Chương 972: Phông nền màu xanh khổng lồ
Chương 972: Phông nền màu xanh khổng lồ
Chu Đại Nha cười nói: "Là người từng trải, ta liền nói cho mọi người một ít kinh nghiệm vậy. Lúc đầu lão sư của ta cũng nói với ta như vậy, nữ nhân như chúng ta, người người đều biết chữ, nếu như đi nhà xưởng dệt vải bông, không khỏi có chút lãng phí tài hoa. Nhất là thiên hạ ngày nay, tỷ lệ người mù chữ còn tương đối cao, đa số người đều không biết chữ, không biết tính toán, những người có tri thức như chúng ta, phải nên gánh vác một ít trách nhiệm quan trọng hơn."
Các cô nương: "!!!"
Lời này hương vị không đúng a.
Những người gặp trước kia đều xem thường những nữ tử thanh lâu như bọn họ, không nghĩ tới trong miệng Chu Đại Nha, a không đúng, là trong miệng lão sư cô ấy, những nữ tử thanh lâu như bọn họ vậy mà lại là nhân tài rất quan trọng sao? Vậy mà được xưng là người có tri thức.
Điều này coi như là nâng cao các nàng rồi.
Thoáng có chút cảm động.
Chu Đại Nha cười: "Một số nghề nghiệp ta đề cử cho mọi người, nghề quản lý, kế toán, bí thư các loại trong nhà xưởng, nghề diễn viên của Văn Phòng Minh Tinh, nghề thiết kế, vẽ tranh minh hoạ trong hiệu sách, lão sư dạy lớp nghệ thuật trong trường học. Đương nhiên, còn có giống như ta, nghề phóng viên! Làm phóng viên rất không tệ đó, Thiên Tôn tự mình làm lão sư cho mọi người, sau khi học thành ra ngoài chính là môn sinh Thiên Tôn, đi đến đâu cũng được người tôn kính. Có điều, nghề này có chút nguy hiểm, nhất là làm phóng viên chiến trường, phải lên tiền tuyến bất cứ lúc nào."
Các cô nương sợ hết hồn, vừa rồi còn có người muốn hỏi "nghề phóng viên" là cái gì, vừa nghe nói phải lên tiền tuyến, không ít người tại chỗ liền phủ định ngành nghề này.
"Cũng không phải mỗi người đều làm phóng viên chiến trường." Chu Đại Nha cười nói: "Ở hậu phương làm người dẫn chương trình tiết mục tin tức cũng tốt, gần đây lão sư còn đang lên kế hoạch một ít tiết mục loại hình khoa giáo, giống như [Sử Khả Pháp Phổ Pháp] vậy, ở trong tiên gia bảo kính dạy mọi người nấu cơm, khiêu vũ các loại."
Các cô nương nghe được mặt mũi mơ hồ, không hiểu lắm.
Chu Đại Nha biết bây giờ nói cái này khẳng định họ không hiểu, nhưng đến thôn Cao Gia chậm rãi sẽ hiểu, cũng không vội, cười trừ cho qua.
Nàng vốn là lên thuyền muốn phỏng vấn Chu Phiêu Linh về hành trình du lịch, nhưng sau khi nói chuyện với những cô nương này liền dứt khoát tắt camera. Tương tự như họ, nàng không thích người khác biết thân phận trước kia của mình, cho nên nàng biết những cô nương này cũng sẽ không muốn để cho người khác biết họ xuất thân từ thanh lâu.
Vậy khẳng định là không thể đưa họ lên tin tức để phát sóng được.
Tin tức cũng không phải là dùng để vạch trần vết sẹo của người khác!
Nàng dứt khoát lấy thân phận người từng trải, tự mình mang theo một đám cô nương này, tiếp tục hướng về thôn Cao Gia phía trước...--
Bồ Châu thành, bờ hồ Ngũ tính.
Lão Nam Phong, Thái Lâm, Trần Thiên hộ, dàn diễn viên toàn minh tinh, cùng với một nhóm diễn viên Tây Dương được mời đến qua giáo đường, đang vây quanh chiếc máy tính bảng dùng để dựng phim, xem những đoạn phim mà họ đã quay cho bộ phim [Huyết chiến vịnh Liêu La].
Trên màn hình, Lão Nam Phong, người đóng vai chính, đang nói chuyện với nữ chính Thái Lâm.
Đoạn này đáng lẽ là cảnh hai người đứng trên boong tàu nói chuyện, phông nền là biển cả mênh mông, nhưng họ không có điều kiện ra biển quay phim, vì vậy, phông nền được dựng bằng một tấm vải xanh theo cách mà Thiên Tôn đã nói.
Hai người đứng trước tấm vải xanh đọc lời thoại, trông rất kỳ quái.
Trần Thiên hộ gãi đầu: "Nam Phong huynh, cảnh này có dùng được không vậy? Trông kỳ lạ quá."
Lão Nam Phong xòe tay: "Thiên Tôn bảo quay như vậy, ta cũng không biết tại sao. Chuyển sang đoạn video khác xem thử hiệu quả."
Hắn mở một video mới, cảnh quay là tên phản đồ của người Hà Lan, hải tặc Lưu Hương, đang nói chuyện với Putmans, Đề đốc hạm đội Hà Lan.
Lưu Hương tất nhiên là do Trần Thiên hộ đóng, còn Putmans là do một nhà thám hiểm Tây Dương khá đẹp trai đóng. Dĩ nhiên, người Thiên Triều thời này không phân biệt được người Tây Dương nào đẹp trai, chỉ thấy đám man di tóc vàng mắt xanh đều giống nhau.
Tên nhà thám hiểm thấy mình xuất hiện trên màn hình, có chút thích thú, chỉ trỏ vào màn hình, nói bằng thứ tiếng Hán bập bẹ: "Tôi diễn cũng được đấy chứ, tôi vốn là đi thuyền lớn đến Đại Minh quốc, tôi rất hiểu rõ cách thể hiện khi nói chuyện trên boong tàu. Tiếc là, cái phông xanh xanh này kỳ quái quá, thật không biết bộ phim này sẽ được chiếu như thế nào."
Họ đang nói chuyện thì kim tuyến Thiên Tôn thêu trên ngực Lão Nam Phong lên tiếng: "Ơ, đã quay được một số đoạn rồi à?"
Chiếc máy tính bảng đột nhiên bay lên trời, chui vào trong mây.
Mọi người nhìn nhau, im lặng chờ đợi, vài phút sau, kim tuyến Thiên Tôn cười nói: "Không tệ, mọi người quay rất tốt, cứ theo lời ta mà làm, dùng vải xanh làm phông nền, tiếp theo giao cho ta xử lý."
Lão Nam Phong thực sự không hiểu: "Thiên Tôn, ngài định xử lý như thế nào?"
"Chuyện đó không cần các ngươi quản, vài ngày nữa xem thành quả là biết." Kim tuyến Thiên Tôn nói: "Mấy đoạn video này đều là cảnh lời thoại? Vậy cảnh hải chiến quy mô lớn thì sao?"
Lão Nam Phong: "Bẩm Thiên Tôn, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng quay cảnh đánh nhau, đội thuyền đã được bố trí trên hồ Ngũ Tính, nhưng... hồ Ngũ Tính quá lớn, chúng tôi không thể dùng vải xanh làm phông nền, camera sẽ quay được bờ hồ, ruộng đồng và núi non phía sau."
"Hóa ra là chuyện này, đơn giản, ta sẽ giải quyết." Kim Tú Thiên Tôn cười nói: "Thực ra ta đã chuẩn bị xong rồi."
Vừa dứt lời, một tấm vải xanh khổng lồ từ trên mây hạ xuống. Tấm vải được treo ngay giữa hồ Ngũ tính, như thể một bức bình phong xanh dựng giữa trời đất...
Phía sau hạm đội lớn toàn là vải xanh.
Các diễn viên địa phương nhìn thấy cảnh tượng này, hoan hô ầm ĩ, nhưng cũng coi như bình tĩnh.
Nhưng nhóm diễn viên Tây Dương thì ngẩn người: Thiên Tôn quả nhiên lợi hại.
Lão Nam Phong: "Oa, hóa ra còn có chiêu này! Ha ha ha, Thiên Tôn thật lợi hại, như vậy, toàn bộ phông nền của hồ đều bị vải xanh che khuất rồi."
Hắn vỗ tay, lớn tiếng hô: "Tất cả diễn viên, vào vị trí. Diễn viên quần chúng còn đứng ngây ra đó làm gì? Chuẩn bị mở máy!"
Nói xong, hắn đá một cái vào mông Trần Thiên hộ: "Lưu Hương, mau dẫn đám thủy tặc của ngươi đi chịu chết."
Trần Thiên hộ: "Ta không phải Lưu Hương, đừng gọi ta là Lưu Hương."
Lão Nam Phong: "Ít nói nhảm, mau chuẩn bị diễn hải chiến."
Lão Nam Phong hạ lệnh, tất cả diễn viên lập tức vào vị trí, chẳng mấy chốc, một trận "hải chiến Vịnh Liêu La" giả đã bắt đầu, pháo không đạn bắn ầm ầm, súng hỏa mai không đạn cũng bắn "bằng bằng" náo nhiệt.
Diễn viên quần chúng đông đảo, vung đao kiếm, chém giết nhau trên boong tàu.
Mô hình thuyền buồm Hà Lan do Lý Đạo Huyền cung cấp đâm sầm vào nhau trên hồ Ngũ Tính, một đám thuyền nhỏ của "quân Minh" bu xung quanh như đàn kiến...
Lão Nam Phong trong vai nhân vật chính, tay cầm đại đao, đuổi theo Trần Thiên hộ chém: "Hán gian Lưu Hương, nạp mạng cho ta."
Trần Thiên hộ nhe răng cười: "Ngươi chỉ là tên ngư dân tép riu, không đủ cho lão tử chém."
Hai người thi triển đao pháp giết người thực sự, đánh qua đánh lại, một màn võ thuật đẹp mắt tuyệt luân. Không biết hơn những màn đánh đấm ẻo lả của đám tiểu thịt tươi* diễn bao nhiêu lần, đến Lý Đạo Huyền xem cũng phải trầm trồ khen ngợi.
~~
Tiểu thịt tươi là một từ thông dụng trên Internet Trung Quốc dùng để miêu tả những chàng trai trẻ đẹp trai. Nó thường được dùng để chỉ những người nổi tiếng nam, đặc biệt là những ngôi sao đang lên.