Đại Minh Vương Hầu

Chương 118

Bên ngoài biệt việt của Yến Vương, mọi người giúp Tiêu Phàm mang mấy rương bạc nặng trịch đi thẳng tới ngõ nhỏ tối đen, đến góc cuối hẻm thì dừng lại.

Tiêu Phàm tùy ý đẩy một rương bạc tới trước mặt nhóm Cẩm Y Vệ, hào hùng nói:
- Hôm nay các huynh đệ vất vả rồi, rương bạc này bổn quan thưởng cho các ngươi đó, cầm lấy chia nhau đi.

Mọi người tức khắc vui mừng khôn xiết, xét từ sức nặng cái rương này bên trong ít nhất cũng phải có hơn một nghìn lượng bạc. Mỗi người có thể được chia đến mấy chục lượng, đây chính là của phi nghĩa trên trời giáng xuống.

- Đa tạ đại nhân ban thưởng, thuộc hạ nguyện vì đại nhân nhảy vào nước sôi lửa bỏng!
Mọi người cùng ôm quyền hô to. Đi theo Tiêu đại nhân chẳng những có thể không kiêng nể hoành hành kinh sư, lại có bạc cầm. Tiêu đại nhân thật sự là người tốt! Có một thượng cấp tâm địa lương thiện như vậy, mọi người như thế nào không chịu vì hắn cống hiến?

Tiêu Phàm cười dài nhìn thần tình cảm kích của đám Cẩm Y Vệ, đột nhiên thần sắc chấn động, lớn tiếng quát to:
- Đi theo ta.

Mọi người đồng thanh đáp:
- Có thịt ăn!

- Đúng vậy!

Nội đường Tiêu gia.

Tiêu Họa Mi giống như con ong nhỏ sung sướng khi nhìn thấy phấn hoa, hai mắt nhìn phát sáng, tham lam ôm chặt lấy ba rương bạc lớn đặt trong nội đường, biểu hiện có chết cũng không chịu buông tay.

- Tướng công, chúng ta lại phát tài a!
Tiêu Họa Mi kích động nắm chặt bàn tay nhỏ, hưng phấn thấp giọng nói.

- Sao lại nói là lại?
Tiêu Phàm ngẩn người, sau đó bỗng nghĩ ra, ân, nói như vậy cũng không sai.

- Tướng công!
Tiêu Họa Mi hưng phấn tới gần, nhẹ nhàng lắc lắc tay áo Tiêu Thần:
- Tướng công mới đi ăn cướp về hả?

- Hả? Nương tử sao lại hỏi thế?

Nha đầu này thế nào mà trong não toàn tư tưởng bạo lực? Chẳng lẽ cứ phải đi cướp mới có tiền sao? Ta không thể đường đường chính chính đích kiếm tiền chắc?

- Không ăn cướp thì tướng công lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy?

Chuyện này có chút khó giải thích.

- Nàng có nhớ lần trước có một vị đại thiện nhân đã cho chúng ta ba ngàn lượng bạc không? Chính là ba ngàn lượng chôn trong đất đó?

- Thiếp nhớ.
Tiêu Họa Mi đối với đại thiện nhân kia ấn tượng đặc biệt sâu.

- Ân, vị đại thiện nhân kia lại nổi thiện tâm, tặng thêm cho chúng ta cả chỗ này.
Tiêu Phàm tận lực giải thích đơn giản một lần.

- Chúng ta phải hảo hảo cám ơn người đó nha, tướng công.
Tiêu Họa Mi có tâm địa thiện lương, hiểu được tri ân tất báo.

Tiêu Phàm sủng nịnh xoa đầu nàng, cười nói:
- Ta đã tạ ơn hắn rồi.

Tiêu Họa Mi vui mừng nở nụ cười:
- Nhiều tiền lại tốt bụng, tướng công nên cùng hắn tạo quan hệ thật tốt, chúng ta sau này chắc sẽ không thiếu bạc đâu. Tướng công, vị đại thiên nhân đó là ai vậy?

- Đại thiện nhân họ Chu tên Lệ, chính là đương kim tứ hoàng tử, tước phong Yến Vương.

Tiêu Họa Mi nghe được cái tên Chu Lệ, đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, nguyên bản đang hân hoan vui cười tức khắc ảm đạm đi nhiều.

- Nàng làm sao vậy? Chúng ta lần nữa giàu có, nàng không cao hứng sao?
Tiêu Phàm tò mò nhìn chăm chú vào Hoạ Mi, hắn không rõ vì sao tiểu nha đầu này lại thay đổi sắc mặt nhanh thế.

Tiêu Họa Mi cố gắng làm cho khuôn mặt tươi cười, cười nói:
- Cao hứng, tướng công, thiếp thật cao hứng.

- Còn có thứ này, ta cảm thấy khả năng nó rất đáng giá nên thuận tay cầm về.

Tiêu Phàm lại hào hứng bừng bừng vén một bên vạt áo bào, tay luồn vào đũng quần, tư thế rất bất nhã dùng sức lục lọi, dưới con mắt ngạc nhiên nhìn theo chăm chú của Họa Mi, rốt cục lấy ra một bức tượng phật Di Lặc bằng phỉ thúy màu xanh biếc, phật Di Lặc miệng rộng bụng to, dáng điệu thơ ngây chân thành đang cười lớn nhìn hai người Tiêu Phàm.

- Cái này cũng là người kia tặng cho sao?
Tiêu Họa Mi bộ dạng kinh ngạc.

- Cái này không phải hắn đưa.
Tiêu Phàm mặt hơi đỏ lên giải thích:
- Pho tương phật này trông rất thuận mắt, mà ta thấy bọn hắn lại không quý trọng, vứt nó bừa bãi, cảm thấy có chút đáng tiếc, vì thế mới tiện tay cầm về bảo quản giúp cho bọn hắn.

- Tượng phật này rất đáng giá sao?
Tiêu Họa Mi chậc chậc sợ hãi than.

- Tượng phật này được đúc bằng loại Băng chủng phỉ thúy tốt nhất, toàn thân xanh biếc, màu sắc thuần khiết, đương nhiên đáng giá, hơn nữa còn giá trị không ít tiền!
Trong nội đường Tiêu Gia, Chu Doãn Văn cẩn thận ngắm nghía nửa ngày, cuối cùng mới lưu luyến không nỡ mà thu hồi ánh mắt, chính thức kết luận.

Tiêu Phàm cao hứng kêu to:
- Xem cái tay ta thực là hoàng kim thủ nha, chuyên cầm thứ đáng giá. Điện hạ, đồ chơi này trị giá bao nhiêu tiền?

- Ít nhất cũng phải ba ngàn lượng bạc.
Chu Doãn Văn nói rất chắn chắn.

- Thật tốt quá! Điện hạ, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, ngài cho ta ba ngàn, tượng phật này liền giao cho ngài!
Vừa định giá xong lập tức Tiêu Phàm đã muốn tẩu tán.

Chu Doãn Văn hơi do dự:
- Tượng phật này ngươi lấy từ chỗ nào?

- Trộm được từ phủ tứ hoàng thúc của ngài.
Tiêu Phàm chẳng hề để ý nói.

- Khụ khụ . . .
Chu Doãn Văn ho sặc sụa đến nỗi mặt đỏ bừng, ngón tay run run chỉ vào người Tiêu Phàm:
- Ngươi. . . Ngươi cũng to gan đấy.

- Kẻ trộm chẳng bao giờ về tay không mà, vất vả tiến vào Yến Vương biệt viện một chuyến, không thuận tay cầm theo chút đồ đi ra chẳng phải là không phải với chính mình? Bớt sàm ngôn đi, ba ngàn lượng ta bán cho ngài, có mua hay không?

Chu Doãn Văn nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị nói:
- Tiêu Phàm, sao ngươi có thể làm như vậy? Đây là không có đạo đức đấy! Thánh nhân có nói: Người chí sĩ không uống nước suối của tên trộm, người liêm chính không nhận bố thí của thiên hạ, tượng phật trong tay ngươi lai lịch bất chính, ta thân là đương triều thái tôn, sao có thể mua đồ ăn cắp? Ngươi quá coi thường ta!

- Ngài không cần thật chứ?

Chu Doãn Văn ho khan hai tiếng, sau đó ưỡn ngực, vẻ tràn đầy chính nghĩa nói:
- Có thể giảm một chút không?

- Hai ngàn rưỡi.

- Hai ngàn!

- Hai ngàn ba.

- Hai ngàn!

- Ta không bán nữa! Keo kiệt bủn xỉn, còn gì phong độ thái tôn.

- Ngươi quên việc bị Yến vương phái người ám sát rồi sao?
Chu Doãn Văn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong mắt mang vẻ rất chân thành.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ thở dài:
- Không quên thì có thể thế nào? Bệ hạ đã nói ý tứ rõ ràng như vậy, ta nếu không tuân theo chẳng phải là muốn chết?

Chu Doãn Văn cúi đầu, mặt mang vẻ xấu hổ nói:
- Ta thay mặt Chu gia xin lỗi ngươi, đế vương vô tình, hoàng tộc cũng vô tình, ngươi thiếu chút nữa chết oan uổng, vậy mà đến một cái công đạo cũng không nhận được. Chuyện này thật đáng hổ thẹn.

Tiêu Phàm cười nói:
- Người cả đời này cùng địch đánh nhau, cũng không phải một hồi định thắng bại, lần này ăn quả đắng, lần sau ta sẽ đòi trở lại, chỉ cần ta không chết, nhất định sẽ có ngày chiếm được tiện nghi, vả lại tứ hoàng thúc của ngài lần này bị ta hung hăng xảo trá một phen, coi như ta cũng được an ủi, mà thôi, một ván này coi như xong, chúng ta một lần nữa chia lại bài, chơi ván khác. . . Người thắng không có khả năng vĩnh viễn đều là người thắng, kẻ thua cũng sẽ không chịu thua cả đời.

Chu Doãn Văn vui vẻ cười nói:
- Ngươi thật rộng lượng, ta một mực lo rằng ngươi trong lòng oán thán, rầu rĩ không vui, cho nên cố ý chạy tới an ủi ngươi, không nghĩ ngươi so với ta còn suy nghĩ phóng khoáng hơn.

Tiêu Phàm cười khổ nói:
- Không như thế thì biết làm sao? Ta hiện giờ chỉ là một Cẩm Y Vệ Đồng Tri nho nhỏ, hắn lại là phiên vương danh chấn thiên hạ, lấy thực lực của ta, đạp hắn ngã xuống được sao?

Chu Doãn Văn thần tình không cam lòng nói:
- Danh tiếng hắn càng lớn, trong lòng ta càng khó chịu, hoàng tổ phụ hôm nay thân thể càng ngày càng kém hơn, đại nạn trước mắt đã không còn xa. Thế nhưng chuyện tước phiên, lại không có nghe hoàng tổ phụ nhắc tới, xem ra hoàng tổ phụ muốn tạm thời gác lại việc này. Tương lai nếu hoàng tổ phụ quy tiên, tứ hoàng thúc danh chấn thiên hạ, trong tay có hơn mười vạn tinh binh hãn tướng, đến lúc đó hắn không có ai ước thúc, trong mắt há còn tồn tại một thiên tử nhỏ yếu như ta sao? Lúc đó ta nên làm thế nào mới phải?

- Thừa dịp tất cả phiên Vương hiện đều đang ở kinh sư, nếu không ngài làm cho bọn họ xếp thành hàng, lần lượt bóp chết cả đám, mọi chuyện không phải xong hết sao?

Chu Doãn Văn mặt lộ vẻ khó khăn:
- Cách này không ổn, ta phỏng chừng bọn hắn sẽ không nghe lời như vậy.

Tiêu Phàm nói đầy ẩn ý:
- Thời thế chưa tới, không thể vọng động, phiên vương như khối u ác tính chắc chắn phải bỏ, nhưng cũng không phải hiện tại, việc ngài cần làm bây giờ, chính là làm tốt thân phận hoàng thái tôn, hơn nữa khi cùng các phiên vương giao hảo, tuyệt đối không thể để lộ ra ý tước phiên. Nếu không hậu quả nghiêm trọng.

Chu Doãn Văn dùng sức gật gật đầu:
- Lời ngươi nói ta hiểu được, trước kia còn không rõ lắm nhưng giờ thì hiểu rồi. Tỏ ra yếu thế với địch, trước để bảo toàn chính mình, rồi sau đó tranh thủ lớn mạnh dần lên.

Tiêu Phàm vui mừng nở nụ cười:
- Thật là một hài tử thông minh.

Chu Doãn Văn khuôn mặt tuấn tú đen lại:
- Ta đã là cha hài tử rồi.

Tiêu Phàm vỗ vai hắn, rất thành khẩn nói:
- Hài tử nào có một người cha lưu manh như ngài, nhân sinh của nó khẳng định rất nhấp nhô, lớn lên nếu thành một kẻ quần là áo lụa vẫn còn là may mắn, chẳng may biến thành yêu nhân (pêđê =)) ) thì quá bi ai.

Chu Doãn Văn:
- . . .

Tiêu Phàm cùng Chu Doãn văn trò chuyện bên trong nội đường, hai người cười cười đùa đùa, nội đường nhất thời không khí vui vẻ.

Quân thần từ xưa đến nay phân đẳng cấp rõ ràng, nhất định phải hiểu rõ tôn ti trật tự, quân ra quân thần ra thần, nhưng Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn lại giống như không biết hoàn toàn bỏ qua quy tắc cấp bậc chế độ sâm nghiêm thời cổ đại, ngồi cùng một chỗ hi hi ha ha, hoàn toàn vô tư, giống như một đôi tiểu nhi xuất thân ngang hàng.

Trân quý ở trên đời là có được tình bạn vô tư lợi từ trong ra ngoài, ấm áp thân tình.

Hai người cũng hiểu được, có lẽ trên đời này khó tìm được một vị bằng hữu cởi mở như đối phương.

Đang trò chuyện rôm rả, chợt nghe được bên ngoài có một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Hai người ngẩn người, đồng thời nhìn ra bên ngoài, đã thấy một đạo nhân ảnh màu xám tại giữa không trung xẹt qua một đường pa-ra-bôn, sau đó lấy tư thế phi thường duyên dáng "bình sa lạc nhạn", cả người bay vào nội đường.

Phịch một tiếng, phương thức hơi có chút thô bạo đáp xuống, sau đó lại kêu thảm thiết một tiếng hết sức thống khổ.

Tiêu Phàm rất nhanh lấy lại tinh thần, vội vàng lấy thân che ở trước mặt Chu Doãn Văn, đồng thời hướng bên ngoài hét lớn:
- Hộ giá!

- Hộ với giá cái gì, thật thừa hơi, hắn bò cũng không bò dậy nổi, tại sao ngươi phải sợ hắn ám sát?
Từ ngoài của nội đường, Thái Hư vẻ mặt thoải mái xoa xoa tay, thong thả bước vào.

Nhìn thấy người ngã xuống đất đang không ngừng kêu la thảm thiết, Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn thần tình ngạc nhiên.

- Sư phụ, đây là người làm à?
Tiêu Phàm chỉ vào người trên mặt đất, ngạc nhiên hỏi.

- Không sai.

Nói xong Thái Hư ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát một lần cái người thê thảm trên mặt đất, sau đó gật gật đầu, giống như đối với chỉ số bạo lực của chính lão cảm thấy rất vừa lòng.

- Vì sao thế?
Tiêu Phàm đầu óc muốn ngắn lại, lão gia hỏa từ lúc nào trở nên bạo lực như vậy?

Thái Hư chỉ vào người đang đau đến lăn lộn trên mặt đất:
- Ngươi không thấy hắn là hòa thượng sao?

Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn đồng thời cúi đầu, chỉ thấy người lăn lộn trên mặt đất thân mặc tăng bào màu xám, cái đầu nhẵn bóng dính đầy bụi đất, thần tình có vẻ rất thống khổ chật vật.

- Hòa thượng thì sao?
Tiêu Phàm Phàm không nghĩ thông, chẳng lẽ hòa thượng trời sinh cần ăn đòn?

Thái Hư ung dung phủi tay, khoan thai nói:
- Hòa thượng chẳng thế nào cả, bất quá bần đạo là đạo sĩ, không thể nhìn được hòa thượng, đây gọi là tăng đạo không thể cả hai cùng tồn tại, đạo sĩ đánh hòa thượng, vốn là việc thiên kinh địa nghĩa.

- Ngươi. . . Ngươi thúi lắm!
Hòa thượng bị đánh nằm trên mặt đất, yếu nhược phản bác.

Thái Hư trợn mắt lên, cả giận nói:
- Con lừa ngốc, dám chống đối đạo gia, muốn chết!

Nói xong Thái Hư liền xắn tay áo tiến lên đánh tơi bời, đánh cho hòa thượng kêu rên không ngớt.

Chu Doãn Văn đứng ở một bên khẽ nhích lại gần Tiêu Phàm, thấp giọng nói:
- Sư phụ ngươi như vậy ngươi cứ mặc kệ không quản sao?

Tiêu Phàm lắc đầu cười khổ:
- Cái này thuộc về mẫu thuẫn tôn giáo, vấn đề này cho dù một ngàn năm sau cũng không giải quyết được, ta cũng không có biện pháp.

- Chẳng lẽ chúng ta tùy ý để sư phụ ngươi đánh người?

Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, sau đó rất nghiêm túc nói:
- Nếu không tương lai ngài thành lập một chi duy hòa bộ đội đi.

Hồi lâu sau, Thái Hư đánh đến mệt mỏi, thở hổn hển ngừng lại, mà hòa thượng trên mặt đất kia, sớm đau đến mức không còn sức rên rỉ , nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Tiêu Phàm thật cẩn thận sát vào Thái Hư, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ đánh người vất vả. Đúng rồi, vị đại sư nằm trên mặt đất này là ai vậy?

Thái Hư trừng hai mắt, Tiêu Phàm vội vàng sửa miệng:
- Nằm trên mặt đất này chỉ có con lừa ngốc, hắn là ai vậy? Sư phụ tùy tiện từ trên đường cái kéo người vào sau đó đóng cửa đánh à?

Thái Hư trợn trắng mắt nói:
- Ta sao biết hắn là ai? Đạo gia vừa định xuất môn tản bộ, liền thấy ngoài cửa có một cái đầu bóng loáng, khiến người vạn phần chán ghét, đạo gia vừa thấy đầu trọc trong lòng liền không hiểu sao bốc hỏa lên, sau đó một cước đạp hắn vào đây. Nhìn bộ dạng hắn, hẳn là tới tìm ngươi.

- Hả!

Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn tức khắc há hốc mồm, sau đó đồng thời duỗi tay sờ sờ trên cái đầu đen nhánh của mình, nhìn nhau, thấy trong mắt lẫn nhau hiện vẻ tràn đầy may mắn. Ai nha, hòa thượng này bị một trận đòn thật oan uổng.

Đánh người xong, Thái Hư thoải mái phủi tay, vẻ mặt mỹ mãn ra đi, bỏ lại trong nội đường một vị hòa thượng đang nằm rên ri.

Tiêu Thần lặng người hồi lâu, đột người giật bắn người, cùng Chu Doãn Văn chạy nhanh tới chỗ hòa thượng, đem hắn cẩn thận đỡ đứng lên, đặt ngồi trên ghế.

Hòa thượng mặt mũi bầm dập, sớm không nhận ra được hình dáng lúc đầu, ngồi ở một bên ghế thì thào tự nói:
- Kiếp số a, kiếp số a. Tiêu phủ quả nhiên là đầm rồng hang hổ, đầm rồng hang hổ.

- Đại sư quá khen rồi!
Tiêu Phàm rất ngại ngùng khiêm tốn nói.

Vẻ mặt không tự nhiên nhìn hòa thượng, Tiêu Phàm áy náy nói:
- Vị đại sư này tới tìm ta chăng?

Hòa thượng thều thào:
- Đúng vậy.

Tiêu Phàm gãi gãi đầu, trong ấn tượng dường như mình thực không biết hòa thượng này a.

- Xin hỏi pháp danh của đại sư?

- Bần đạo pháp danh Đạo Diễn.
Hòa thượng suy yếu báo ra danh hào.

Đạo Diễn, nguyên danh Diêu Quảng Hiếu, là nhân vật truyền kỳ thời Minh sơ.

Tiêu Phàm vuốt cằm đánh giá Đạo Diễn lúc này mặt mũi bầm dập, trong lòng chậc chậc tán thưởng.

Không hình dung nổi tướng mạo nhân vật truyền kỳ này trước khi bị đánh thế nào.

Trong sách đã từng miêu tả hình dạng Đạo Diễn: “mắt hình tam giác, tướng mạo như hổ bệnh, tính tình hiếu sát máu lạnh”.

Những lời này do một vị đạo sĩ tên là Viên Kỳ nhận xét. Năm đó Viên Kỳ nhìn thấy tướng mạo Đạo Diễn thì bỗng hoảng sợ giật mình, trên đường cố gắng lôi kéo, giả làm khất cái rồi bói cho Đạo Diễn một quẻ, quá trình cùng Tiêu Phàm quen biết lão đạo Thái Hư cơ bản giống nhau, tính toán một hồi liền kết luận ra một câu như trên.

Đạo Diễn nghe thế không những không giận, ngược lại còn cao hứng, hắn cho rằng đây là một lời khen, bởi vậy có thể thấy được, từ xưa đến nay, nhân vật truyền kỳ tâm thần đều không được bình thường, tương lai nắm đúng thời điểm sẽ thành nhân vật truyền kỳ, còn nếu không chắc chắn là phần tử khủng bố.

Về sau Chu Nguyên Chương từng hạ lệnh cho nho gia và tăng nhân hiểu học thuật tới lễ bộ tham gia khảo thí, Đạo Diễn cũng có tham gia, đáng tiếc thi rớt, chẳng đạt được chức tước gì, kết quả này khiến Đạo Diễn phi thường thất vọng, chỉ có thể gối đầu chờ cơ hội.

Chờ đợi mười tám năm, rốt cục cơ hội hắn chờ mới tới. Hắn gặp được Yến Vương Chu Lệ.

Hai người gặp nhau trò chuyện hợp ý, Chu Lệ lập tức đưa hắn về Bắc Bình, tại Khánh Thọ tự làm một gã chủ trì, đồng thời hắn bắt đầu ngày đêm không ngừng khuyên bảo Chu Lệ tạo phản, trình độ kiên trì có thể so với Đường Tăng.

Cả hai đều cùng một loại hòa thượng khó hiểu, sách sử có nói, Đạo Diễn diễn hòa thượng không cầu quan chức, cũng không yêu tiền tài, kiêng nữ sắc, một người không cần danh không cần lợi không háo sắc, lại đem tạo phản hai chữ lải nhải bên miệng, chỉ e thiên hạ bất loạn, hắn đến cùng là cầu cái gì?

Trăm ngàn năm sau, học giả rốt cục tìm được đáp án, Đạo Diễn chỉ cầu hai chữ "khát vọng".

Hắn muốn thế nhân biết rằng, mình là một người hữu dụng, là một kẻ kinh thiên vĩ địa, người có đủ thao lược trí mưu, không tin? Ta đây chứng minh cho các ngươi nhìn! Như thế nào chứng minh? Giúp đỡ minh chủ tạo phản!

Dùng một câu đơn giản mà nói, học được văn võ nghệ, tai họa đế vương gia.

Tiêu Phàm có chút kích động.

Được nhìn thấy một vị nhân vật truyền kì Minh sơ, thật là vinh hạnh vạn phần.

Nhiệt tình duỗi tay, gắt gao đè trên bả vai Đạo Diễn, Tiêu Phàm hí hửng nói:
- Thì ra là Đạo Diễn đại sư, rốt cục được gặp ngài, hạnh ngộ.

Đạo Diễn nguyên bản mặt mũi bầm dập lúc này vẻ mặt thêm vài phần ngăm đen, hắn ngây ra một lúc, tiếp theo cả giận nói:
- Bần tăng còn chưa có tiến qua cánh cửa nhà ngươi, đã bị người một cước đạp vào, còn đánh cho bần tăng thành bộ dáng này, ngươi thấy cái này gọi là "hạnh ngộ” à?

Tiêu Phàm hơi đỏ mặt, lẽ nào mình cùng Chu Lệ bát tự (xem số nét trong tên để tính toán hợp hay không khi cưới hỏi) không hợp, vừa mời xảo trá cùng hắn, giờ lại đánh đệ nhất mưu sĩ bên người hắn ra bộ dạng như vậy, quá xung đột rồi.

- Đại sư, khụ, kỳ thật chỉ là hiểu lầm.

- Hiểu lầm? Ta giờ đánh ngươi rồi cũng nói với ngươi là hiểu lầm, ngươi có chịu không?
Đạo Diễn bi phẫn khó kiềm chế nói.

- Không được! Nhưng đại sư à, oan có đầu nợ có chủ, ta không đánh ngài, ngài cũng đừng nên trút giận lên đầu ta nha.
Tiêu Phàm ủy khuất chớp mắt nói.

Đạo diễn ngây người một lát, tiếp theo vẻ mặt đau đớn nói:
- Kinh sư đều truyền rằng Tiêu Phàm ngươi không phải hạng người tốt lành, lời ấy quả nhiên không giả, một cái Tiêu phủ nho nhỏ cũng thành đầm rồng hang hổ, hung hiểm vạn phần.

- Nếu biết là đầm rồng hang hổ, hà cớ gì đại sư còn chạy tới chịu khổ thế này.

Đạo diễn bi tráng nói:
- Phật viết, ta không xuống địa ngục, ai vào địa ngục.

- Đại sư, nhà ta rất hài hòa, không phải là địa ngục.
Tiêu Phàm yếu ớt giải thích.

- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.

- Đại sư cẩn thận một chút, sư phụ ta là đạo sĩ tu đạo, không thích nghe người khác niệm Phật, khéo hắn lại chạy ra đánh ngươi.

Đạo Diễn lập tức nhu thuận câm miệng.

- Đại sư hôm nay giá lâm hàn xá, đến cùng có gì chỉ bảo?

Đạo Diện nghe vậy cả người run lên một cái, tức khắc nhảy dựng lên, chỉ vào Tiêu Phàm cả giận nói:
- Bần tăng thiếu chút nữa đã quên! Ngươi. . . Ngươi là đồ ăn trộm, trả tượng phật lại cho ta!

Tiêu Phàm vẻ mặt không hiểu:
- Tượng của ngài? Tượng nào cơ?

Tiếp theo Tiêu Thần ra vẻ hiểu ra, thoải mái nhìn Đạo Diễn rồi chớp chớp mắt cười một cái nói:
- Hay đại sư có người quen bị Cẩm Y Vệ bắt vào ngục, giờ đến tìm người?

Đạo Diễn tức giận đến mặt đỏ bừng, giận dữ nói:
- Không được tiết độc ngã phật! Ta muốn chính là tượng phật, tượng phật! Bức tượng phật Di Lặc bằng phỉ thúy ngươi trộm từ Yến Vương biệt viện, trả cho ta!

- Khụ khụ khụ. . .
Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn đồng thời sặc sụa ho han, ho đến tê tâm liệt phế.

Sau đó Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn liếc nhau, phất một bên vạt áo, nhấc chân ngồi bắt chéo rồi khoan thai nói:
- Thì ra đại sư tới nói chuyện sinh ý, thật tốt quá! Ta hỏi ngài, ngài dự định đưa ra bao nhiêu ngân lượng để chuộc tượng phật?

- Ngươi. . . Ngươi trộm cắp đồ của ta, hiện giờ ngang nhiên hướng ta đòi tiền chuộc?
Đạo Diễn tức giận đến mức cả người run lên.

- Đã vào qua cửa Tiêu gia, tự nhiên thành đồ của ta.
Tiêu Phàm vẻ mặt thản nhiên, biểu tình hùng hồn nói.

- Nghiệp chướng! Nghiệp chướng a!
Đạo Diễn vô cùng tức giận dậm chân.
Bình Luận (0)
Comment