Chương 928: Ta sợ quá cơ!
Chương 928: Ta sợ quá cơ!
Đường sắt từ Tây An thông đến phủ Hán Trung, được đặt tên là đường sắt Tây Hán.
Tuyến đường sắt này do Tần vương thế tử Chu Tồn Cơ đứng đầu, kéo thêm mấy vị hoàng thân quốc thích cùng nhau bỏ vốn chuẩn bị xây dựng.
Nó là sau khi đường sắt Tây Duyên thông xe thì mới bắt đầu động thổ thi công, còn chưa xây dựng được bao nhiêu ngày.
Lúc này đúng là tiết trời mùa hè, thời tiết nóng bức.
Công nhân ai nấy đều mệt mỏi mồ hôi đầm đìa.
Nhưng vì tiền công ba cân bột mì mỗi ngày, công nhân bất chấp nắng nóng, liều mạng làm việc, không muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút nào.
Con Rồng cháu Tiên là bách tính cần cù nhất trên thế giới, chỉ cần tiền công hợp lý, liền không tiếc liều mạng làm việc. Ngày lễ gì, không biết! Ngày nghỉ gì, không biết! Lao động kết hợp nghỉ ngơi gì, không biết!
Chỉ cần tiền công xứng đáng với công sức bỏ ra, mẹ nó ta làm đến ông chủ phá sản!
Trong bầu không khí hừng hực khí thế này, một tên đốc công đội mũ trắng chui ra, tên đốc công này mặt trắng không râu, giọng nói the thé, người tinh mắt vừa nhìn là biết ngay là thái giám, hắn gào lên:
"Đừng có lười biếng, này này, mấy người các ngươi, động tác trên tay chậm lại rồi. Mẹ kiếp, từng người một đều biết lười biếng. Ta phải trừ tiền công của các ngươi."
Công nhân lập tức phản đối:
"Trương công công, rõ ràng chúng tôi đang cố gắng làm việc, nào có lười biếng? Ngươi chính là muốn kiếm cớ để trừ tiền."
Trương công công hừ hừ:
"Kiếm cớ? Ta tận mắt nhìn thấy còn có thể sai sao? Ngươi, ngươi, ngươi... Còn có ngươi, mấy người các ngươi vừa rồi dừng tay lười biếng."
"Chúng tôi chỉ là uống một ngụm nước, lập tức lại tiếp tục làm việc, vậy cũng gọi là dừng tay lười biếng?"
Trương công công:
"Ta nói là lười biếng, chính là lười biếng."
Mọi người:
"..."
Trên mặt ai nấy đều ra vẻ phẫn nộ bất bình, nhưng lại không ai dám phản kháng. Bởi vì Trương công công này, là thái giám tâm phúc của Thụy vương Chu Thường Hạo.
Thụy vương Chu Thường Hạo, con trai thứ năm của Minh Thần Tông Chu Dực Quân, em trai cùng cha khác mẹ của Minh Quang Tông Chu Thường Lạc, thân phận tôn quý, được phong ở phủ Hán Trung, Thiểm Tây.
Tuyến đường sắt Tây Hán này, hai vị cổ đông lớn nhất, một người là Tần vương Chu Tồn Cơ, một người khác chính là Thụy vương Chu Thường Hạo.
Chu Thường Hạo người này không gần nữ sắc, lại thích tiền, vô cùng thích tiền. Cả đời vắt óc kiếm tiền, nghe Chu Tồn Cơ nói xây dựng đường sắt có thể kiếm tiền, hắn liền tham gia một phần. Hơn nữa còn phái ra thái giám tâm phúc Trương công công của mình, đến giám sát công trình đường sắt.
Cổ đông phái người giám công, hợp tình hợp lý, Chu Tồn Cơ đương nhiên phải đồng ý.
Thế là, Trương công công này liền suốt ngày lượn lờ trên tuyến đường sắt.
Một công nhân lên tiếng:
"Trương công công, làm người phải giảng đạo lý, chúng tôi liều mạng làm việc, không dám lười biếng một chút nào. Còn nghiêm túc hơn so với tự mình xây nhà cho mình, ngươi lại kiếm cớ để trừ tiền linh tinh, số tiền trừ này, ngươi là muốn bỏ vào túi riêng của mình sao?"
Trương công công nổi giận:
"To gan, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Khai trừ! Ta muốn khai trừ ngươi."
Tên công nhân kia giật nảy mình, những công nhân khác cũng bị dọa đến mức nhất thời không dám lên tiếng.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên trong bụi cỏ bên cạnh công trường:
"Ồ, uy phong thật lớn! Một tên công công bé tí, trong tay có chút quyền hành liền không biết điều, chậc chậc chậc."
Trương công công nổi giận:
"Ai? Ai đang mỉa mai ta? Ta khai trừ ngươi!"
Trong bụi cỏ bóng người lóe lên, một nam tử kỳ quái chui ra, nam tử này trên người mặc một bộ y phục hiệp sĩ, trên đầu đội một cái đấu lạp thật to, khăn đen từ trên đấu lạp rủ xuống, che kín mặt hắn.
Hắn đứng trước bụi cỏ nói:
"Ta không phải là công nhân trên công trường này, ngươi khai trừ không được ta. Cho nên, ta không sợ ngươi."
Trương công công hừ một tiếng:
"Hoá ra là người giang hồ. Ngươi một người giang hồ thì đi chỗ nào mát mẻ thì đi, đừng có đến xen vào việc của người khác, cẩn thận rước lấy phiền phức cho mình."
Người đội đấu lạp cười ra tiếng:
"Oa, ta sợ quá! Người mà ta không trêu vào nổi sao? Hi hi! Trên đời này có mấy người mà ta không trêu vào nổi chứ? Ha ha!"
Trương công công:
"Âm dương quái khí, ngay cả cười cũng không biết cười sao? Người giang hồ chính là đê tiện, một chút khí phách cũng không có."
Người đội đấu lạp tức giận:
"To gan, ta... Khụ..."
Đột nhiên nhớ tới thân phận thật của mình không thể bại lộ, người đội đấu lạp chỉ đành phải cố nhịn xuống tâm tình muốn xưng tên tuổi để ra oai, hừ một tiếng nói:
"Cho dù lão tử không có khí phách, cũng mạnh hơn kẻ cắt xén mấy đồng tiền lẻ của công nhân. Chuyện hôm nay, lão tử không nhìn thấy thì thôi, đã nhìn thấy, nhất định phải ra tay quản một chút."
Trương công công:
"Ngươi là cái đinh gì? Đến lượt ngươi quản sao?"
Người đội đấu lạp tạo một tư thế rất ngầu:
"Người giang hồ xưng là tứ hải du hiệp, Chu Phiêu Linh là ta đây!"
Trương công công:
"Ngu ngốc! Người đâu, đánh cho ta, đánh tên ngu ngốc này lăn xa ra."
Hắn vừa hô lên, một đám người liền nhảy ra.
Đây đều là du côn lưu manh mà Thụy vương phủ thuê từ phủ Hán Trung đến, là tay sai giúp "duy trì trật tự công trường" cho Thụy vương phủ.
Tay sai tà ác, đương nhiên phải có bộ dạng tà ác, đám người này vừa lúc lắc tay chân linh tinh, hoạt động gân cốt, vừa cầm gậy, đi về phía người đội đấu lạp.
Người đội đấu lạp "hừ" một tiếng:
"Muốn ỷ thế hiếp người sao?"
Trương công công:
"Đúng vậy, chính là bắt nạt ngươi đó, ngươi có thể làm gì nào?"
Người đội đấu lạp học theo giọng điệu của Trương công công hô lên:
"Người đâu! Đánh cho ta, đánh tên chó má ỷ thế hiếp người này thành đầu heo."
Trương công công cười lạnh:
"Ngươi cho rằng ngươi cũng có thể hô một tiếng là có người đến..."
Lời còn chưa dứt, trong bụi cỏ sau lưng người đội đấu lạp có một đám người xoạt xoạt nhảy ra.
Đám người này không phải là loại du côn lưu manh.
Mà là tử sĩ của Tần vương phủ!
Tần thế tử thích làm trò.
Nhưng tử sĩ thì không thích làm trò.
Bọn họ là từ nhỏ đã được Tần vương phủ nuôi dưỡng, bất cứ lúc nào cũng có thể vì Tần vương phủ mà chết, là tâm phúc trong tâm phúc, là tay sai chân chính.
Đám người này vừa xuất hiện, khí thế đã không cùng một đẳng cấp với đám du côn lưu manh bên cạnh Trương công công, tiến lên một bước, sát khí tỏa ra, có thể khiến đám du côn lưu manh run rẩy toàn thân.
Đám du côn lưu manh cảm thấy tình hình không ổn...
Trương công công cũng cảm thấy không ổn...
"Còn chờ gì nữa? Đánh cho ta!"
Người đội đấu lạp ra lệnh một tiếng, tử sĩ xoạt một cái liền xông lên.
Tiếp theo, chính là một trận âm thanh nắm đấm đánh người, tiếng kêu cha gọi mẹ, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng công nhân bên cạnh hô lớn "đánh hay".
Chốc lát sau, bao gồm cả Trương công công, tất cả những người của Thụy vương phủ đều bị đánh ngã xuống đất.
Người đội đấu lạp phủi tay, ngửa mặt lên trời cười to:
"Thú vị, ha ha ha, thế giới bên ngoài thật thú vị!"
Trương công công nằm trên mặt đất, toàn thân đều bị đánh đến đau đớn, nhưng miệng lưỡi vẫn cứng rắn:
"Ngươi chờ đó...ngươi cứ chờ đó cho ta...Thụy vương phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi... Thụy vương, không phải là người mà ngươi có thể đắc tội đâu."
Người đội đấu lạp cười ha hả:
"Ta sợ quá cơ, ha ha ha! Ta sợ quá đi mất!"
Người đội đấu lạp xoay người bỏ đi, tử sĩ im lặng theo sau.
Đi xa một đoạn, người đội đấu lạp đưa tay ra:
"Văn phòng tứ bảo."
Một tử sĩ lập tức đưa tới.
Người đội đấu lạp xoẹt xoẹt xoẹt viết một phong thư cho Thụy vương:
"Cầm lấy, đưa đến Thụy vương phủ."
Tử sĩ hành lễ, vội vàng rời đi.
Mấy ngày sau, Trương công công bị Thụy vương Chu Thường Hạo triệu hồi, đánh 50 gậy, toàn bộ số tiền công cắt xén từ công nhân, đều phải trả lại gấp đôi.