Chương 944: Binh bị thiêm sự Tô Tùng
Chương 944: Binh bị thiêm sự Tô Tùng
Tàu Vạn Lý Dương Quang tiếp tục đi về phía nam, không bao lâu sau, rốt cục cũng đến cửa sông Trường Giang.
Nơi này có một hòn đảo lớn xinh đẹp, đảo Sùng Minh.
“Đẹp quá, đảo cát xinh đẹp.” Chu Phiêu Linh đứng trên mép thuyền vừa nhảy vừa la hét, hưng phấn không thể tả.
Tuy nhiên, hắn vừa mới gào thét hai tiếng, liền phát hiện không đúng.
Bên bờ vốn có một số cư dân địa phương, đang phơi lưới đánh cá gì đó, nhìn thấy thuyền đến, lập tức hoảng loạn, đủ loại kinh hô, kêu quái dị, sau đó chính là chạy như điên vào trong nhà, còn có không ít người cầm vũ khí.
Cả bờ biển loạn như cào cào.
Chu Phiêu Linh: “Oa? Có lầm không vậy? Ta chỉ kêu một tiếng, bọn họ đã hoảng thành như vậy?”
Sử Khả Pháp lắc đầu, than thở: “Xem ra là thường xuyên bị hải tặc khi dễ, cho nên mới biến thành như vậy.”
Sử Khả Pháp nói đúng!
Đảo Sùng Minh từ khi bị giặc Oa xâm lược vào những năm Gia Tĩnh, vẫn luôn chịu nhiều khổ sở bởi hải tặc. Khiến cho trong suốt thời Minh Mạt, người dân đảo Sùng Minh đều rất “sợ ngoại”.
Sử sách ghi chép, năm Vạn Lịch thứ 22 (1594), chỉ là sự xuất hiện của mười tám người Lưu Cầu (nay là đảo Okinawa) cũng khiến cho người dân Sùng Minh kinh hãi bỏ chạy, trong thành chấn động kinh khủng.
Quan binh nhanh chóng phát binh đến bắt giữ, chỉ thấy “mười tám người tay không tấc sắt, y quan dung mạo khác hẳn Trung Quốc, hỏi thăm, chỉ ú ớ, không thể nào hiểu được, chỉ biết chắp tay cúi đầu, giải đến chỗ binh bị, dịch là người Lưu Cầu.”
Ba năm sau, vào năm Vạn Lịch thứ 25, một chiếc thuyền đánh cá của Triều Tiên lại trôi dạt đến đảo Sùng Minh, cũng tạo nên một sự kiện chấn động không nhỏ ở địa phương.
Đối với người dân Sùng Minh thời kỳ này, người nước ngoài gần như đã trở thành từ đồng nghĩa với nguy hiểm và tai họa, làm sao không sợ?
Tàu Vạn Lý Dương Quang vô cùng to lớn, phong cách tạo hình lại mang phong cách hiện đại, hoàn toàn khác với thuyền bè của Đại Minh. Từ xa một chiếc “tàu nước ngoài” như vậy đi tới, đương nhiên sẽ khiến người dân đảo Sùng Minh sợ hãi như chim sợ cành cong.
“Có người nước ngoài!”
“Có thể là Oa khấu!”
“Cẩn thận.”
“Nhanh đi bẩm báo binh bị thiêm sự Tô Tùng.”
“Người đâu.”
Trên bờ biển đảo Sùng Minh đâu đâu cũng là tiếng gầm rú của bá tính.
Binh bị thiêm sự Tô Tùng trên đảo rất nhanh đã nhận được tin tức, chọn 402 dân binh, 400 Chiết binh, 103 thuỷ binh, thương thuyền Phúc Kiến bảy chiếc, Sa thuyền ba mươi chiếc, Tương thuyền năm chiếc, Hổ thuyền mười sáu chiếc.
Hùng hổ đi tới.
Vì vậy, trong nháy mắt, Tàu Vạn Lý Dương Quang đã bị “đại quân” triều đình bao vây, trên bờ có hơn một ngàn người nghiêm trận chờ đợi, trên mặt nước mấy chục chiếc thuyền bố trí thành trận túi lớn, vây Tàu Vạn Lý Dương Quang ở trung tâm.
Binh bị thiêm sự Tô Tùng, tên là Thôi Vệ Hoa, vừa nhìn cái tên đã biết là người trung dũng, đang đứng trên đầu một chiếc thương thuyền, lớn tiếng hướng Tàu Vạn Lý Dương Quang hét lớn: “Kẻ đến là người nước nào? Báo tên ra đây?”
Lúc hô câu này, Thôi Vệ Hoa vẫn có chút chột dạ.
Con thuyền đối diện quá lớn, so với kỳ hạm Thương Sơn thuyền của mình (dài 23 mét) còn lớn hơn gấp mấy lần. Giống như mình đang dẫn theo một đám chó săn, vây quanh một con voi.
Muốn hỏi trong lòng chó săn có sợ hay không? Đó nhất định là sợ rồi.
Hắn liều mạng gào thét trong lòng, đừng là giặc Oa, đừng là giặc Oa, ngàn vạn lần đừng là giặc Oa …
Đúng lúc này, đầu của Sử Khả Pháp ló ra trên con thuyền khổng lồ kia, cười lớn: “Thôi huynh, còn nhớ ta không?”
Thôi Vệ Hoa tập trung nhìn lại: “Ơ? Sử Khả Pháp! Sử huynh!”
Sử Khả Pháp: “Mấy năm không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây, Thôi huynh đã thăng chức binh bị thiêm sự, thật đáng mừng.”
Thôi Vệ Hoa cũng thả lỏng: “Sử huynh, ngươi… Ngươi từ đâu mà có con thuyền khổng lồ này? Dọa ta giật cả mình, đây chính là đảo Sùng Minh, nơi bị giặc Oa tai họa nặng nề nhất. Người ở đây hễ nhìn thấy thuyền nước ngoài liền kinh ngạc chạy tán loạn, náo loạn khắp nơi. Ngươi có biết, ngươi đặt thuyền ở bờ biển này, bên trong thành của ta, tự chen lấn giẫm đạp cũng làm bị thương mười mấy người.”
Sử Khả Pháp dở khóc dở cười: “Cái này… Tại hạ thật không biết, không biết thì không có tội, không có tội. Cách xa như vậy nói chuyện thật phiền phức, lên thuyền ta nói chuyện đi.”
Thôi Vệ Hoa: “Ê, thuyền lớn như vậy, ta thật muốn lên xem.”
Rất nhanh, Thôi Vệ Hoa đổi sang thuyền nhỏ, đến Tàu Vạn Lý Dương Quang.
Vừa lên, hắn liền bắt đầu tấm tắc khen ngợi: “Lớn quá, thuyền thật lớn, rốt cuộc từ đâu mà có?”
Sử Khả Pháp lập tức kéo Thiết Điểu Phi qua: “Là thuyền của hắn.”
Thiết Điểu Phi lập tức lấy ra lệnh bài Hoàng Thương: “Đây là thuyền chở hàng của hoàng gia, về phần tất cả những thứ liên quan đến nó, đều là cơ mật hoàng gia, văn võ bá quan, không được phép nhìn trộm.”
Thôi Vệ Hoa “xì” một tiếng, không dám hỏi đến chuyện con thuyền lớn này nữa.
Trong lòng Sử Khả Pháp ai thán một tiếng: Tận mắt nhìn thấy người khác giả truyền thánh chỉ, ta còn không vạch trần ngay, tiết tháo của ta… Tiết tháo…
Thôi Vệ Hoa: “Sao phía sau thuyền các ngươi lại còn kéo theo sáu chiếc thuyền chở hàng?”
“Đó là thuyền hải tặc.” Sử Khả Pháp cười nói: “Trên đường đến đây, tại hạ gặp phải hải tặc thuộc hạ của Lưu Hương, liền thuận tay tiêu diệt, sáu chiếc thuyền này đều là thuyền hải tặc bị tại hạ bắt giữ, đang lo không biết xử lý như thế nào, Thôi huynh ở đây, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Nghe hắn nói như vậy, Thôi Vệ Hoa lập tức mừng rỡ: “Muốn bán cho ta?”
Sử Khả Pháp sớm đã được Thiên Tôn dặn dò, thôn Cao Gia không cần những chiếc thuyền lạc hậu này, chi bằng tặng người ta, thuận nước giong thuyền cũng tốt, miễn cho kéo theo phía sau là một gánh nặng. Hơn nữa sau này thuyền của thôn Cao Gia còn nhiều lần qua lại đảo Sùng Minh, nơi này đáng để kết giao, liền cười nói: “Bán gì mà bán, chúng ta là bạn bè lâu năm, người như Thôi huynh ta cũng rõ ràng, mấy chiếc thuyền này tặng cho Thôi huynh dùng để bảo vệ quốc gia.”
Thôi Vệ Hoa mừng rỡ như điên, tự nhiên có được sáu chiếc thuyền cỡ trung, thực lực Tô Tùng binh bị tăng vọt.
“Ôi chao, cái này, cái này sao ta có thể nhận cho được.”
Miệng thì nói ngại ngùng, tay lại ra hiệu cho thuộc hạ: “Nhanh, nhanh đi tiếp quản mấy chiếc thuyền kia.”
Quân binh thuỷ sư hầu như rất vui sướng, nhảy nhót lên thuyền hải tặc, cởi dây xích quấn trên đó, kéo thuyền vào đội thuyền của quân binh, một số quân binh thuỷ sư không có thuyền lớn để dùng, chỉ có thuyền cát nhỏ, đã bắt đầu chúc mừng mình sắp được đổi thuyền lớn.
Thôi Vệ Hoa: “Sử huynh đây là muốn đi đâu?”
Sử Khả Pháp cười nói: “Ta cũng được thăng chức, thăng lên hữu tham nghị, sau này phụ trách trấn thủ hai nơi phủ An Khánh và Trì Châu. Thuyền của ta có thể thường xuyên phải đi từ sông Trường Giang ra biển, đi qua đảo Sùng Minh do Thôi huynh trấn thủ, còn mong Thôi huynh chiếu cố nhiều hơn.”
Thôi Vệ Hoa âm thầm nghĩ trong lòng: Lợi hại! Tên này trước kia đã cao hơn ta nửa bậc, gần đây ta được thăng chức tứ phẩm binh bị thiêm sự, còn tưởng rằng đã lợi hại hơn Sử Khả Pháp, không ngờ, Sử Khả Pháp lại được thăng lên tòng tam phẩm hữu tham nghị, vẫn cao hơn ta nửa bậc, người so với người đúng là tức chết người.
Thôi Vệ Hoa chắp tay: “Nhìn ngươi nói khách sáo kìa, chúng ta giao tình như thế nào, chuyện của Sử huynh, chính là chuyện của ta, ha ha! Ngươi vừa đến, lập tức tặng ta đại lễ sáu chiếc thuyền, ta thật không biết lấy gì báo đáp! Sau này đảo Sùng Minh, hoan nghênh Sử huynh bất cứ lúc nào.”
Hai người nói mấy câu như vậy, coi như đã thương lượng xong.
Sau này thuyền của Sử Khả Pháp, có thể tự do hoạt động ở đảo Sùng Minh này rồi.