Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 848 - Chương 848: Lúc Này Mới Gọi Thủ Đoạn Độc Ác

Chương 848: Lúc này mới gọi thủ đoạn độc ác Chương 848: Lúc này mới gọi thủ đoạn độc ác

Tiểu đội du kỵ binh của Kiến Nô vừa mới xuất hiện bên ngoài thôn Bắc Lâu, thôn trang yên tĩnh lập tức rơi vào hỗn loạn.

Cư dân trong thôn hoảng sợ kêu la: "Kiến Nô, Kiến Nô đến rồi."

Thôn dân đang sửa chữa mái nhà trượt chân, từ trên mái nhà ngã xuống, vô cùng chật vật. Thôn dân đang cuốc đất trên ruộng cầm cuốc liền chạy về nhà, miệng còn la lớn: "Bà nương, chạy mau, chạy mau..."

Thôn dân đang đan tre la toáng lên, xem ra là bởi vì hoảng loạn, bị tre cứa vào tay, hắn ngậm một ngón tay vào miệng, vội vàng chạy về nhà.

Toàn bộ thôn Bắc Lâu trong nháy mắt loạn như cào cào.

Tên tướng lĩnh của Kiến Nô vừa nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Thôn trang này không có vấn đề, xông lên, xông vào trong, giết sạch đàn ông! Bắt hết phụ nữ và trẻ em về."

Đám du kỵ binh xông vào trong thôn Bắc Lâu nho nhỏ.

Chúng vừa xông vào, các thôn dân trong thôn càng thêm hoảng loạn, khắp thôn đều là người chạy tán loạn.

Có người cầm vũ khí muốn ra nghênh chiến, có người lại chạy như điên về hướng ngược lại, rõ ràng là muốn bán đứng đồng đội, tranh thủ thêm thời gian chạy trốn cho mình.

Muôn hình muôn vẻ, trong nháy mắt này trình bày ra sự xấu xa của nhân tính.

Đám kỵ binh Kiến Nô cũng không xa lạ gì đối với một màn này, rất nhiều thôn trang mà chúng từng cướp bóc, thường xuyên sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế này, sớm đã thấy nhiều đến mức không còn thấy lạ nữa.

"Ha ha ha!"

"Lũ người Hán nhát gan."

"Giết giết giết!"

Vì để không cho đám gia súc chạy mất, đám kỵ binh tăng tốc độ, liều mạng xông tới.

Ngay khi chúng vừa mới xông đến bên cạnh thôn.

Một thôn dân vốn đang vội vàng bỏ chạy, đột nhiên ngẩng đầu lên cười to: "Khai hoả!"

Từ trong cánh cửa sổ của những ngôi nhà sập xệ trong thôn, rất nhiều ống súng thò ra.

Một làn khói xanh bốc lên, kỵ binh thám báo Kiến Nô trong nháy mắt ngã xuống mấy chục tên.

"***!" Tên tướng lĩnh dẫn đầu phẫn nộ: "Bị mai phục rồi".

"Lại là đội quân đó, Thần Cơ Doanh của quân Minh".

"Nhất định là Thần Cơ Doanh."

"Rút lui mau!".

Đám du kỵ binh đến nhanh bao nhiêu thì chạy cũng tháo chạy nhục nhã bấy nhiêu.

Chúng chạy như một cơn gió về phía Ứng Châu.

Các thôn dân cũng không truy đuổi, chỉ phái người đến, cho những tên Kiến Nô rơi ngựa chưa chết một đao, tiện tay dắt ngựa của chúng đi…

Các "thôn dân" trong thôn Bắc Lâu nhất thời hoan hô: "Lại thành công phục kích một đội Kiến Nô rồi!".

Hoa khôi cô nương từ trong nhà ló đầu ra, trên mặt tràn đầy vui mừng: "Quay được rồi, cảnh chiến đấu trực tiếp, đều quay hết rồi".

Lão Nam Phong gật đầu với cô: "Quay được rồi là tốt, nhớ thêm một câu trong bản tin, những trận đánh như thế này, hiện tại ở hai vùng Tuyên Phủ, Đại Đồng, ngày nào cũng xảy ra".

Hoa khôi nghe vậy, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngày nào cũng xảy ra?".

Lão Nam Phong vẻ mặt nặng nề gật đầu: "Ba vạn đại quân Kiến Nô xâm lược, nhưng chúng không đi cùng một chỗ, mà phân tán thành bốn lộ. Bốn lộ này lại chia thành vô số toán nhỏ, đi khắp nơi cướp bóc. Hai vùng Tuyên Phủ, Đại Đồng, khắp nơi đều có du kỵ binh chạy loạn, chúng ta thật sự là khó lòng phòng bị, không thể nào chống đỡ nổi".

Hoa khôi: "Ôi!".

Lão Nam Phong nhìn về hướng Ứng Châu: "Thật muốn kéo đại quân ra, toàn quân dân đoàn Cao Gia, đánh với toàn quân Kiến Nô của Hoàng Đài Cát, một trận chiến quyết định thắng bại. Nhưng rõ ràng, Kiến Nô không có ý nghĩ như vậy. Chúng nhất quyết muốn phân tán ra khắp nơi cướp bóc, mấy toán nhỏ bị thiệt hại chúng cũng không để ý, tiếp tục phân tán khắp nơi cướp bóc".

Hoa khôi: "Ôi, vậy phải làm sao?".

Lão Nam Phong: "Đây là chuyện rất khó giải quyết, người Hán chúng ta đã chơi như vậy với Bắc Lỗ một hai ngàn năm rồi, vẫn chưa chơi ra kết quả gì".

Hoa khôi: "...".

Nàng chỉ là một hoa khôi nhỏ bé, chuyện này trực tiếp đi vào điểm mù tri thức của nàng.

Lão Nam Phong thở dài: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể phòng bị chúng như vậy, muốn diệt trừ tạm thời là không thể, tóm lại, về sau xem Thiên Tôn có thủ đoạn gì. Được rồi, không nói những chuyện không vui này nữa".

Lão Nam Phong đột nhiên quay đầu: "Ngươi, Trịnh Đại Tráng, ta xem trọng kỹ năng diễn xuất của ngươi rồi đấy. Quay về Bồ Châu thì đến tìm ta báo cáo, ta sẽ cho ngươi diễn một vai quan trọng".

Trịnh Đại Tráng mừng rỡ: "Đa tạ Nam Phong ca".

Lão Nam Phong lại đưa tay chỉ một binh lính khác: "Ngươi, quay về Bồ Châu cũng đến tìm ta báo cáo".

Tên lính kia mừng rỡ.

Những binh lính khác không được gọi tên, không khỏi sốt ruột: "Nam Phong ca, vừa rồi ta diễn không tốt sao?".

"Vừa rồi ta vung cái gáo phân giống thật biết bao!".

"Ta diễn cảnh bị tre cứa vào tay, là thật sự cố ý cứa vào tay mình một cái, chỉ vì muốn diễn thật, Nam Phong ca, ngài không thể nói là không nhìn thấy chứ".

Lão Nam Phong cũng không khỏi giật mình: "***, ngươi cứa thật sao?".

Tên lính: "Cứa thật mà, ngài xem, còn đang chảy máu đây".

Lão Nam Phong: "Mẹ kiếp, tuy diễn xuất rất kém, nhưng tinh thần nghiêm túc này không tệ, được! Quay về Bồ Châu thì ngươi cũng đến tìm ta báo cáo".

Tên lính kia mừng rỡ!

Lão Nam Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn hoa khôi: "Đúng rồi, cô nói cô là khoa gì nhỉ?".

Hoa khôi: "Khoa Tin tức".

Lão Nam Phong lẩm bẩm: "Quay tin tức cũng có thể lập hẳn một khoa, vậy đóng phim cũng nên có chứ nhỉ. Hề! Chuyện này ta phải về tính toán một chút, lập ra một khoa Diễn xuất, để Thái Lâm cô nương làm giáo viên, dạy mọi người diễn xuất, ha ha ha".

Hoa khôi dở khóc dở cười: "Nam Phong tướng quân, ngài vừa mới đánh trận xong, mới chém giết Kiến Nô máu chảy thành sông, vừa rồi ta còn thấy ngài tự tay đâm chết một tên Kiến Nô hung hãn, ngài vừa mới quay đầu lại, vậy mà đã bắt đầu cân nhắc chuyện này rồi? Rốt cuộc có để tâm tư vào việc đánh trận hay không vậy?".

Lão Nam Phong cười ha ha: "Đánh trận cần phải động não gì chứ? Vớ vẩn! Lão tử sinh ra đã ở trên biên bảo, từ nhỏ đã theo cha ta chém giết Bắc Lỗ. Đánh trận cái gì mà cần phải động não chứ? Hoàn toàn không cần! Cơ thể của lão tử sẽ tự động cầm đao chém người, lúc chém người ta còn đang nghĩ đến mỹ nữ nhảy múa đấy. Tiểu cô nương, ta nói cho cô biết, làm sao để hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, mới là chuyện lão tử hiện tại đang suy nghĩ đấy".

Hắn vừa nói, vừa ngân nga hát: "Làm sao cũng không thể bay ra, thế giới hoa lệ…".

Vừa hát, vừa đi ngang qua thi thể của một tên Kiến Nô, rõ ràng mắt không nhìn xuống đất, lại đột nhiên cười lên: "Tiểu tử ngươi giả chết?".

Tên Kiến Nô kia xoạt một cái nhảy dựng lên, vung đao chém về phía chân Lão Nam Phong.

Lão Nam Phong miệng vẫn đang hát: "Thì ra ta là một con, bướm say rượu…".

Bài hát trong miệng cũng không ảnh hưởng đến động tác của hắn một chút nào, nghiêng người né tránh đao của tên Kiến Nô, lại trở tay, một phát nắm lấy cổ tay tên Kiến Nô. Xoạch một tiếng bẻ gãy khớp xương của hắn, sau đó để tên Kiến Nô kia trừng mắt nhìn cánh tay bị bẻ gãy của chính mình cầm đao, đâm vào bụng của chính mình, còn ở bên trong quấy một vòng.

Lão Nam Phong: "Xuân đi hoa trước gương, thu đến trăng trong nước… ta là một con bướm say rượu…ĐM, hát nhầm lời rồi, tên Kiến Nô chó chết này, hại ta hát sai".

Hắn hết đá lại đạp ở trên thi thể của tên Kiến Nô kia, hung ác vô cùng, chỉ vì hát sai một câu hát.

Dọa cho hoa khôi hoa dung thất sắc.

Nàng rốt cuộc cũng đã hiểu, Thường Uy đánh Lai Phúc tính là cái gì, Trần Thiên Hộ so với Lão Nam Phong không đáng sợ chút nào, người tàn nhẫn nhất thôn Cao Gia là vị này, đây mới gọi là tâm ngoan thủ lạt.
Bình Luận (0)
Comment