Đại Minh Vương Hầu

Chương 69

Buôn bán tuyên truyền là hình thức hấp dẫn khách hàng tốt, thương nhân khác bắt chước sáng kiến của hắn cũng không phản đối nhưng đám người này hoàn toàn rập khuôn thì không được, sao lại chằng biết dùng đầu óc mà lắt léo chứ? Vẫn là bắt chước y nguyên Túy Tiên Lâu mà thôi.

Tiêu Phàm nhìn quanh cẩn thận dò xét cách bài trí tân lâu, càng nhìn càng thấy quen quen, rất nhiều chỗ giống hệt Túy Tiên Lâu, chả khác gì bê Túy Tiên Lâu từ Giang Phổ chuyển tới kinh sư, trực giác theo trực giác Tiêu Phàm, hắn biết chủ nhân tửu lâu, mà còn rất quen.

Thời gian xuyên việt ngắn ngủi, mình còn chưa hiểu rõ về thế giới này mà?

Tiêu Phàm xuất thần khiến Chu Doãn Văn ở bên rất bất mãn.

- Tiêu huynh, Tiêu Phàm! Ngươi phun rượu vào ta dù thế nào cũng phải xin lỗi chứ? Cứ ngồi như phỗng ra thế là sao?

Tiêu Phàm định thần bình tĩnh nói:

- Xin hỏi lí tưởng của Thái Tôn điện hạ?

Chu Doãn Văn gặp vấn đề nghiêm túc thì giật mình, lập tức sửa sang y phục đứng thẳng nhìn Tiêu Phàm nghiêm nghị nói:

Lí tưởng của ta, trước bảo vệ xã tắc, sau trấn an lêm dân, lấy nhân nghĩa bao khắp thiên hạ tạo ra triều đại thịnh trị hơn cả Hán Đường.

Tiêu Phàm gật đầu nói:

- Chí điện hạ cao vời vợi, nhưng làm thế nào mới có thể làm đây?

Chu Doãn Văn kích động tựa như Tiêu Hà gặp Hàn Tín, lại như Tây Môn đại quan nhân thấy mặt Kim Liên, vội hỏi:

- Tiêu huynh tài cao chẳng biết có gì dạy bảo?

Tiêu Phàm chậm rãi giờ bốn ngón tay nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần làm được bốn chữ: “Lấy đức phục người.”

Vẻ mặt Chu Doãn Văn đầy vẻ kính nể, thái độ cung kính khiêm nhường nói:

- Xin lắng tai nghe.

- Lấy đức phục người là lấy nho làm gốc, nói đúng hơn là ta phun rượu vào mặt ngươi không hề gì, ngươi có thể cho ta phun tiếp đến khi ta phục mới thôi.

Chu Dẫn Phần ngây ngờ.

Nửa ngày sau mới nhảy dựng lên kêu:

- Cái này gọi là lấy đức phục người? Đây không phải rõ ràng là ức hiếp người sao? Có liên quan đến đức cái rắm!

Vẻ mặt Tiêu Phàm mất hứng, đột nhiên hỏi:

- Mỗi ngày ngươi đều học đạo nhân nghĩa, chỉ cần cẩn thận ngẫm lại cũng không phải chỉ là vậy sao? Hiểu được nhân hậu khoan dung mới thực sự là quân tử, đây là thánh nhân dạy ngươi, chẳng lẽ ngươi không phải là một chính nhân quân tử à?

Chu Doãn Văn buồn bực, nghĩ một lúc nói:

- Thường ngày Hoàng tiên sinh dạy ta quân tử khả thệ dã, bất khả hãm dã, khả khi dã, bất khả võng dã

(Biên: Tể Ngã hỏi đức Khổng: "Có người đến báo cho bậc nhân đức rằng có kẻ té xuống giếng, bậc nhân đức có nhảy xuống cứu không?"
Khỗng Tử đáp: "Người nhân đức phải làm gì? Người quân tử nên đến đó tìm cách cứu chứ chẳng nên nhảy xuống mà hại thân mình. Người quân tử có thể bị gạt bởi những câu nói có lý, chứ không bị mê lầm bởi những lời nói vu vơ.)

Tiêu Phàm cười nói:

- Nói trắng ra là quân tử chính là để người ta ăn hiếp.

Chu Doãn Văn mất hứng:

- Sao ngươi có thể nói thế? Người trọng nhân đức là quân tử. Nhưng quân tử không phải kẻ ngốc, nào dễ bị bắt nạt chứ?

Tiêu Phàm thở dài, kẻ này bị nhiễm của Hoàng Tử Lâm không nhẹ.

Tiêu Phàm cười:

- Ngươi cảm thấy quân tử không phải dễ bị ăn hiếp? Ta làm mẫu cho ngươi một lần nhá.

Vừa nói, một cô nương bán rượu bước tới gần bàn, gương mặt cô gái này hồng hào, đôi mắt xin xắn tinh nhanh, hơi thở phong trần pha chút tiếu mị, xem ra là một cô nương thanh lâu.

Dưới ánh mắt tò mò của Chu Doãn Văn, thừa lúc cô nàng quay lưng về phía hai người, đột nhiên Tiêu Phàm ra tay như chớp chụp về phía cặp mông cong mẩy của nàng mà sờ soạng sau đó rút tay về, bưng chén rượu lên vẻ măt thờ ơ như chưa có gì xảy ra.

Vị cô nương kia bị người ta sờ mông liền cả kinh “a” một tiếng duyên dáng, quay ngoắt lại vừa thẹn vừa giận trừng mắt, cặp mắt xinh đẹp nhìn hai người tựa như đang tìm kẻ sờ mông mình.

Tiêu Phàm ho khan rồi tỏ vẻ thương xót nói với Chu Doãn Văn:

- Chu huynh, ngươi, sao ngươi lại làm như vậy! Như vậy là không đúng.

Chu Doãn Văn, hoảng sợ:

- Gì? Chuyện này không liên quan tới ta! Rõ ràng là....

- Quân tử háo sắc, còn muốn nói gì. Chu huynh, ngươi cần gì phải lén lút chứ?

Tiêu Phàm cực kì đau đớn. Chu Doãn Văn vô cùng oan ức nói:

- Ta...

Tình ngay lí gian như vậy cô gái bán rượu sao lại không rõ, thấy Chu Doãn Văn mặt mày sáng sủa phong tuấn tiêu sái thì nộ khí liền tan đi, vẻ mặt dạt dào xuân sắc xấu hổ trừng mắt liếc hắn:

- Công tử, người hư quá đó, chiếm tiện nghi của người ta. Mặc kệ, người phải mua rượu cho người ta. Nữ nhi hồng hai mươi năm chỉ hai lượng bạc, công tử, người mua một vò đi, tiện nghi của người ta cũng không thể nào lấy không đâu đấy.

Chu Doãn Văn khóc:

- Không phải ta làm.

- Ai nha, công tử không đúng rồi, chiếm tiện nghi rồi người ta cũng không trách, sao lại không thừa nhận chứ? Công tử mua vò rượu đi.

Tiêu Phàm cười xấu xa nhìn Chu Doãn Văn ôn tồn nói:

- Công tử, đưa bạc ra, tiện nghi nào dễ ăn không chứ.

Cô nương bán rượu mừng rỡ nói:

- Đúng, hai lượng bạc thôi, công tử không phải người nhỏ mọn như vậy chứ?

Chu Doãn Văn căm tức Tiêu Phàm, bất đắc dĩ lấy ra hai lượng bạc vẻ mặt tang thương.

Cô nương bán rượu được bạc liền mừng rỡ cầm vò rượu đặt lên bàn. Đánh mắt với Chu Doãn Văn:

- Công tử, uống xong lại đến tìm người ta nha, người ta tình nguyện để công tử chiếm tiện nghi nữa đó.

Cô nàng mang nét xuân ý nhanh chóng bỏ đi.

Chu Doãn Văn nóng mặt, ủy khuất nhìn Tiêu Phàm:

- Ngươi hãm hại ta.

Tiêu Phàm cười hắc hắc nói:

- Không chương mặt ra nhận danh xấu, vừa rồi coi tiền như rác, tiện nghi cũng là ta chiếm ngươi được cái gì?

Không cần phải dạy.

Tiêu Phàm cười ha hả:

- Ngươi còn muốn làm quân tử sao?

Chu Doãn Văn giận dữ nói:

- Vương bát đản mới là quân tử!

Tiêu Phàm vui vẻ nói:

- Trẻ con dễ bảo!

Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tương lai Yến Vương tạo phản hắn cũng sẽ không nói ra:

“Không cần giết Yến Vương để đeo cái danh thí thúc” lời thiên cổ kia sao mà ngu thế?

Một lúc lâu sau.

Chu Doãn Văn nhịn không được hỏi:

- Vừa rồi tư vị sờ mông vị cô nương kia ra sao?

Tiêu Phàm định thần nói:

- Mềm mại, trơn nhẵn, mông đẹp.

Chu Doãn Văn đầy vẻ hâm mộ.

Tiêu Phàm trở lại Giang Phổ cũng là lúc hoàng hôn.

Chu Doãn Văn lưu luyến không rời muốn đưa hắn lên kinh sư sau đó mấy ngày sau gặp nhau, bộ dáng đưa tiễn giống như đứa trẻ con bị người nhà ruồng bỏ, đau khổ.

Trở lại miếu sơn thần, xa xa trong miếu có ngọn đèn dầu le lói, lòng Tiêu Phàm ấm áp, chỗ cái lò mặc dù tốt, có thể tránh mưa gió nhưng có người thắp đèn chờ mình, đây mới là cảm giác gia đình.

Thái Hư đang gặp một cái chân to bự, miệng dính đầy mỡ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên tu rượu vẻ mặt thỏa mãn.

Tiểu khất nữa cũng bắt chước hình dáng hắn, đáng tiếc tuổi nàng còn nhỏ, tay bé miệng thon, cầm cái chân cũng không biết cắn từ đâu, nhìn Thái Hư ăn lấy ăn để mà cực kì hâm mộ,

Tiêu Phàm bước vào cửa miếu tiểu khất nữ liền bỏ cái chân ra, mừng rỡ lao ra đón.

Thái Hư nhìn hắn nói:

- Bần đạo còn tưởng hôm nay ngươi không trở lại, thiên tử gọi ngươi tiến cung có phong ngươi chức quan gì không?

- Khụ khụ, không có, đồ nhi chí không ở triều đình mà chí hòa cùng núi sông.

- Thôi đi, quá nửa là thiên tử triệu kiến ngươi rồi tùy tiện hỏi vài câu sau đó cho về.

Thái Hư nói cực kì chuẩn xác.

Tiêu Phàm kính nể:

- Sư phụ hơn trăm tuổi quá là sống không uổng phí, nhưng lần này đồ nhi trở về lĩnh thánh chỉ.

- Thánh chỉ gì?

Tiêu Phàm ho khan rồi lấy từ sau lưng ra lớn tiếng nói:

- Nghe, từ hôm nay ta muốn nỗ lực đọc sách chuẩn bị kì thi Trạng Nguyên.

“Phụt” Thái Hư nhổ hết rượu ra ngoài, tròn mắt ngạc nhiên nói:

- Ngươi? Ngươi thi Trạng Nguyên? Có bệnh không?

Tiêu Phàm cười trừ:

- Sư phụ lão nhân gia xem bói cho chuẩn, giúp ta tính xem có phải là sao Văn Khúc chiếu xuống.

Thái Hư cười ha hả:

- Là ngươi? Còn sao Văn Khúc hạ phàm? Sao Văn Khúc hạ phàm nếu bám vào người ngươi ông trời cũng không cho.

Tiêu Phàm tím mặt:

-Lúc sư phụ người lừa không phải biết khiến người khác ngơ ngẩn sao, ta là đồ đệ ngoan ngoãn hiếu thuận nhất, sao người cứ nói toẹt ra vậy, nói dối vài câu không được à?

- Ta lừa ngươi ngươi tin à?

- Không tin.

- Bần đạo cũng chả tin.

Tiểu khất nữa rất quý Tiêu Phàm, ăn cơm xong liền cọ cọ vào người hắn giống như chỉ ở bên cạnh Tiêu Phàm nàng mới tìm được cảm giác an toàn.

Tiêu Phàm trìu mến xoa đầu nàng, tiểu khất nữ khễ tựa đầu nhắm mắt hưởng thụ sự âu yếm của hắn, dần dần đầu nàng hướng vào lòng Tiêu Phàm giống như một con mèo lười đáng yêu hiền lành.

Tiêu Phàm cúi đầu nhìn nàng, gần đây dinh dưỡng dầy đủ, đồ ăn của tiểu khất nữ cũng nhiều lên, làn da trắng bệch đã trở nên mềm mại như nước khiến người ta cảm thấy yêu mến. Xem ra vài năm nữa nàng sẽ thành một vị tuyệt thế đại mĩ nhân.

Nhân sinh nhiều cái trùng hợp, mà trùng hợp rất đẹp mà nhiều cái lại đáng tiếc.

Gặp gỡ tiểu khất nữ này là việc tốt của Tiêu Phàm, trong vô thức vận mệnh hai người gắn liền với nhau suốt kiếp không rời.

- A? Sau gáy ngươi có cái bớt?

Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn gáy trơn nhẵn của nàng thấy một khối bớt hình thoi màu đỏ sậm bắt mắt.

Tiểu khất nữa vẫn nhắm mắt, khẽ mở miệng:

- Từ lúc trong bụng mẹ đã có rồi.

- Nói nhảm ta còn không biết là bẩm sinh sao, đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện, ngươi biết thân thế mình không?

Thân thể tiểu khất nữ cứng đầu:

- Ta không nhỡ rõ.

Tiêu Phàm không nhận ra khuôn mặt cương cứng của nàng, trầm tư nói:

- Vậy phiền rồi, trước đó không nói, ngươi nhớ tên mình chứ?

Tiểu khất nữ lắc đầu:

- Từ nhỏ ta mệnh xấu, không có tên, bảo ta là mèo ta cũng gật, gọi ta là cẩu ta cũng thưa.

Tiêu Phàm cười nói:

- Vậy sao được, một cô gái nhất định phải có một cái tên hay.

Tiểu khất nữa ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cười, lặng lẽ nói:

- Vậy ngươi đặt tên cho ta đi.

Tiêu Phàm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tang thương của nàng một cách chăm chú, lòng đau đớn, tuổi còn nhỏ mà chịu nhiều cực khổ, ngay cả tên cũng không có, hằng ngày phải giãy dụa đẻ sinh tồn, ông trời vì sao lại ghẻ lạnh với nàng như vậy?

Tiêu Phàm chăm chú nhìn nàng, đôi mắt thật to, bờ môi mỏng, mũi thẳng tạo nên một khuôn mặt tuyệt mỹ, hàng mi nhỏ nhắn tựa như hai lá liễu trên gương mặt là thứ duy nhất không hoàn mỹ, lông mi quá thưa, dù sao nàng cũng mới mười một tuổi, tựa như một cô bé còn chưa nẩy nở.

Tiêu Phàm cười nói:

- Lười vẽ lên chân mày nhỏ, làm biếng rửa mặt mũi, lông mi ngươi rất nhạt, sau này chúng ta sẽ tốt hơn, ta cho ngươi tên là họa mi đi. Ồ cái tên dường như họa mi rất hợp.

Tiểu khất nữ thì thào gau tiếng họa mi, khẽ nói:

- Ta biết một loại chim gọi là họa mi, nó hiếu chiến nhưng tiếng hót thanh thúy uyển chuyển.

Tiểu khất nữ nhìn Tiêu Phàm, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự nóng lòng nói:

- Nhưng loại chim này không rời khỏi núi rừng, rời đi nó không phải là gì cả.

Lòng Tiêu Phàm bị kích thích.

Tiểu khất nữ cúi đầu lặp đi lặp lại sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm nghiêm túc nói:

- Từ hôm nay trở đi tên của ta là họa mi, Tiêu Họa Mi.
Bình Luận (0)
Comment