Đại Minh Vương Hầu

Chương 103

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Doãn Văn vốn cho rằng Hoàng Tổ Phụ chỉ cần ra lệnh liền có thể thoải mái tước phiên, hôm nay nghe xong Tiêu Phàm chỉ điểm, hắn mới ý thức được, thì ra ẩn sau chuyện tước phiên còn có vô vàn phiền toái, đây là một chuyện lớn ảnh hưởng đến vận mệnh của quốc gia, nếu không cẩn thận bứt dây động rừng thì hậu quả khó có thể kiểm soát được, khó trách người độc đoán chuyên tài như Chu Nguyên Chương cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Chu Doãn Văn thì càng khỏi phải nói, hắn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm đối nhân xử thế, không có lịch duyệt phong phú, cũng không có lòng dạ đế vương, hắn chỉ có ưu điểm là ham đọc sách mà thôi.

- Vậy bây giờ ta nên làm gì?

Chu Doãn Văn giương mắt nhìn Tiêu Phàm, giống như một hài tử mất đi nơi nương tựa.

Tiêu Phàm lắc đầu nói:

- Thời cơ chưa đến, làm thế nào cũng đều không được, đã muốn dẹp tan mối đại uy hiếp phiên vương, thì không thể hành động hấp tấp, nếu không quân quyền có thể lại rơi vào tay ngoại thần, suy đi nghĩ lại, muốn thâu tóm quyền lực hay chuyển giao cho người khác, đó là một việc hết sức khó khăn, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, hoàn cảnh Đại Minh đất đai rộng lớn, các phủ các châu đếu hết sức đông dân, một mình hoàng đế tinh lực hữu hạn, không thể bận tâm hết từng ấy chuyện. Trừ phi có một cơ cấu đại thần chuyên môn giám thị quân chính các nơi.

Tiêu Phàm giờ khắc này nghĩ tới chế độ nội các Đại học sĩ của Vĩnh Lạc triều Minh sau này, từ thực tế mà nói, chế độ này quả thật rất tốt, tránh cho vì Hoàng đế chuyên quyền ngu ngốc mà tạo nên tổn thất cho quốc gia, sau khi được ban bố, quyền lực của nội các Đại học sĩ ngày càng tăng, quân quyền được khống chế hữu hiệu, cho nên một triều đại nhà Minh gần ba trăm năm có không ít hoàng đế ngu ngốc hồ đồ, ví dụ như Hoàng đế Vạn Lịch bốn mươi năm không hề lên triều, hoàn toàn không để ý tới quốc sự, nguyên nhân lại là vì Hoàng đế muốn lập người mình thích làm thái tử, nhưng nhóm nội các đại học sĩ không đồng ý, thế là hoàng đế mỗi ngày đều ở lỳ tại hậu cung, nhưng Đại Minh triều cũng không vì thế mà mất nước, hơn nữa những năm Vạn Lịch tại vị lại là đoạn thời gian Minh triều phồn hoa nhất, thật sự là cái châm chọc lớn lao, nhưng điều này nói lên cái gì?

Nó nói lên rằng chế độ Nội các Đại học sĩ xác thực là chế độ tốt, ẩn chứa chút ít hình thức sơ khai của chế độ quân chủ lập hiến ở phương Tây, dưới can ngăn của nội các, tác dụng của hoàng đế rõ ràng bị suy yếu, cho dù ngươi năm mươi năm sáu mươi năm không lên triều, thì quốc gia vẫn cứ tự nhiên mà phát triển. Hơn nữa Hoàng đế tiếp thu kiến nghị của nội các, nhưng vẫn bảo lưu quyền lực tối thượng, liền có thể đảm bảo rằng quyền lực đế vương không bị hư hóa mất. Dưới cái chế độ như vậy, quyền thế che trời như nội các thời Vạn Lịch, cũng không dám sinh ra nửa phần tâm tư muốn chính bản thân mình làm hoàng đế.

Chế độ là chế độ tốt, đáng tiếc tới cuối triều Minh bị một đám hòa thượng niệm cho sai lệch, chứ không phải là chế độ sai.

Từ sau khi Tể tướng Hồ Duy Dung mưu phản, Chu Nguyên Chương liền đem triều đình quân chính đại quyền một tay nắm chặt, các sự việc lớn nhỏ ở các châu - phủ - huyện trong nước, hắn đều một mình giải quyết, nhưng mà quốc gia lớn như vậy, mỗi ngày sẽ có bao nhiêu chuyện? Truyền thuyết Chu Nguyên Chương từng trong vòng một ngày phê hơn bốn ngàn tấu sớ, chân chính làm cho mình trở thành con bò già của nhân dân, quân quyền tuy tập trung, nhưng cũng khiến người mệt mỏi muốn chết.

Vì thế năm Hồng Vũ thứ mười lăm, Chu Nguyên Chương không thể không phỏng theo chế độ nhà Tống, thiết lập Hoa Cái điện, Vũ Anh điện, Văn Uyên các, Đông các, Ngũ điện Đại học sĩ, bất quá lúc này Đại học sĩ cơ bản không có quyền lực gì, quan giai cũng chỉ là ngũ phẩm, chức trách của bọn họ chỉ là phụ đạo cho thái tử, tập hợp các tấu sớ, trình báo. Nói đơn giản, tác dụng của đại học sĩ ở Hồng Vũ triều chính là thư ký của hoàng đế, căn bản không có quyền quyết sách, đừng nói đến việc có gan bác bỏ thánh chỉ của hoàng đế.

Tiêu Phàm hiện tại tự hỏi chính là, có nên để chế độ nội các xuất hiện trước thời gian không? Lợi ích của loại chế độ này chính là, từ nay về sau có một đám người giúp đỡ Hoàng đế quản thiên hạ, cũng tức là, sau khi tước phiên, việc phân công quan lại ở các phiên địa, nhất là công việc mẫn cảm chấp chưởng quân đội, Đại học sĩ sẽ cung cấp phương pháp tiến hành giám thị hữu hiệu.

Bất quá hiện tại Tiêu Phàm chưa dám đề cập đến vấn đề Nội các này với Chu Duẫn Văn bởi Chu Nguyên Chương đã hao phí nhiều năm sức lực mới có thể thu thập tể tướng Hồ Duy Dung, hơn nữa đem chế độ Tể tướng tồn tại hơn một ngàn năm hủy bỏ, giờ nếu để Chu Nguyên Chương biết Tiêu Phàm khuyến khích tôn tử của hắn lập một cái so với Tể tướng còn quá phận hơn, chế độ Nội các hạn chế quân quyền, phỏng chừng kết cục của Tiêu Phàm rất có khả năng bị Chu Nguyên Chương lóc thành từng mảnh trên cửa thành rồi phơi khô, đến Tết sẽ phát cho mỗi vị đại thần hai khối thịt khô.

Chu Doãn văn mày chau mặt ủ nhìn Tiêu Phàm, thở dài nói:

- Tiêu Thị Độc, ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ tùy ý mặc cho phiên vương phát triển, tương lai nếu bọn họ khởi binh phản ta thì biết làm sao?

Tiêu Phàm cười nói:

- Ngài không cần phải gấp gáp, biện pháp luôn có, nhưng biện pháp này không thích hợp cho hiện tại.

Mấu chốt quan trọng là gia gia của ngươi còn chưa chết, sau khi tước phiên nếu không có chỗ dựa là Nội các, sớm hay muộn cũng sẽ bị các thần tử khác nổi dị tâm, nhưng nội các chế độ này, gia gia ngươi phỏng chừng tuyệt đối không đáp ứng. Dù đề xuất cũng là vô ích.

Tiêu Phàm chậm rãi nói:

- Tuy rằng trước mắt không có phương pháp hữu hiệu, nhưng làm một ít công tác chuẩn bị vẫn là có thể.

Chu Duẫn Văn mắt sáng lên, vội nói:

- Cái gì là công tác chuẩn bị?

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Chu Duẫn Văn, chậm rãi nói:

- Bất luận khi nào tước phiên, hiện tại phải làm chính là, không thể đả thảo kinh xà. Cho nên, thừa dịp chư Vương đều tại kinh sư, mấy ngày này ngài phải đi bái phỏng hết chư vị hoàng thúc, thái độ, lời nói phải cung kính thành khẩn, tỏ ý cho bọn họ, tương lai nếu ngài đăng cơ, hết thảy sẽ theo như chế độ cũ, không chút thay đổi, nói cách khác, Hồng Vũ triều thế nào, đến ngài cũng vẫn sẽ là như thế.

Chu Duẫn Văn gật gật đầu, tiếp theo lại không cam lòng nói:

- Nhất định phải làm như vậy sao? Những hoàng thúc kia trong lòng đều có dã tâm, ta còn phải tới tươi cười với bọn hắn.

Tiêu Phàm vỗ vỗ vai hắn, giảng đạo:

- Không bẫy dâm phụ, sao bắt được gian phu!

- Tiêu Thị Độc ví von của ngươi…

- Quá sâu sắc. . .

- Cực kỳ thâm thúy!

Tiêu Phàm vẫn ngồi bên trong điện, cả đại điện rộng lớn mà chỉ có duy nhất hắn, sau khi nói xong chính sự, Chu Doãn Văn thần thần bí bí nói cho hắn biết, gần đây hắn tìm được một thứ rất hay, vì vậy không thể chờ được nữa trở về tẩm cung mang ra, muốn cùng bạn tốt chia sẻ.

Trên bàn nước trà đã lạnh, hoạn quan rất thức thời tiến lên thay cho hắn một chén trà nóng, miệng mang theo vài phần lấy lòng cười cười với Tiêu Phàm, sau đó kính cẩn lui xuống.

Lúc này thái giám còn chưa có kiêu ngạo ương ngạnh như ở cuối đời Minh, Chu Nguyên Chương ngay từ khi lập quốc đã hấp thụ sâu sắc bài học về thái giám loạn chính ở Đường triều, vì thế nghiêm lệnh hoạn quan không được tham gia vào chính sự, thái giám thời kỳ Hồng Vũ triều, hoàn toàn chỉ là nô tỳ thông thường của các gia đình giàu có, không hề có nhân quyền.

Tiêu Phàm ngồi bắt chéo chân, khẽ nhấp một ngụm trà nóng, thoải mái khà một tiếng, mắt bất tri bất giác híp thành một đường, thoạt nhìn có vẻ rất âm hiểm.

Hôm nay hắn tựa hồ đã dần dần có vài phần quan uy, đó là một loại cảm giác tay nắm đại quyền, xuân phong đắc ý, Cẩm Y vệ Đồng Tri, Đông Cung Thị Độc, nhìn vào quan chức không lớn, nhưng quyền lực nắm giữ lại lớn, theo Cẩm Y vệ Các Thiên hộ sở lục tục thành lập, từng chi nhánh cơ cấu chậm rãi từ nam hướng bắc kéo dài, bên ngoài lần lượt xuất hiện Cẩm Y bách hộ, giáo úy, cùng mật thám giấu mặt, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy mấy ngày này trong triều ánh mắt các đại thần nhìn vào hắn từ căm thù chuyển thành tươi cười hớn hở, xem ra uy danh Cẩm Y vệ rốt cục bắt đầu khiến cho đám quần thần kiêng kị, dù sao trên đời này chân chính không sợ chết, ngoại trừ đám bảo thủ Hoàng Tử Trừng, thật là không nhiều lắm.

Đó là một hiện tượng tốt, dấu hiệu Tiêu Phàm có thể bắt đầu suy nghĩ việc kiến thiết thành viên cho tổ chức gian thần, dù sao điều này cũng là ý tứ của Chu Nguyên Chương.

Không quá lâu, Chu Duẫn Văn liền từ tẩm cung đi ra, trước bụng căng phồng, chẳng biết là đang cất giấu bảo bối gì.

Hắn cẩn thận đảo mắt qua xung quanh một lần, thấy không có ai, lúc này mới thần thần bí bí từ trong lòng lấy ra một kiện đồ vật, nháy mắt cười xấu xa với Tiêu Phàm.

- Tiêu Thị Độc, đến xem, đây chính là bảo bối ta vất vả lắm mới có được.

Tiêu Phàm vẻ mặt chờ mong tiếp nhận kiện đồ vật trên tay hắn, có thể được đương kim thái tôn Chu Duẫn Văn xưng là "Bảo bối" gì đó, tất nhiên không phải vật phàm, người ta trong đại nội hoàng cung núi vàng núi bạc cũng gặp qua, bảo bối mà hắn nói chỉ sợ ít nhất cũng phải là vô giá.

Thật cẩn thận tiếp nhận lấy, Tiêu Phàm chậm rãi vén miếng lụa phủ lấy bao "Bảo bối" lên, một quyển sách không có bìa, chất lượng giấy in cực kém xuất hiện trước mắt hắn.

Tiêu Phàm vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, bảo bối này giá trị chỉ sợ không thấp, kiếp trước xem qua quá nhiều phim võ hiệp trên truyền hình, sách càng có vẻ ngoài rác rưởi thư giá trị càng cao, người tranh đoạt cũng càng nhiều, đương nhiên, cuối cùng vẫn không gì ngoài mô típ bị nam chính thủ vai thiếu hiệp thân mang trọng trách phục quốc báo cừu gia chiếm được.

Mang tâm tình kích động mà sùng kính, Tiêu Phàm ngừng thở, chậm rãi mở ra tờ thứ nhất, sau đó. . .

- A? Không mặc quần áo?

Ánh mắt Tiêu Phàm dán thẳng lên trang giấy, trên đó không hề viết một chữ, chỉ có một bức họa vẽ cảnh một đôi nam nữ trần như nhộng, đang miệt mài làm chuyện không biết xấu hổ.

Lại lật sang trang kế.

- A? Lại không mặc quần áo?

Bất quá tư thế thay đổi.

Liên tục lật vài tờ, mỗi một trang đều là dùng tư thế bất đồng của chuyện "không biết xấu hổ".

Tiêu Phàm quay đầu hơi lặng người thấy Chu Doãn Văn thần sắc đang mang chút hưng phấn, trong lòng không khỏi kỳ quái, thứ này tính là bảo bối sao?

Chẳng lẽ là trong này dấu diếm huyền cơ võ công bí tịch, phải ở nơi ánh sáng thích hợp mới từ trên những bức họa nam nữ không biết xấu hổ kia nhìn ra lộ tuyến hành công?

Tiêu Phàm hơi nâng quyển sách lên, giơ cao về phía mặt trời, nhưng kết quả là huyền cơ gì cũng không thấy.

- Điện hạ, kiện bảo bối này, ta như thế nào cảm thấy nó giống xuân cung đồ a?

Tiêu Phàm có chút xấu hổ nói, hắn cảm thấy mình là điển hình của loại người có mắt không tròng nhìn không ra bảo bối.

Quả nhiên, Chu Doãn Văn nghe vậy nhìn về nhìn phía hắn ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, bĩu môi nói:

- Giống cái gì, nó vốn chính là xuân cung đồ.

Tiêu Phàm khó có thể nhịn được há hốc mồm.

Chu Doãn Văn đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói:

- Biết tại sao ta có được nó không?

Tiêu Phàm lại nhìn kỹ tướng mạo nam nhân trong bức họa, sau đó mặt lộ vẻ như hiểu ra:

- Ngài học Quán Hy ca chơi tự quay? (D/G: Quán Hy Trần - Edison Chen thần tượng )

- Hả? Có ý gì?

Giờ đến phiên Chu Doãn Văn trợn tròn mắt.

- Được rồi, không có gì, đồ chơi này như thế nào tới?

Chu Doãn Văn hắc hắc cười nói:

- Là Lý Cảnh Long cho ta. Thế nào? Ngươi có phải là chưa từng thấy qua thứ này? Muốn ta cho mượn vài ngày mà xem không?

Quả nhiên là một gã quần là áo lụa!

Tiêu Phàm vẻ khinh thường nhìn bản xuân cung đồ vẽ bằng bút lông vẽ như tranh trừu tượng kia, không hề khách khí nói:

- Ta chưa thấy qua? Nói thực, thứ rác rưởi này, cho cho ta chùi đít ta cũng không muốn, đường đường thái tôn lại không có tí khả năng thưởng thức nào, không biết ai mới là gà nữa? Biết ai là Akiho không? Biết cái gì gọi là 2P cái gì gọi là SM không? (D/G: chém thôi )

Chu Doãn Văn nghe một loạt danh từ lạ hoắc, vẻ mặt tức khắc trở nên kính sợ sùng bái, con mắt lóe sáng cầu xin nói:

- Mau nói, mau nói, ngươi vừa nói là có ý gì? Hay là trên đời này còn có thứ bảo bối tuyệt vời hơn? Tiêu Thị Độc, Tiêu huynh! ! Van cầu ngươi giúp ta mở rộng thêm chút tầm mắt đi.

Tiêu Phàm than thở:

- Ngài cái gì cũng không biết, cầm cái bản tranh rác này ở trước mặt ta khoe khoang cái gì? Ngài không thể học cách khiêm tốn như ta sao?

Chu Doãn Văn bày ra bộ dáng bội phục sát đất, như tín đồ thành kính vào miếu bái Bồ Tát:

- Tiêu huynh tài cao, nguyện ý phục dưới chân nghe huynh dạy bảo. . .

Tiêu Phàm bỗng nghiêm lại, vỗ vỗ vai Chu Doãn Văn, ngưng trọng nói:

- Phong lưu, là cần bản năng cùng kinh nghiệm, sao có thể tìm được trên đường. Nhìn thấy một cô nương thuận mắt rồi sờ mông nàng một cái, đó không phải là phong lưu, mà là quấy rối tình dục, y hệt cuốn sách bại hoại này, đừng tưởng là có vài bức tranh không biết xấu hổ đã trở thành đào hoa cùng thân mang bảo bối. Trong mắt người phong lưu chân chính, mấy cái này đều là phù vân! Ố, mấy bức vẽ này tuy khó nhìn, nhưng cũng có một vài tư thế mới lạ, cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau nghiên cứu.

Chu Doãn Văn nhanh chóng lấy một loại tháo độ cung khiêm chạy lại gần, hai người tại đại điện tập trung tinh thần bắt đầu nghiên cứu tư thế trên xuân cung đồ, vẻ mặt rất chuyên chú, chuyên chú đến mức có người đến gần hai người cũng không chút phát hiện.

- Các ngươi đang nhìn cái gì đó?

Một thanh âm đáng yêu giòn tan mang ngữ điệu hiếu kỳ đột ngột truyền đến, giống như một tiếng sét giữa đất bằng, hai người sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, cánh tay Tiêu Phàm đang cầm họa đồ không kìm nổi run lên. Cả tập tranh rời ra, vừa đúng lúc rơi vào trong tay bóng hình xinh đẹp kia.

Chu Doãn Văn vừa nhìn thấy người đến, mặt tái đi, thất kinh hô:

- Hoàng. . . Hoàng tỷ!

Tiêu Phàm cũng thất thần, theo bản năng gọi theo Chu Doãn Văn:

- Hoàng tỷ!

Chu Doãn Văn trừng mắt nhìn hắn:

- Là Hoàng tỷ của ta, không phải của ngươi! Gọi cái gì mà gọi.

Giang Đô quận chúa thấy bóng dáng Tiêu Phàm, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc đỏ lên, tiếp theo hì hì cười ra tiếng:

- Các ngươi mới vừa rồi xem cái gì đó?

Giang Đô quận chúa đỏ mặt, sau đó hiếu kỷ mở tập tranh trên tay.

Cuối cùng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú xen lẫn hoảng sợ của hai người, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Đô quận chúa đầu tiên trắng bệch, sau đó sau đó dần dần biến hồng, rồi hóa thành đỏ thẫm.

- Doãn Văn! Ngươi, ngươi không ngờ lại có thứ đồ tục tĩu hạ lưu này! Ta sẽ đi nói cho hoàng tổ phụ!

Giang Đô quận chúa cắn răng, giống như phải bỏng, hung hăng đem tập tranh ném lên mặt đất.

Tiêu Phàm vừa thấy tỷ tỷ muốn giáo huấn đệ đệ, việc trong nhà của hoàng gia, hắn không tiện ca dự, vì thế vỗ vỗ vai Chu Doãn Văn, ấm giọng nói:

- Điện hạ, thần cáo lui trước, hai người chậm tán gẫu rồi nhận thức rõ sai lầm, hảo hảo cải tạo, sau này đừng phạm vào nữa a.

Chu Doãn Văn thấy tỷ tỷ muốn đi cáo trạng, Tiêu Phàm lại rất không nghĩa khí dự định chuồn, liền cuống lên, giữ chặt một bên ống tay áo của Tiêu Phàm nói:

- Tiêu Thị Độc, ngươi, ngươi không thể đi!

- Tại sao?

- Bởi vì. . .

Chu Doãn Văn cứng họng nửa ngày, gấp đến độ mặt đỏ tía tai, lại nhìn đến tỷ tỷ đang tức đến độ khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch ra, tức khắc cái khó ló cái khôn nói:

- Bởi vì tập tranh kia là do ngươi đưa cho ta!

- A!

Tiêu Phàm cùng Giang Đô quận chúa đồng loạt há hốc mồm.

Chu Doãn Văn không khỏi phân trần kéo Tiêu Phàm lại, ghé sát vào tai hắn lén lút nói:

- Giúp ta qua một cửa này đi, bằng không nếu để tỷ tỷ đi bẩm báo hoàng tổ phụ, ta chết chắc rồi!

- Điện hạ, thường nghe Thiên tử thánh minh dùng hiếu trị thiên hạ, còn hôn quân vô đạo thì để trung thần chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác. Đây không phải là chuyện minh quân nên làm a!

Tiêu Phàm có chút bi phẫn, lần đầu bị oan uổng như vậy, hơn nữa kẻ vu oan lại là Hoàng đế tương lai của Đại Minh, thật không hiểu mình có phải là nên cảm thấy vinh hạnh không!

- Lần trước tại tửu quán, ngươi sờ soạng mông cô nương bán rượu, không phải cũng tính lên đầu ta sao? Hôm nay giúp ta gánh chuyện này, chúng ta huề nhau.

Chu Doãn Văn giọng cầu xin nói.

Tiêu Phàm càng thêm bi phẫn, Chu Doãn Văn có vẻ như ngày càng vô sỉ hơn. Hài tử thuần phác trước đây đâu rồi, là ai làm cho hắn hỏng mất?

Được rồi, huynh đệ chính là dùng để chịu thay tiếng xấu cho nhau.

Tiêu Phàm đột ngột gật đầu một cái, xoay người hướng đối diện với Giang Đô quận chúa vẻ mặt vẫn còn giữ vẻ kinh ngạc, bi tráng thốt lên:

- Quận chúa, điện hạ nói không sai, tập tranh kia quả thật là do thần mang tiến cung!

Chu Doãn Văn nghe vậy mặt mày hớn hở, đồng thời dùng rất ánh mắt khiển trách rất chính nghĩa hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.

Giang Đô quận chúa lại chấn động:

- Là ngươi mang vào?

- Đúng! Thần có tội, thần muôn lần đáng chết!

Tiêu Phàm rất bất đắc dĩ nhận tội.

Giang Đô quận chúa so với vừa rồi càng phẫn nộ hơn:

- Ngươi , ngươi vì sao lại có cái thứ khó coi này chứ!

Tiêu Phàm thâm trầm thở dài, vẻ mặt đau khổ nói:

- Quận chúa điện hạ, thần còn trẻ, chưa cưới vợ, đang ở cái tuổi hai mươi chưa trưởng thành "Hiếu kỳ hừng hực", có cái thứ đồ vật này thật sự là rất bình thường, mong điện hạ minh giám.

Giang Đô quận chúa mặt mang vẻ giận nói:

- Tiêu Phàm, ngươi là đại thần triều đình, phải biết tu tâm dưỡng tính, lấy đức kiềm chế bản thân, cho dù chưa cưới vợ cũng không thể đắm mình trong truỵ lạc, nếu không sau này người nhà của ngươi như thế nào nhìn ngươi?

Chu Doãn Văn hiện giờ như không can dự đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, nghe vậy mân mê râu cằm, cau mày suy nghĩ: tỷ tỷ hôm nay làm sao vậy? Lời nói y hệt như thê tử chất vấn tướng công thâu liễu trộm hương bên ngoài, đầy vẻ quái lạ?

- A, hoàng tỷ, ta quay về tẩm cung có chút việc, tỷ cứ chậm rãi nói, Tiêu Phàm này cũng thật kỳ cục! Tỷ tỷ đừng khách khí, hảo hảo mắng hắn!

Chu Doãn Văn rất không nghĩa khí bỏ Tiêu Phàm lại chạy trốn về tẩm cung.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn Chu Doãn Văn chạy trối chết, vẻ mặt có chút u oán.

Soạt!

Chu Doãn Văn cúi người nhặt tập tranh bị Giang Đô quận chúa ném trên mặt đất, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Thứ sách bại hoại này, ta sẽ mang về tẩm cung tiêu hủy, hoàng tỷ cứ tiếp tục đi!

Vù!

Chu Doãn Văn biến mất.

- Hì hì!

Tiêu Phàm không nhịn được cười ra tiếng, tiếp theo lập tức cúi người, một tay che lấy miệng, giả như vừa ho khan nói:

- Khụ, quận chúa điện hạ, thần có tội. . .
Bình Luận (0)
Comment