Lý Đạo Huyền cầm xe năng lượng mặt trời phiên bản sửa đổi và ngồi xuống trước hộp tạo cảnh.
Lúc này vẫn là sáng sớm, các người tí hon trong hộp vừa mới thức dậy.
Hiện tại đã không cần Lý Đạo Huyền đưa điện thoại vào mở nhạc "Tập Thể Dục Buổi Sáng" nữa rồi, bọn trẻ đã học thuộc lòng cả bộ động tác, còn do chính bọn trẻ cùng nhau đồng thanh đọc lên: "Một, tay giơ cao lên trời, hai, tay giang ngang bờ vai..."
Trong khi bọn trẻ bắt đầu thần thao thì các tội phạm cải tạo cũng đã ăn sáng xong, bắt đầu làm việc.
Sau nhiều ngày lao động của những tù nhân này, trong thôn đã có không ít gian phòng sở hữu cửa sổ bằng gỗ.
Cửa thì rất hợp tiêu chuẩn, nhưng cửa sổ lại không dán giấy lên, bởi vì hiện tại thôn Cao Gia còn chưa có năng lực tạo giấy, cho nên cửa sổ chỉ có một cái khung.
Lý Đạo Huyền tìm kiếm trong thôn một lúc mới tìm thấy Cao Nhất Diệp. Hôm nay nàng không mặc bộ áo choàng thoạt nhìn rất đoan trang nữa, mà mặc một bộ y phục bằng vải bông bình thường, gặp người liền cười: "Xem đi, y phục vải bông tự ta dệt, tự ta cắt may đấy, đẹp không? Tay nghề của ta sắp vượt qua Cao Tam Nương rồi."
Mọi người dở khóc dở cười lắc đầu: "Thánh nữ, cô như thế này... thiên tôn hắn."
Cao Nhất Diệp chu cái miệng lên: "Thiên tôn chính miệng hạ pháp chỉ, cho phép ta làm."
Mọi người cạn lời.
Tâm tình Lý Đạo Huyền rất tốt, khẽ gọi: "Nhất Diệp, Nhất Diệp!"
Cao Nhất Diệp chợt ngẩng đầu lên: "A, thiên tôn, ngài tới rồi, có gì phân phó?"
Nàng vừa lên tiếng, các thôn dân bên cạnh lập tức khoanh tay đứng trang nghiêm, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn bầu trời.
Lý Đạo Huyền: "Ta có một chiếc xe, cần hai người can đảm, khoẻ mạnh không sợ ngã chết tới lái xe."
Lời vừa thốt ra, nhân tuyển đã được lựa chọn không hề nghi ngờ.
Mọi người liền đồng thanh gọi: "Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu! Thiên tôn triệu hai các ngươi yết kiến."
Hai tên ngốc vội vàng bỏ công việc trong tay, cong đít chạy tới bên cạnh Cao Nhất Diệp, ngẩng đầu lên: "Thiên tôn muốn chúng ta làm gì?"
Lý Đạo Huyền: "Ra ngoài thôn, tới bãi đất bằng phẳng ngoài thôn."
Mọi người vội vàng tuân lệnh, tất cả đều chạy tới bãi đất trống ngoài thôn. Tam Thập Nhị cũng tới hóng hớt, còn có rất nhiều thôn dân khác, ngoại trừ bọn trẻ đang đọc sách, toàn bộ thôn Cao Gia đều trình diện, ngay cả các tù nhân trên sườn núi cũng không kiềm chế được tạm ngừng công việc trong tay nhìn từ đằng xa.
Lúc này Lý Đạo Huyền mới chậm rãi thả xe năng lượng mặt trời trong tay xuống.
Các thôn dân ngửa đầu, nhìn một vật kỳ lạ từ trên trời hạ xuống, chỉ nhìn bốn cái bánh xe, là có thể đoán được hẳn là một chiếc xe, nhưng chiếc xe này cũng quá kỳ lạ, tạo hình hoàn toàn khác với xe ngựa, phía trên còn có một cái lều vải kỳ quái.
Hơn nữa nó rất to, dài hai trượng, rộng cũng gần hai trượng, cao một trượng.
Lý Đạo Huyền trầm giọng nói: "Cao Sơ Ngũ, Trịnh Nhất Ngưu, các ngươi từng lái xe chưa?"
Hai người cùng nhau lắc đầu.
"Vậy các ngươi từng cày ruộng rồi chứ?"
Hai người cùng gật đầu.
"Biết cày là tốt rồi, ít nhất là có chút khái niệm với quẹo trái quẹo phải."
Lý Đạo Huyền chỉ vào thứ giống như tay lái của xe công nông ở phía trước nhất xe năng lượng mặt trời: "Tưởng tượng cái thứ kia thành cái cày, quẹo trái quẹo phải, các ngươi hiểu không?"
Cao Sơ Ngũ há hốc miệng cười: "Vừa nhìn đã hiểu ngay, ha ha, ta thông minh quá."
Mọi người hít một hơi lạnh: Lời này ngươi nói không thật tâm đúng không?
Lý Đạo Huyền: "Được, lát nữa do ngươi tới phụ trách điều khiển phương hướng. Trịnh Đại Ngưu, ngươi có thấy tấm mành kỳ lạ trên xe không?"
Trịnh Đại Ngưu: "Thấy!"
Lý Đạo Huyền: "Lát nữa, ngươi giật tấm mành, xe sẽ đi về phía trước, kéo mành trở lại, xe sẽ dừng lại."
Trịnh Đại Ngưu: "Kéo mở là chạy, đóng là dừng, ta hiểu rồi, ha ha ha, ta cũng thông minh quớ."
Mọi người lại đồng loạt hít một hơi lạnh: Ngươi cũng cảm thấy bản thân mình thông minh sao?
Lý Đạo Huyền: "Được rồi, đi lên đi, hai người các ngươi phối hợp, thử làm cho chiếc xe này chạy xem."
Trước mắt bao người, hai tên ngốc bò lên xe năng lượng mặt trời.
Xe này cao cũng tới một trượng, hiện thực thì là 1,5 xăng-ti-mét còn ở Đại Minh thì là 3 mét, hai tên ngốc men theo bánh xe bò lên trên, trông rất trầy trật, người khả năng vận động kém quả thật khó mà bò lên được cái xe cao thế này.
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Xem ra ta suy nghĩ không chu toàn, còn phải bổ sung thêm một cái thang dùng để lên xuống. Thái Tâm Tử lại tưởng mình ấm đầu nữa.
Vừa mới bò lên xe, Cao Sơ Ngũ phụ trách lái xe còn chưa vào đúng vị trí, Trịnh Đại Ngưu đã đi tới bên tấm mành, cười hề hề đưa tay kéo xuống tấm mành che hết cỡ.
Tấm năng lượng mặt trời liền chạy hết công suất.
Chiếc xe lập tức thông điện, kêu lên ầm ầm, bắt đầu chạy về phía trước.
Xe này tại thế giới hiện thực chạy cực kỳ chậm, dưới tình huống năng lượng mặt trời nạp đủ, mỗi giây chỉ có thể chạy hơn 10 xăng-ti-mét, nhưng sau khi tăng lên 200 lần, tại Minh Mạt lại đạt tốc độ gần 100 ki lô mét trên một giờ.
Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu hoàn toàn không đề phòng, trong thời gian rất ngắn xe tăng tốc đến 100 ki lô mét trên một giờ, người thường đâu thể phản ứng kịp, hai tên ngốc đồng thời ngã sấp mặt, xe liền lao thẳng tới "tường thành năm màu" của các tù nhân.
"Oa! Nhanh quá, nhanh quá!" Trịnh Đại Ngưu rống lên: "Sơ Ngũ, nhanh khống chế phương hướng, đừng để đâm vào."
Cao Sơ Ngũ nằm úp sấp ở trên xe, không dám động: "Oa, ta không dậy được, giờ không qua đó được, ngươi mau đóng mành lại đi."
Trịnh Đại Ngưu cũng nằm úp sấp ở trên xe: "Ta ngã xuống rồi, không dậy được, giờ không đóng mành được."
Cao Sơ Ngũ: "Oa a a, sắp đâm vào rồi."
Trịnh Đại Ngưu: "A a a, sắp chết!"
Các thôn dân cùng bịt tai lại.
Mắt thấy xe năng lượng mặt trời sắp đâm vào bức tường LEGO, Lý Đạo Huyền đưa tay nhón chiếc xe lên, bốn bánh xe liền cách mặt đất.
Chiếc xe treo ở trên không trung, chỉ có bánh xe còn đang quay tròn.
Lúc này, Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu rốt cuộc có thể đứng lên rồi.
Hai người trước tiên cảm tạ thiên tôn tương cứu, sau đó Trịnh Đại Ngưu kéo tấm mành lên, bánh xe ngừng xoay tròn.
Cao Sơ Ngũ trợn trừng mắt: "Đại Ngưu, tên ngốc nhà ngươi, ta đến chỗ điều khiển phương hướng, ngươi mới kéo rèm lên chứ."
Trịnh Đại Ngưu: "Sao ta biết tên ngốc ngươi động tác chậm như thế."
Cao Sơ Ngũ: "Nói chung ngươi là đồ ngốc!"
Trịnh Đại Ngưu: "Ngươi mới là đồ ngốc!"
"Được rồi, đừng ồn nữa."
Lý Đạo Huyền lại đặt xe xuống mặt đất: "Trịnh Đại Ngưu, khi ngươi vén rèm lên phải chậm một chút, đừng một lần vén hết lên như vậy, vén từ từ thôi, từ từ tăng tốc, mới có thể điều khiển được. Chiếc xe này là do ánh sáng khống chế, ánh sáng càng lớn, nó chạy càng nhanh, không có ánh sáng, nó sẽ không chạy, hiểu chưa?"
Trịnh Đại Ngưu gật đầu: "Ta hiểu rồi."
"Được, làm lại."
Lý Đạo Huyền thu tay về.
Cao Sơ Ngũ hai tay cầm lấy "tay lái", Trịnh Đại Ngưu chậm rãi vén lên rèm che một chút,"ầm ầm" xe lại chạy một lần nữa, lần này khống chế tốc độ trong khoảng 60 ki lô mét trên một giờ.
Cao Sơ Ngũ cười ha ha: "Xem ta quẹo trái."
Hắn đánh tay lái mạnh qua bên trái, làm nhanh quá, xe bị lật nghiêng, hai tên ngốc đồng thời kêu thảm: "A a a, sắp chết!"
Quần chúng đứng xem đều che mắt lại.
Lý Đạo Huyền đành phải duỗi tay vào đỡ lấy cái xe, nhấc nó lên, cũng không khỏi cười mắng: "Hai tên ngốc!"
Cao Nhất Diệp: "Thiên tôn pháp chỉ: hai tên ngốc."
Người cả thôn đồng thời lớn tiếng lặp lại: "Hai tên ngốc."
Sau đó, đồng thời cười vang.