc độ nạp đạn ít nhất chậm gấp ba so với binh sĩ dân đoàn chính quy.

Thế nhưng, một trăm cây hỏa súng bắn ra lộn xộn vẫn hình thành hiệu quả kinh sợ đối với tặc binh.

Tặc binh bên ngoài giật nảy mình: "Ôi trời, bọn người kia có hỏa súng."

Độ uy hiếp của hỏa súng đối với liệt tặc vẫn rất lớn, tặc binh đã xuất hiện đôi chút dao động.

Thế nhưng bởi tốc độ nạp đạn của các công nhân quá chậm, sau khi một trăm cây hỏa súng bắn xong một vòng thì sẽ câm thời gian dài...

Các tặc binh phấn chấn, lại bạo gan tiếp tục xông lên phía trước.

"Cung tiễn!"

Các công nhân lại kéo cung, vèo vèo, bắn loạn ra bên ngoài tường.

Đừng mong đợi vào mấy thứ cung thuật các loại, dù sao thì toàn là bắn bừa. Cũng may tặc binh dày đặc, bắn bừa cũng rất dễ bắn trúng.

Đồng thời, tặc binh cũng kéo cung bắt đầu bắn trả.

Chỉ nghe một tiếng "đốc", Trần Nhị Cẩu thò đầu ra phía trên tường vây đã trúng một tên, tên này vừa lúc bắn trúng chữ "Thí" phía trên mũ lam.

Trần Nhị Cẩu kêu thảm một tiếng, ngã xuống từ trên ghế.
Bình Luận (0)
Comment