Chương 880: Các ngươi cũng nên lên xem thử
Chương 880: Các ngươi cũng nên lên xem thử
Xe thí nghiệm số 4, tung hoành ngang dọc trên thảo nguyên.
Vô địch!
Nó cơ bản chính là một cái hộp sắt lớn.
Tuy rằng vì "giảm trọng lượng", vỏ xe của nó không tính là dày lắm, nhưng dùng để cản cung tên và đao kiếm thì lại là quá dư dả.
Nếu đối thủ là Kiến Nô đã có hoả khí, có lẽ còn có thể bắn thủng cái hộp sắt này, nhưng trong tay người Mông Cổ lại chẳng có mấy thứ hoả khí.
Chỉ dựa vào vũ khí lạnh, cả đời cũng đừng hòng gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho hộp sắt.
Một tên kỵ binh thiết kỵ Mông Cổ không phục, tay cầm trường mâu xông tới, hắn ta cưỡi một con tuấn mã, chạy cực nhanh, đuổi theo từ phía sau, trong nháy mắt đã sánh ngang xe thí nghiệm số 4, cùng nhau lao về phía trước.
Trường mâu trong tay vung lên, đâm thật mạnh về phía kính chắn gió bên hông xe.
Nhưng tài xế trên xe đâu phải kẻ ngốc, nhìn thấy bên cạnh có ngựa đến, vô thức đánh lái một cái.
Trường mâu của kỵ binh thiết kỵ không đâm trúng cửa sổ nhỏ hẹp, mà đâm vào vỏ xe sắt bên cạnh.
Keng!
Một tiếng vang nhỏ, tên kỵ binh thiết kỵ kia đâm một cái cực kỳ mạnh, nhưng lực tác dụng lại là tương hỗ, đâm càng mạnh thì lực phản chấn lại càng lớn.
Tên kỵ binh thiết kỵ kia ngửa người ra sau, suýt chút nữa thì ngã ngựa.
Quả nhiên là người Mông Cổ lớn lên trên lưng ngựa, trong tình huống khó khăn như vậy mà vẫn không bị ngã ngựa, sau khi ngửa người ra sau, eo dùng sức, "vèo" một cái đã bật trở lại lưng ngựa, một lần nữa ngồi vững vàng.
Bản thân tên kỵ binh thiết kỵ cũng rất hài lòng, kỵ thuật của lão tử, haha, quả nhiên là độc bộ thiên...
"Rầm!"
Xe thí nghiệm số 4 đánh lái về phía hắn ta, húc bay tên kỵ binh thiết kỵ cả người lẫn ngựa.
"Tránh xa cái xe quái dị kia ra!"
"Né nó ra!"
Kỵ binh dưới trướng Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần lớn tiếng hô hào.
Đám kỵ binh đều tránh né...
Trận hình mũi tên của bọn họ đã bị xe thí nghiệm số 4 quấy rối đến rối tinh rối mù.
Mà bộ hạ của Tạo Oanh vừa rồi tản ra để nạp đạn hoả súng, lúc này đã nạp đạn xong, kỵ binh hoả súng lại một lần nữa xông tới, sau một loạt tiếng vang của hoả súng nhịp nhàng, đám kỵ binh lại ngã xuống một mảng lớn.
Tộc trưởng Ô Thẩm, tộc trưởng Ngạch Thác bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt?
Người Mông Cổ giống như sói, trời sinh đã biết hợp kích thuật, giỏi nắm bắt sơ hở của con mồi.
"Xông lên!"
"Xung phong! Người Hán đã tạo cơ hội cho chúng ta rồi."
"Công kích!"
Đại đội kỵ binh, xông về phía quân địch đang hỗn loạn.
Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần sợ hết hồn, kêu "á" một tiếng, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc hắn còn đang do dự, thì nhìn thấy chiếc xe sắt quái dị kia, vậy mà đã xuyên qua quân trận của mình, xông về phía soái kỳ của mình.
Nó thậm chí cũng không phối hợp với những kỵ binh khác, trực tiếp xuyên qua quân trận để giết chủ tướng.
Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần: "Chiếc xe quái dị này quá vô lý rồi đó? Nào có ai lại trực tiếp xuyên qua quân đội phía trước để tấn công chủ tướng như vậy? Không có chiến thuật nào như vậy cả!"
Thuộc hạ bên cạnh lại kinh hãi kêu lên: "Chủ nhân, đừng kêu ca nữa, chúng ta vẫn nên chạy đi thì hơn."
Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần: "Mới khai chiến mà ta đã bỏ chạy, hình như không được hay cho lắm?"
Hắn vừa dứt lời, liền thấy chiếc xe sắt lớn kia gầm lên một tiếng, vậy mà lại còn tăng tốc, giống như một con quái thú lớn màu đen đáng sợ, giương nanh múa vuốt xông về phía mình. Cái xe sắt lớn kia còn thò ra một khẩu hoả súng phía trước, "bằng" một tiếng bắn một phát.
Một tên thuộc hạ bên cạnh Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần kêu thảm một tiếng, ngã xuống.
Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần liếc mắt nhìn thuộc hạ đã ngã xuống, sau đó ghìm cương ngựa, xoay người bỏ chạy.
Chủ tướng bỏ chạy, cũng không phải chuyện có thể khích lệ sĩ khí.
Những bộ lạc nhỏ phụ thuộc vào vào hắn sớm đã sinh lòng lui bước, nếu không phải huyết mạch Thành Cát Tư Hãn của Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần đang áp chế bọn họ, thì bọn họ đã sớm tan tác như chim muông.
Bây giờ nhìn thấy người dẫn đầu bỏ chạy, làm sao bọn họ có thể không chạy.
Một đám người lập tức chạy tán loạn.
Tộc trưởng Ô Thẩm vội vàng kêu thuộc hạ đồng thanh hô lớn: "Chạy cái gì mà chạy? Đầu hàng ta mau lên! Theo ta, bộ lạc Ô Thẩm, bảo đảm mùa đông này các ngươi có cái ăn."
Hô lên như vậy, thật sự có chút tác dụng, những bộ lạc nhỏ vốn đang bỏ chạy kia, nghe được câu này liền không chạy nữa, dừng lại ở nơi hơi xa một chút, quay đầu lại quan sát, chờ đánh nhau xong lại chạy tới quy thuận Ô Thẩm.
Bọn họ dừng lại nhìn một cái, liền nhìn thấy chiếc xe lớn quái dị kia, vẫn còn đang đuổi theo Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần.
Tuy nhiên, xe quái dị này tuy lợi hại, nhưng chạy cũng không tính là rất nhanh.
Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần cưỡi chính là tuấn mã tốt nhất của Ngạc Nhĩ Đa Tư, xe sắt căn bản không đuổi kịp, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng xa. Qua một lúc, Bột Nhi Chích Cân - Ngạch Lân Thần cùng đám người biến mất ở phía bắc thảo nguyên.
Xe sắt bất đắc dĩ phải quay trở lại, lái đến trước khẩu đại pháo được đặt ở phía sau trận địa, móc móc kéo vào phía sau xe, nó lại biến thành xe kéo.
Tuy rằng bây giờ trông nó có hơi ngốc nghếch đáng yêu, nhưng mà biểu hiện của nó vừa rồi trên chiến trường, đã đủ khiến cho tất cả người Mông Cổ da đầu tê dại...
Tộc trưởng Ô Thẩm cùng những người khác, ánh mắt nhìn chiếc xe đều mang theo một ít sợ hãi, là kính nể phát ra từ sâu trong nội tâm.
Trong lòng có một giọng nói gào thét điên cuồng: Lựa chọn liên minh với người Hán quả nhiên là đúng đắn! Nếu như liên minh với người Kim , là địch với người Hán, thì vừa rồi bị chiếc xe sắt kia đuổi đánh chính là chúng ta rồi.
Quá đáng sợ!
Tạo Oanh đi tới trước mặt tộc trưởng Ô Thẩm: "Trận quyết chiến quan trọng nhất, bọn ta đã giúp các ngươi đánh thắng rồi. Các bộ lạc nhỏ phụ thuộc vào vào đối phương cũng về phe các ngươi rồi, những trận chiến tiếp theo, hẳn là không cần bên ta ra tay nữa nhỉ?"
Tộc trưởng Ô Thẩm vội vàng nói: "Tiếp theo nếu còn cần các ngươi hỗ trợ, vậy ta cũng không có tư cách làm thủ lĩnh mới của Ngạc Nhĩ Đa Tư. Các bằng hữu người Hán thân mến cứ nghỉ ngơi đi, tiếp theo cứ xem ta." --
Năm Sùng Trinh thứ bảy, cuối năm!
Trên bầu trời thôn Cao Gia, xuất hiện một quả khinh khí cầu thật lớn.
Phía dưới khinh khí cầu còn treo một cái giỏ tre cực lớn, một nghiên cứu sinh trẻ tuổi, đứng trong giỏ tre bay lên trời theo khinh khí cầu.
Gió hơi lớn, khinh khí cầu lắc lư trên bầu trời, phía dưới khinh khí cầu thả xuống một sợi dây thừng, một đường rủ xuống mặt đất. Mà trên mặt đất có mấy chục học sinh, cùng nhau nắm chặt lấy dây thừng, sợ khinh khí cầu phía trên bị gió thổi bay mất.
Một nữ tử có dung mạo xinh đẹp, đang khẩn trương kêu lên: "Mọi người mau nắm chặt vào, đừng để tướng công ta bay mất."
Đám học sinh nắm dây thừng liền cười to: "Hai người chỉ mới đính hôn, còn chưa chính thức thành thân đâu, cô đã gọi hai chữ tướng công trôi chảy đến vậy rồi?"
Nữ tử xấu hổ, muốn kiếm chỗ nào đó trốn đi. Nhưng ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu phía trên, vẫn lo lắng đến chết đi sống lại, làm sao chịu chốn, đành phải cứng rắn, nói với đám học sinh đang nắm dây thừng: "Nắm chặt vào, tuyệt đối đừng buông tay."
Đúng lúc này, trên khinh khí cầu vang lên tiếng cười lớn của nam nghiên cứu sinh dũng cảm kia: "Mọi người, mọi người đều nên lên đây xem thử, cảm giác nhìn xuống mặt đất, thật sự là quá tuyệt vời."