Đại Minh Vương Hầu

Chương 161

Đời người mười chuyện thì chín chuyện không được như ý.

Tiêu Phàm ngẫm lại lời các cụ thật có lý, nói không chừng khi phát minh ra câu nói này các cụ cũng trong đêm động phòng gặp phải tao ngộ giống như hắn.

Trong phòng tân hôn, bầu không khí vốn kiều diễm, êm ái lại bị Họa Mi từ đâu chen vào, bỗng chốc mọi thứ trở nên khẩn trương, xấu hổ vô cùng.

Tự cổ chí kim có mấy người động phòng mà gặp phải tình huống này đây. Chắc là cũng có đấy, chẳng qua người ta không ghi lại trong sử sách thôi.

Tiêu Phàm lại nghĩ, nếu tương lai có sử quan nào chép lại chuyện đêm nay của hắn, hắn nhất định sẽ giết người diệt khẩu... Chỉ trách tên sử quan đó đã biết quá nhiều thôi!

Ba người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, nhìn hết nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Giang Đô quận chúa tiếu dung đã trở nên xám xịt, hồng hồng tím tím, lúc này nàng chỉ muốn tìm sợi dây thắt cổ đi cho xong...

Tiêu Phàm và Giang Đô mỗi người nắm một góc chăn, Giang Đô lại vùi cả khuôn mặt vào trong chăn như con đà điểu gặp lốc xoáy.

- Tướng công... Ngươi hôm nay thực sự không được sao?

Họa Mi chớp chớp đôi mắt to, bộ dáng đầy ngây thơ thuần khiết.

- Thực sự không được!

Tiêu Phàm rất thành khẩn trả lời. Nam nhân vốn không thể nói hai chữ "không được", nhưng hắn bây giờ không nói không được.

Họa Mi ủy khuất chu miệng nói:

- Nhưng... Nhân gia hôm nay tốn công tới học hỏi một chút động phòng là thế nào, ngươi không được vậy ta học cái gì đây?

Tiêu Phàm và tiểu đệ trong quần hắn lúc này đều ủ rũ như nhau, cố nặn ra vẻ ôn hòa an ủi:

- Thật là một hài tử hiểu học, thực ra chuyện này ngươi bây giờ chưa cần biết, đợi vài năm nữa rồi học cũng không muộn...

Họa Mi nhu thuận "ồ" lên một tiếng, sau đó thất vọng nói:

- Thế thì thôi vậy, ta đành về đi ngủ thôi...

Tiêu Phàm rốt cuộc thở phào một hơi, khuôn mặt lập tức rạng rỡ hẳn lên:

- Đúng đúng đúng, mau trở về ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm mới là bé ngoan...

Họa Mi đứng lên thất thểu bước ra cửa.

Tiêu Phàm cao hứng vô cùng, sở trường của nam nhân là gì? Phát hiện tình huống bất ngờ có thể tùy cơ ứng biến. Giống như hiện tại, chuyện Họa Mi xuất hiện bất ngờ nan giải như vậy mà hắn trong nháy mắt đã dụ được nàng quay về, giải quyết tình huống ổn thỏa. Hắn có cảm giác đạt được thành tựu rất lớn, động phòng đêm nay xem ra vẫn còn cơ hội cứu vãn. Nghĩ tới đó tiểu Tiêu Phàm ở dưới đã bật người trở dậy, ý chí chiến đấu bùng lên dữ dội.

Đôi mắt dõi theo bước chân của Họa Mi, Tiêu Phàm chỉ mong nàng có thể hổ hổ sinh phong, nhất nhật thiên lý (ngày đi ngàn dặm), càng nhanh càng tốt...

Ai biết đang đi Họa Mi lại chợt dừng lại, quay đầu.

Tiêu Phàm lập tức chuyển từ ánh mắt mong chờ sang ánh mắt lưu luyến, tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ tâm lý yếu ớt, không thể làm tổn thương nàng được.

Đôi mắt đen nhánh nhìn lại Tiêu Phàm lần nữa, trong mắt hiện lên sự kỳ vọng:

- Tướng công, ngươi hôm nay... Thực sự không được?

Tiêu Phàm thành khẩn trả lời:

- Họa Mi, ngươi phải tin ta, hôm nay thực sự không được...

Họa Mi bỗng chốc trở nên hưng phấn, vỗ tay hô lên:

- Thật tốt quá, nếu tướng công hôm nay không động phòng được, vậy ta liền ngủ luôn ở đây đi, tướng công kể truyện cho ta nghe...

Sự thành khẩn trên mặt Tiêu Phàm nhất thời đông cứng lại.

Giang Đô quận chúa đang trốn trong chăn lại bật cười khúc khích.

Tiêu Phàm sắc mặt đen lại như đít nồi.

- Tướng công, ngươi không thích à?

Họa Mi thấy Tiêu Phàm như vậy liền bày ra khuôn mặt đáng thương.

- Cầu còn không được!

Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi đáp. Họa Mi nhất thời cao hứng, đá văng hai chiếc giày ra, leo tót lên giường lớn, sau đó dứt khoát cởi xuống bộ y sam màu xanh biếc, lộ ra chiếc áo yếm thêu hình hài tử ôm cá chép, chui vào trong chăn ôm lấy cánh tay Tiêu Phàm.

Vừa vào trong chăn, Họa Mi bỗng nở một nụ cười kỳ quái, sau đó lại khôi phục dáng vẻ hồn nhiên thuần khiết.

Dù chỉ trong giây lát song Tiêu Phàm cũng đã phát hiện ra. Nữ nhân, đây chính là nữ nhân a! Ngoài miệng không biểu hiện gì, song trên đời làm gì có nữ nhân không biết ghen.

Nha đầu kia tuổi còn nhỏ mà tâm tư thật không nhỏ, đêm nay nàng nhất định là cố tình tới phá đám đây mà.

Họa Mi thỏa mãn ôm lấy cánh tay Tiêu Phàm. Sau đó nhớ tới điều gì đó, lại quay sang đụng đụng Giang Đô quận chúa đang núp trong chăn nói:

- Tỷ tỷ, ngươi không trách ta quấy rầy ngươi và tướng công động phòng chứ?

Giang Đô quận chúa kéo chăn xuống nửa mặt, lắc đầu nói:

- Đương nhiên không rồi... Ngươi cũng đừng gọi ta là tỷ tỷ, ngươi vào cửa trước ta, hẳn là ta phải gọi ngươi tỷ tỷ mới đúng...

Tiêu Phàm liền nói:

- Không cần khách khí như vậy, ở nhà chúng ta sau này không cần quan tâm thân phận địa vị, Họa Mi còn nhỏ, gọi Giang Đô tỷ tỷ là được rồi.

Hai người nghe Tiêu Phàm nói vậy bèn gật đầu đáp ứng.

- Tướng công, kể truyện, kể truyện đi...

Họa Mi kéo kéo tay Tiêu Phàm nũng nịu.

Nhìn Tiêu Phàm khóc không ra nước mắt, Giang Đô cố nén cười, khóe miệng khẽ cong lên như vầng trăng khuyết.

Đêm xuân đẹp đễ, một phải một trái ôm ấp hai mỹ nữ, nhưng nào ai hiểu được tâm tình của Tiêu Phàm lúc này đây?

Tiêu Phàm vạn phần chán nản bắt đầu kể:

- Người xửa ngay xửa, có hai con thỏ nhỏ chuẩn bị động phòng, kết quả có một con sói xám không biết xấu hổ chạy tới làm phiền, nhân sinh thực là tràn đầy bi kịch a... A! Ngoan ngoãn nằm nghe, không được cấu véo ta!

Sáng ngày thứ hai mấy vị đại thần trong triều dắt nhau tới đăng môn bái phỏng.

Tiêu Phàm hai vành mắt thâm quầng, liên mồm ngáp dài, tinh thần thập phần uể oải bước ra nghênh đón.

Mọi người ngồi vào vị trí của mình, lại nhìn dáng vẻ của Tiêu Phàm, ai nấy mặt đều lộ ra ý cười.

Binh bộ thượng thư Như Tống phẩm cấp cao nhất ở đây, bèn vỗ vỗ cái bụng to tròn, ha hả cười lên tiếng đầu tiên:

- Tiêu đại nhân hôm qua khổ cực, chúng ta hôm nay tới đây xem ra có chút mạo muội rồi.

Tiêu Phàm vội nói:

- Như đại nhân khách khí rồi, tâm ý của các vị đồng liêu hạ quan xin ghi tạc trong lòng.

Hàn Lâm học sĩ Giải Tự quen biết Tiêu Phàm đã lâu, cũng không còn cảm giác sợ hãi như trước, nghe vậy cười hắc hắc nói:

- Thiên tử thánh ân, gả cả hai vị quận chúa cho đại nhân, phá bỏ các quy củ trước đây, đủ thấy thiên tử coi trọng đại nhân như thế nào, đám chúng ta thật là ngưỡng mộ vạn phần.

Tiêu Phàm khiêm tốn xua tay:

- Phù vân, tất cả đều là phù vân...

Gia hỏa này ngay cả khiêm tốn cũng giả tạo như vậy...

Như Tống đôi mắt vừa nhỏ vừa tròn liếc thật nhanh mọi người, sau đó vuốt mấy sợi râu thưa thớt dưới cằm cười:

- Tiêu đại nhân thực ra so với lão phu còn khách khí hơn đấy, ha ha, ngày tân hôn lại bị chúng ta tới quấy rối, thực là có chút mất hứng phải không.

Giải Tự tiếp lời:

- Nhìn Tiêu đại nhân đây hẳn là còn chưa tỉnh ngủ, vừa nhìn liền biết đêm qua tốn không ít công sức, nếm đủ các tư vị khoái lạc, nói không chừng lúc này đang chửi thầm chúng ta đấy...

Chúng đại thần đều cười lên.

Tiêu Phàm cũng cười, cười rất miễn cưỡng.

Cái gì là tư vị khoái lạc?

Cả đêm kể truyện, hai lão bà càng nghe càng hưng phấn, bắt hắn kể tới tận rạng sáng mới buông tha, đêm động phòng như vậy khoái lạc ở đâu?

- Ô, Tiêu đại nhân, ngươi cười mà sao mắt lại ngấn lệ thế kia?

Tào quốc công tò mò hỏi.

- Ta... Ta là vui mừng quá rơi lệ đấy thôi!

Tiêu Phàm cắn răng đáp.

Chúng đại thần đều gật đầu đồng thanh:

- Thật đáng ngưỡng mộ a!

...
...

Nói nhảm một hồi, Như Tống lại vỗ vỗ cái bụng tròn, trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Hôm nay mạo muội tới đây cũng là bất đắc dĩ a. Đại nhân đã lên chức Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, trở thành người mà thiên tử tin tưởng nhất. Hiện giờ thiên tử... Long thể không khỏe, chúng ta đều là trung thần Đại Minh, đều vì thiên tử mà lo lắng...

Tiêu Phàm ngẩn người, lại nhìn thần sắc mọi người xung quanh, lập tức minh bạch ý đồ của những người này hôm nay tới đây.

Chu Nguyên Chương thân thể mỗi lúc một kém, điều nay ai cũng đã biết. Tục ngữ nói "Nhất triều thiên tử nhất triều thần", thiên tử băng hà là chuyện sớm muộn, tương lai tân hoàng đăng cơ, triều đình tất nhiên sẽ có một phen thay đổi nhân sự lớn.

Phân phối quyền lực chính trị không như như cắt một miếng bánh sinh nhật, miếng to miếng bé cũng không sao. Tự cổ chí kim, mỗi lần vua mới lên ngôi cũng là lúc tranh đoạt quyền lực diễn ra khốc liệt nhất.

Tiêu Phàm thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, lại vừa được phong bá tước, cùng thái tôn Chu Doãn Văn giao tình sâu đậm, hai đời đế vương đều coi trọng, cưới hai vị quận chúa, coi như ngoại thích của Chu gia, từ đó có thể khẳng định tương lai cho dù ai tranh đoạt quyền lực ra sao, Tiêu Phàm hắn cũng không bị ảnh hưởng, tương lai vẫn sẽ được trọng dụng.

Có thể nói cuộc đua quyền lực còn chưa bắt đầu, Tiêu Phàm đã đứng sẵn ở đích.

Các đại thần đều không phải kẻ ngu, đương nhiên phải tìm một chỗ dựa vững chắc để đảm bảo tới lúc quyền lực trên triều đình thay đổi thì bản thân vẫn còn đường lui.

Tiêu Phàm cũng tự hiểu, bọn họ cần mình, mình chẳng lẽ lại không cần tới bọn họ?

Binh bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư, Binh bộ thị lang, Hàn Lâm học sĩ, Quốc công thế tập...

Tất cả đều là những kẻ quyền cao chức trọng, có bọn họ giúp đỡ, tạo thành một thế lực trong triều đình, đối chọi với đám đại thần thanh lưu, như vậy chẳng phải có thể thực hiện lý tưởng của ta sao?

Thế nhưng nên dùng loại lợi ích gì để khiến bọn họ hết lòng hết sức cùng ta?

Tiêu Phàm thở dài một hơi:

- Xuân quang y cựu minh mị...

Giải Tấn nheo mắt lại, lập tức tiếp lời:

- Trung thần kế tục khai hội, trung thần, không phải gian thần!
Bình Luận (0)
Comment