Chương 959: Uy hiếp bọn chúng
Chương 959: Uy hiếp bọn chúng
Sử Khả Pháp mỉm cười: “Tiêu phỉ, đối với bản quan mà nói cũng không khó. Tàu Vạn Lý Dương Quang vừa đến, hải tặc nào có thể ngăn cản?”
Thi Lang lắc đầu: “Sử đại nhân, ngài đã nghĩ quá đơn giản về chuyện trên biển rồi. Tiễu phỉ thuỷ tặc, không phải chỉ dựa vào một chiếc tàu Vạn Lý Dương Quang là có thể giải quyết xong. Đi thuyền trên biển, không thể so sánh với việc đi thuyền trên sông hoặc dọc bờ biển. Những thuỷ thủ này quen đi lại trên sông hồ, một khi ra đến biển lớn, e là sẽ luống cuống, thậm chí còn không phân biệt được phương hướng.”
Sử Khả Pháp: “Ồ?”
Thi Lang nói: “Hơn nữa, đường bờ biển gần đảo Chu Sơn phức tạp, đá ngầm mọc khắp nơi, chỉ cần sơ ý một chút, sẽ khiến thuyền lớn va vào đá ngầm rồi chìm nghỉm. Nếu không có hải đồ chi tiết, hoặc có người dẫn đường, muốn tiêu diệt hải tặc Chu Sơn, quả thực là khó như lên trời.”
Sử Khả Pháp: “Ừm, bản quan hiểu rồi. Ăn cơm xong, ngươi đi theo bản quan, dẫn ngươi đi gặp vài người.”
Thi Lang: “?”
Hắn vội vàng ăn lấy ăn để cho xong bát cơm, nhưng tuy hắn ăn nhanh, Sử Khả Pháp lại ăn chậm, khiến hắn sốt ruột chờ đợi hồi lâu, hai người rốt cuộc cũng dùng xong bữa, cùng nhau đi ra khỏi doanh trại.
Thi Lang vẻ mặt tò mò, trong lòng đầy nghi hoặc.
Sử Khả Pháp dẫn hắn đến một sườn núi bên ngoài thành, nơi đây vốn có một khu nhà lớn của một vị hương thân, nhưng hương thân đã chuyển đi nhiều năm, căn nhà bị bỏ hoang đã lâu. Sử Khả Pháp bèn thuê lại, sửa chữa thành nhà tù đầu tiên ở đây.
Bước vào bên trong, trong viện rộng rãi, 43 tráng hán đang ngồi ngay ngắn ở đây.
Thi Lang vừa nhìn đã nhận ra, những tráng hán này tuyệt đối không phải hạng người tốt lành gì, nói là mặt mày hung dữ cũng là khen cho bọn chúng.
Sử Khả Pháp hạ giọng giới thiệu: “Những người này, đều là hải tặc bị ta bắt giữ trên đường đến đây.”
Mấy ngày nay ở trong doanh trại, Thi Lang quả thật đã nghe đồn, trên đường tàu Vạn Lý Dương Quang hiệu đến đây đã đánh bại mấy chiến thuyền hải tặc của Lưu Hương, còn bắt sống mấy chục tên.
Hoá ra là ở đây!
Thi Lang tò mò hỏi: “Bắt được hải tặc, thông thường đều phải xử tử, sao Sử đại nhân lại nhốt bọn chúng ở đây nuôi nhốt? Chẳng lẽ…”
Hắn lập tức đoán được ý đồ, hưng phấn nói: “Muốn để bọn chúng dẫn đường, tấn công đảo Chu Sơn.”
Sử Khả Pháp: “Ngươi quả nhiên thông minh, vừa nói đã nghĩ ra.”
Thi Lang hạ giọng: “Hải tặc tàn nhẫn độc ác, thay đổi thất thường, để bọn chúng dẫn đường, rất có thể bọn chúng sẽ hãm hại chúng ta, cố ý dẫn đường sai, đợi thuyền chúng ta va vào đá ngầm, bọn chúng liền nhảy xuống biển chạy trốn…”
Sử Khả Pháp gật đầu: “Không sai, cho nên chúng ta cần phải tiến hành cải tạo tư tưởng cho bọn chúng trước, ngươi lại gần nghe thử xem…”
Thi Lang tiến đến gần cửa sân, nhìn vào bên trong, nhất thời sững sờ.
Hoá ra, những tên hải tặc này ngồi trong sân không phải chỉ đơn thuần là ngồi không, bọn chúng thực đang đang… lên lớp, không sai, chính là lớp giáo dục tư tưởng, giống hệt như lớp giáo dục tư tưởng mà hắn đã học trong doanh trại.
Chỉ có điều, lớp hắn học thiên về “ngươi là binh của dân”, “ngươi xuất thân từ nhân dân”, “phải yêu Tổ quốc, yêu nhân dân”.
Còn lớp của đám hải tặc lại thiên về “trước kia các ngươi làm việc sai trái, nhưng hiện tại hối cải vẫn còn kịp”, “chỉ cần hoàn lương, sau này vẫn có thể cống hiến cho xã hội”, “đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại”, “các ngươi phải làm người có ích cho xã hội”, “các ngươi xuất thân từ nhân dân”, “phải yêu Tổ quốc, yêu nhân dân”.
Thi Lang dở khóc dở cười: Hoá ra bọn chúng cũng phải chịu đựng cái này sao?
Nhưng mà…nghĩ kỹ lại, hình như cũng không tính là chịu đựng, từ từ nghe quen rồi, cảm thấy lớp học này càng học càng hăng say, có vài câu khẩu hiệu, nhịn không được muốn hô theo hai câu.
Hắn lại ghé sát tai Sử Khả Pháp, thấp giọng hỏi: “Những tên hải tặc này có chịu nghe lọt tai những lời này không? Có khi nào ngoan cố không đổi, căn bản không hề lay động? Giả vờ nghe giảng, giả vờ sám hối, vừa ra ngoài liền ngựa lại quen đường cũ.”
Sử Khả Pháp cười khẽ: “Chuyện này ngươi lo lắng rồi, ngươi nhìn kỹ xem ai đang giảng bài cho bọn chúng.”
Vừa rồi Thi Lang len lén nhìn vào trong sân, góc độ không nhìn thấy bục giảng, nghe Sử Khả Pháp nói vậy, mới điều chỉnh góc độ, nhìn về phía bục giảng.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn lập tức giật mình.
Người đang giảng bài cho đám hải tặc, vậy mà lại là một bức hoạ!
Vãi linh hồn, một bức hoạ?
Trên tranh là một vị thần tiên phong thái đạo cốt, sở hữu một dung mạo anh tuấn.
Đương nhiên, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là nó là một bức hoạ a a a a a!!!!
Cái miệng được vẽ bằng mực nước trên tranh, vậy mà lại không ngừng đóng mở, khiến mặt giấy cũng theo đó mà nhăn nhúm, nhăn nhúm, nhăn nhúm…
Quá đáng sợ, quá quỷ dị!
Khó trách đám hải tặc nghe giảng bên dưới ai nấy đều ngồi ngay ngắn, không dám để lộ ra chút hung dữ nào.
Cái mẹ nó ai dám không ngay ngắn?
Toàn thân Thi Lang tê dại.
Chỉ thấy sau khi bức hoạ kia giảng xong một đoạn, bỗng nhiên nhe răng cười âm trầm: “Hàng thứ ba bên trái, người thứ tư, đứng lên trả lời, vừa rồi ta nói gì?”
Tên hải tặc bị điểm danh, toàn thân run rẩy, đứng bật dậy, vô cùng khẩn trương đáp: “Thiên Tôn, vừa rồi ngài nói, không thể sát hại phụ nữ và trẻ em…”
Bức hoạ cười hắc hắc: “Nếu sát hại thì sẽ thế nào?”
Tên hải tặc toàn thân run rẩy: “Sẽ, sẽ…sẽ bị ngài một chưởng đánh thành thịt nát.”
Bức hoạ: “Tốt lắm, vị học viên này trả lời rất tốt, ngồi xuống đi.”
Tên hải tặc thở phào một hơi, đặt mông ngồi xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên, bị một con yêu quái như vậy điểm danh, thật sự là áp lực như núi.
Thi Lang khó khăn quay đầu lại: “Sử… Sử đại… nhân… kia… kia là cái gì?”
Sử Khả Pháp không trả lời hắn, chỉ cười khẽ một tiếng.
Nhưng bức hoạ Thiên Tôn được thêu trên ngực hắn, lại mở miệng nói: “Là ta.”
Thi Lang: “A a a a a!”
Sử Khả Pháp mở miệng nói: “Ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ làm chuyện gì đuối lý? Vị này là Đạo Huyền Thiên Tôn, thần tiên trên trời. Chỉ cần ngươi không làm chuyện trái lương tâm, ngài ấy sẽ không trừng phạt ngươi, ngược lại còn bảo vệ an toàn cho ngươi.”
Thi Lang: “Hả? Là thần tiên? Không phải yêu quái sao?”
Thiên Tôn thêu trên ngực cười khẽ: “Nếu ngươi là người tốt, ta chính là thần. Nếu ngươi là kẻ xấu, ta chính là yêu.”
Lời này vừa nói ra, Thi Lang liền không còn sợ hãi như vậy nữa.
Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là kẻ xấu! Cha hắn Thi Đại Tuyên thích làm việc thiện, danh tiếng ở quê nhà cũng rất tốt, cả đời chưa từng làm chuyện trái lương tâm, vậy thì không sợ ngẩng đầu ba thước có thần linh.
Hắn trấn định lại, nhìn Lý Đạo Huyền, lại nhìn đám hải tặc trong sân ngoan ngoãn như chim cút, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Đám hải tặc này, e là ngày nào cũng bị vị thần tiên này uy hiếp.
Bọn chúng nào còn dám có tâm tư gì xấu xa? Ước chừng cả người đều bị dọa cho chết đứng, cả đời này còn dám trộm con gà của hàng xóm hay không còn chưa biết.
Thi Lang: “Nếu có hải tặc dẫn đường, đảo Chu Sơn nhất định có thể đánh nhanh thắng nhanh.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên hưng phấn: “Lại bắt hết hải tặc trên đảo Chu Sơn, uy hiếp bọn chúng, thu nạp cho chúng ta, dân đoàn chúng ta lập tức có thể có được một đội thuỷ quân.”
Sử Khả Pháp dở khóc dở cười lắc đầu: “Đứa nhỏ này, không học điều tốt, vừa đến đã học được cách uy hiếp người khác, không nên học.”