Chương 908: Thiên vương lão tử đến cũng phải cản
Chương 908: Thiên vương lão tử đến cũng phải cản
Bá tánh vây xem và các ông chủ quán ăn rất đông, trên đường dòng người tập nập.
Nhưng mà…
Luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó!
Rốt cuộc là thiếu cái gì?
Lý Đạo Huyền đột nhiên bừng tỉnh, nhớ ra rồi: “Này, ta nói các vị quần chúng vây xem, các vị không ném gì à? Dùng trứng thối, bắp cải gì đó, ném bại hoại, như vậy mới phù hợp với khung cảnh chứ."
Bách tính lắc đầu nguầy nguậy: “Đại hiệp! Đang hạn hán mà, chúng tôi đều không có trứng mà ăn, lấy đâu ra trứng thối mà ném? Ai nỡ lòng nào đem trứng để cho thối chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, rau dại cũng không đủ ăn, không có bắp cải mà ném người ta đâu.”
Lý Đạo Huyền: “…”
Cái này thật là trớ trêu!
Lý Đạo Huyền chỉ đành thở dài: “Haizz! Bầu không khí thật sự là không đủ. Về vấn đề các vị không có đồ ăn để ném người ta, ta sẽ nhanh chóng giải quyết, xin mọi người hãy chờ đợi.”
Không bao lâu, đến Phúc vương phủ.
Phúc vương phủ nguy nga tráng lệ, quy cách kiến trúc chỉ kém Phủ Tần vương, phủ đệ đứng đầu phiên vương một chút xíu, nhưng nhìn khắp thiên hạ, xếp thứ hai là không có vấn đề gì.
Bình thường trước cửa vương phủ chỉ có một đội thị vệ, nhưng gần đây lưu khấu quấy phá Hà Nam dữ dội, trong thành Lạc Dương cũng nhiều nạn dân. Phúc vương sợ hãi, chiêu mộ gần ngàn giang hồ nhàn rỗi, thay phiên canh giữ vương phủ.
Cho nên ngoài một đội thị vệ, còn có rất nhiều giang hồ, nhìn sơ qua, số lượng gần trăm người.
Đám người này vốn đang rảnh rỗi nhàm chán, đột nhiên nghe thấy tiếng người huyên náo, nhìn ra đường lớn, liền thấy Lý Đạo Huyền áp giải mười tên giang hồ đi tới, phía sau bọn họ còn có rất nhiều người qua đường Giáp Ất Bính Đinh xem náo nhiệt, trùng trùng điệp điệp, chen chúc cả con đường.
Đám thị vệ kia, vừa nhìn đã nhận ra Lý Đạo Huyền: “A? Đó chẳng phải là Thần Châu kỳ hiệp Tiêu Thu Thủy thường xuyên xuất hiện cùng Bạch tiên sinh sao? Trước mặt tuần phủ đại nhân cũng là người được sủng ái. Sao lại áp giải mười tên giang hồ đến đây?”
Đám thị vệ hơi suy nghĩ một chút, lập tức đoán được chút gì đó.
Bọn họ đi theo Phúc vương lâu như vậy, chuyện quan trường cũng gặp nhiều, biết rõ đạo lý thị vệ nhỏ bé không nên tùy tiện đắc tội người khác, nếu không đại quan đánh nhau, thị vệ gánh tội thay.
Cho nên đám thị vệ chính quy này rất khôn khéo, vừa thấy tình hình này, không nói hai lời liền lui về phía sau, trong đó còn phái ra hai người, nhanh chóng vào vương phủ bẩm báo Phúc vương.
Nhưng mà, đám giang hồ kia không được thông minh như vậy.
Một đám giang hồ nhìn sang bên này, lập tức nổi giận: “Đó là người của chúng ta! Hình như bị người ta đánh.”
“Thế mà dám đến vương phủ gây chuyện?”
Gần trăm tên giang hồ, cùng nhau đi tới.
Bọn họ vừa tiến lên, bá tánh đi theo sau Lý Đạo Huyền liền sợ hãi, đồng loạt lui về phía sau một khoảng xa.
Lý Đạo Huyền thở dài: “Hắc ám sẽ khuất phục ánh sáng sao! Chỉ biết hù dọa bách tính thì tính là bản lĩnh gì?”
“Tiểu tử ngươi là ai? Đến đây gây chuyện gì?” Một tên giang hồ quát.
Lý Đạo Huyền: “Mười người này, trên đường ăn canh bún huyết vịt không trả tiền, còn uy hiếp ông chủ, cấu thành tội gây rối trật tự công cộng, hiện tại ta đến tìm Phúc vương nói chuyện về vấn đề kỷ luật của các ngươi.”
“Ha ha ha, thì ra là canh bún huyết vịt.” Một đám giang hồ cười quái dị: “Chúng ta ăn mấy thứ đó, từ khi nào phải trả tiền?”
Lý Đạo Huyền: “Lời này ta không thể coi như không nghe thấy. Nếu các ngươi cũng có hành vi ăn uống không trả tiền, vậy ta phải xử lý chung. Cái gì bồi thường dân sự thì bồi thường dân sự, cái gì xử phạt hình sự…”
Y còn chưa nói hết, một tên giang hồ đã “hừ” một tiếng, đấm thẳng vào mặt y: “Lải nhải, cút xuống cho lão tử.”
“Bịch!”
Một quyền đánh trúng, Lý Đạo Huyền đứng im bất động, tên giang hồ kia kêu thảm thiết một tiếng, ôm cánh tay ngồi xổm xuống…
Lý Đạo Huyền: “Được rồi, ngươi chính là kẻ phải xử phạt hình sự, trước tiên đến cải tạo lao động nửa năm đi.”
Những tên giang hồ khác đều kinh hãi: Tên này đứng im không nhúc nhích, sao người của chúng ta lại kêu thảm thiết rồi ngồi xổm xuống? Cái này không đúng?
“Là Thập Tam Thái Bảo hoành luyện!”
“Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam.”
“Moá, không phải chứ? Hai môn công phu này đều là đám người bán nghệ lừa người ta đấy, sao có thể thật sự có công phu như vậy?”
“Bất kể thật giả, lên, gần trăm người chúng ta còn sợ một mình hắn sao?”
Một đám giang hồ cùng nhau xông lên.
Thế là, các bách tính đi theo xem náo nhiệt có trò hay để xem rồi, chỉ nghe thấy tiếng nắm đấm đánh người “bịch bịch bịch” vang lên liên tục, không biết có bao nhiêu người đang đánh Lý Đạo Huyền, nhưng kết quả của đám người này đều giống nhau, đều là kêu thảm thiết, vung tay, nhảy chân…
Lý Đạo Huyền thì thong dong tự tại, tay trái đấm ngã một tên, chân phải đá bay một tên, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm một câu: “Cải tạo lao động nửa năm, thêm một người nửa năm, thêm một người… Ừm ừm… Không tệ, hôm nay thu hoạch rất tốt, trong nháy mắt đã thu hoạch được gần mười tên phạm nhân cải tạo lao động, đây đều là lao động cả đấy, vui quá vui quá.”
Chớp mắt một cái, trước cửa Phúc vương phủ người ngã đầy đất.
Chỉ còn lại hai mươi mấy người không muốn gây chuyện thị phi, giang hồ chân chính không gia nhập, bọn họ từ đầu đến cuối chỉ đứng xem náo nhiệt, cho nên hiện tại vẫn chưa ngã xuống, còn có thể đứng nói chuyện đàng hoàng.
Nhìn thấy Lý Đạo Huyền dùng biện pháp đơn giản thô bạo như vậy đánh ngã nhiều người như vậy, hai mươi mấy tên giang hồ này cũng không khỏi hít vào hai mươi mấy ngụm khí lạnh.
Một giang hồ hán tử chắp tay: “Thiếu hiệp hảo công phu.”
Lý Đạo Huyền: “Thường thôi thường thôi, hạng ba thế giới.”
Giang hồ hán tử kia nói: “Chúng tôi và bọn họ, không phải người cùng đường, bọn họ ăn quịt, chúng tôi cũng không đi ăn.”
Lý Đạo Huyền: “Vậy thì tốt quá.”
Giang hồ hán tử nói: “Nhưng chúng tôi đã nhận tiền của Phúc vương, đáp ứng giúp hắn canh giữ vương phủ. Nhận tiền của người ta, giúp người ta giải quyết phiền phức. Ngài đánh đến tận cửa vương phủ, chúng tôi có trách nhiệm, không thể không cản ngài một chút. Chuyện này không liên quan đến ngài là ai, ngài có lý hay không, ngài lợi hại bao nhiêu. Hôm nay cho dù là ai đến, dù là Thiên vương lão tử, chúng tôi đều phải ra cản.”
Nói xong, hai mươi mấy tên còn lại, bày ra tư thế chuẩn bị tử thủ cửa phủ. Bọn họ đã thấy qua trận chiến vừa rồi, biết rõ không phải đối thủ, nhưng vẫn chuẩn bị tử thủ cửa phủ, thoạt nhìn còn có vẻ bi tráng.
Lý Đạo Huyền cười nói: “Tốt tốt, có quy củ! Quy củ giang hồ tất cả mọi người đều tuân thủ, thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao. Thế nhưng, các ngươi làm như vậy, ngược lại khiến ta có vẻ không phân rõ phải trái."
Giang hồ hán tử kia thế mà nghiêm túc nói:“Nơi như Phúc vương phủ, thiếu hiệp tốt nhất đừng nên xông vào. Cho dù ngài đánh bại tất cả chúng tôi, xông vào được bên trong, vậy cũng là phạm tội chết. Đợi đại quân triều đình bao vây, thiếu hiệp cho dù có lợi hại hơn nữa, cuối cùng cũng khó địch lại quan binh đông như kiến.”
Lý Đạo Huyền cười khẽ: “Ta không cần phải xông vào, Phúc vương đã ra rồi.”
Tên giang hồ: “?”
Thì ra, lúc này Lạc Dương đã nằm trong phạm vi quan sát của rương Lý Đạo Huyền rồi, Lý Đạo Huyền chỉ cần sử dụng chức năng “chú ý”, tầm nhìn của y trong toàn bộ thành Lạc Dương đều không có trở ngại, muốn nhìn nơi nào cũng có thể nhìn thấy.
Cách mấy chục bức tường, nhìn thấy Phúc vương Chu Thường Tuần béo ba trăm cân, đang thở hổn hển chạy ra…