Chương 906: Ăn bún còn phải trả tiền?
Chương 906: Ăn bún còn phải trả tiền?
Triết Bố chỉ là một đứa trẻ, kỳ thực cũng không giới thiệu được gì, ở đây lược bỏ một vạn chữ tự giới thiệu gì đó, ba đứa trẻ coi như là “quen biết” nhau.
Lưu Mậu Bào lại thi triển thần công PUA của mình, vỗ vai Ngạch Triết nói: “Ngạch Triết đệ đệ, ngươi đường xa mà đến, chắc chắn cái gì cũng không biết, nhưng không sao, Thập Thò ca ca dạy cho ngươi, có gì không hiểu, cứ việc tìm ta. Ca ca không có gì khác, chỉ là tiền tiêu vặt còn coi như khá nhiều, ngươi có muốn gì, cũng có thể tìm ca ca”.
Ngạch Triết mới đến nơi này, vốn là sợ hãi bất an, vừa nghe Lưu Mậu Bào nói những lời có vẻ thân thiết vô cùng, lập tức cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, cũng giống như Triết Bố lúc trước, dễ dàng rơi vào bẫy rập: “A? Thập Thò ca ca, huynh thật là người tốt”.
Lưu Mậu Bào lại có thêm một người nghĩa đệ, dắt tay hai người nghĩa đệ: “Đi! Ca ca dẫn các ngươi đi ăn ngon uống say, vui vẻ nào”.
Cùng lúc đó, Tạo Oanh sải bước vào chủ bảo của Cao Gia bảo, đi đến trước mặt Cao Nhất Diệp.
Lúc này Cao Nhất Diệp đang viết bản thảo, ừm, bản thảo tin tức!
Hiện tại mỗi ngày nàng đều phải chuẩn bị bản thảo cho Cao Gia tin tức vào buổi tối, đơn giản là đọc qua một lượt, khi ghi hình tin tức, lời nói của nàng gần như là lời nói của “lãnh đạo quốc gia”, đó là điều phải thận trọng.
Lỡ như khi nói tin tức quan trọng, truyền đạt sai ý của Thiên Tôn, tạo thành “sai lầm tổng hợp”, ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người về chính trị kinh tế gì đó, vậy thì không tốt.
Thấy Tạo Oanh đi vào, Cao Nhất Diệp liền bỏ bút xuống, vui mừng nói: “Tạo Oanh tỷ tỷ, đã lâu không gặp”.
Tạo Oanh mỉm cười lấy ra một cái túi, mở ra, bên trong lại là một cái hộp, mở hộp ra, bên trong là một khối ngọc bích.
Cao Nhất Diệp: “A? Truyền quốc ngọc tỷ của Nguyên triều?”.
Tạo Oanh gật đầu: “Đúng vậy! Thứ này gần như tương đương với Nguyên triều. Thứ này ở trong tay người Mông Cổ, Nguyên triều vẫn còn. Ở trong tay người khác, Nguyên triều coi như diệt vong”.
Cao Nhất Diệp nghe đến đây, vẻ mặt cũng không khỏi nghiêm túc: “Thứ này chúng ta nên xử lý như thế nào đây?”.
Tạo Oanh: “Chuyện này không thể hỏi ta”.
Cao Nhất Diệp bật cười: “Cũng phải, phải hỏi Thiên Tôn mới được”.
Tạo Oanh: “Thiên Tôn có đó không?”.
Cao Nhất Diệp chỉ vào “Thiên Tôn bản sản xuất hàng loạt” đang ngồi bất động ở góc tường, mỉm cười nói: “Thiên Tôn tạm thời không có ở đây, ngài ấy đến Lạc Dương du ngoạn rồi”.
Lúc này, tại một con phố ẩm thực nào đó ở Lạc Dương…
Thiên Tôn bản sản xuất hàng loạt đang cầm một cái “bánh nướng đường”, nhét vào trong miệng silicon, nếm thử mùi vị, sau đó nhân lúc người khác không chú ý liền nhổ ra, động tác trông vô cùng mờ ám, hoàn toàn không giống người tốt.
Thiên Tôn đã không có ở đây, vậy truyền quốc ngọc tỷ này cũng không cần gấp gáp sắp xếp, Cao Nhất Diệp đặt nó trước mặt Thiên Tôn bản sản xuất hàng loạt, giống như đồ cúng dâng lên cho Lý Đạo Huyền, ngay ngắn vô cùng đẹp mắt.
Năm Sùng Trinh thứ tám, tiết trời giao mùa xuân hạ.
Tặc khấu ở Thương Châu, Lạc Dương là Mã Quang Ngọc khởi binh, dẫn quân tập kích vùng ngoại ô Lạc Dương.
Hạ Nhân Long dẫn theo Cao Kiệt đến nghênh chiến, Cao Kiệt thả nước(*), Hạ Nhân Long liều lĩnh đơn thương độc mã xông lên, dẫn đến quan binh đại bại. (cố ý đánh thua)
May mắn là nơi này cách Lạc Dương gần, Bạch Diên dẫn theo dân đoàn thôn Cao Gia đến kịp, Mã Quang Ngọc thua chạy, chạy trốn vào trong núi.
Không lâu sau, Sấm Vương, Tây doanh Bát Đại Vương cướp bóc ở Nam Dương, Đường Hà.
Hạ Nhân Long hội quân cùng Cao Kiệt, Trương Toàn Xương đến nghênh chiến, hai bên đại chiến một trận, quan binh thất bại, đô ty Điền Ứng Long tử trận, Hạ Nhân Long và Cao Kiệt vội vàng rút lui.
Tào Văn Chiếu đến cứu viện, cuối cùng cũng đánh lui được tặc quân …
Tình hình chiến sự trong cảnh nội Hà Nam vô cùng bi thảm!
Mùa hạ!
Thời tiết bắt đầu nóng lên.
Lý Đạo Huyền đang ngồi bên đường một con phố nhỏ trong thành Lạc Dương, ăn canh vịt tiềm.
Nạn dân trên đường có thể thấy rõ là ngày càng nhiều.
Năm nay lại là một năm hạn hán…
Hà Nam đã nhiều năm gặp tai ương, cuộc sống của người dân ngày càng khó khăn, người dân các làng quê, nếu không phải bị tặc quân ép buộc thì đều chạy đến những thành phố lớn như Lạc Dương để lánh nạn.
Hai đứa trẻ gầy gò ốm yếu đứng từ xa, len lén nhìn bát canh trong tay Lý Đạo Huyền, thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng.
Lý Đạo Huyền thở dài, vẫy tay với hai đứa trẻ, cố gắng lộ ra vẻ mặt ôn hòa: “Các con, lại đây, lại đây”.
Hai đứa trẻ rụt rè đi tới.
Lý Đạo Huyền đưa bát canh trong tay qua.
Hai đứa trẻ mừng rỡ, vội vàng đưa tay bốc canh vịt tiềm nhét vào miệng, trong nháy mắt đã ăn hết sạch bát canh.
Lý Đạo Huyền quay đầu lại, nói với chủ quán: “Lại cho một bát”.
Chủ quán hiểu ý, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất nấu một bát bưng lên.
Vừa mới đặt trước mặt hai đứa trẻ, hai đứa trẻ lại tranh nhau ăn…
Lý Đạo Huyền xòe tay: “Chủ quán, ông cứ cho thêm năm bát đi”.
Chủ quán vừa nấu canh, vừa nói: “Khách quan, ngài đúng là người tốt bụng. Nhưng mà nạn dân ngày càng nhiều, ngài giúp cũng không giúp hết được”.
Lý Đạo Huyền mỉm cười: “Giúp không hết sao? Chưa chắc đâu”.
Y bắt đầu tính toán trong lòng, tầm nhìn của mình đã mở rộng đến Lạc Dương, tiếp theo cũng nên ra tay với Lạc Dương, trực tiếp đem bộ kia ở Tây An áp dụng sang đây. Chỉ là, vùng ngoại ô Lạc Dương phát triển bây giờ hơi khó khăn, lưu khấu quá nhiều, suốt ngày chạy loạn, Bạch Diên dẫn theo dân đoàn đánh đông dẹp bắc, vậy mà đánh mãi không hết.
Nếu muốn xây nhà xưởng ở ngoại ô Lạc Dương, thì chỉ có thể xây ở phía tây bắc Lạc Dương, bên đó đã là phạm vi tầm nhìn của mình, không cần lo lắng lưu khấu, nhưng phía đông Lạc Dương hiện tại hơi phiền phức.
Đang suy nghĩ, chủ quán đã nấu xong bát canh thứ ba, đặt trước mặt hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ lại bắt đầu chia nhau ăn canh…
Trên đường phố bên ngoài có một đám người trông không giống người tốt đi tới, người nào người nấy cao to lực lưỡng, mặc trang phục hiệp khách, đeo binh khí, giống như giang hồ hào khách.
Đám người này có đến mười người, đi vào quán, vỗ bàn nói: “Chủ quán, canh vịt tiềm, mỗi người một bát”.
Chủ quán đáp một tiếng: “Được rồi”.
Tuy nhiên, ông ta lại không vội vàng nấu canh, mà là nói trước một câu: “Mười văn tiền một bát”.
Lý Đạo Huyền thầm ồ một tiếng, nghĩ thầm: Lúc ta vào quán này gọi chủ quán nấu canh, ông ta liền trực tiếp nấu cho ta, đến bây giờ vẫn chưa thu tiền. Nhưng đám người giang hồ này vừa vào, chủ quán liền bày ra dáng vẻ muốn thu tiền trước.
Quả nhiên!
Ta đẹp trai, nhìn là biết người tốt, ha ha ha ha.
Đám người kia dùng ánh mắt bất mãn liếc nhìn chủ quán: “Ý ông là sao?”.
Chủ quán: “Mấy vị hảo hán, lần trước các ngươi ăn canh vịt tiềm ở quán nhỏ còn chưa thanh toán, lần này không trả tiền trước, tiểu điếm không dám bán nữa”.
Lý Đạo Huyền: Bà nội cha! Thì ra không phải vì ta đẹp trai, mà là bọn họ có tiền án sao?
Đám người kia cười lạnh: “Ông không muốn làm ăn nữa à? Không biết bọn ta là ai sao? Bọn ta là người Phúc vương phủ bỏ tiền ra mời đến, bảo vệ cho lũ phế vật các ngươi, ông còn dám thu tiền bọn ta?”.