Đại Minh Vương Hầu

Chương 74

Lúc này, Tả quân đô đốc đã dẫn quân sĩ đến bao vây Giang Phổ huyện chật như nêm cối (con kiến cũng không thoát ra được) tra đồng đảng của thích khách, ai có bộ dạng khả nghi lập tức liền bị tra hỏi.

-Ngươi biết lần này là kẻ nào sai người đến ám sát ngươi sao?

Tiêu Phàm nhìn các binh sĩ đang bận rộn nhàn nhạt hỏi.

Chu Doãn Văn thầm nghĩ nghĩ, sắc mặt liền cười lạnh:

- Còn có thể là ai? Còn kẻ nào nữa, ngoài tên muốn làm hoàng đế kia.

Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn nhìn nhau cười cười, cả hai đồng thời duỗi tay chỉ về phương bắc. Rất ăn ý.

- Nếu lần này ta chết đi, quốc gia coi như mất thái tử. Hoàng tổ phụ thì đã già rồi tất nhiên sẽ lập người kế thừa, trong tất cả các Vương gia duy nhất chỉ có Yến vương là người thông tuệ nhất lại được Hoàng tổ phụ yêu mến. Ngoài hắn ra thì còn có kẻ nào nữa.

- Hiện tại, ngươi đã bình yên vô sự, việc ám sát ngươi đã thất bại. Hoàng thượng nếu biết, sẽ không hoài nghi hắn sao?

Chu Doãn Văn lắc đầu cười khổ:

- Hắn rất được Hoàng tổ phụ tín nhiệm hơn nữa Bắc Bình lại cách kinh thành khá xa. Hắn đã vô số lần lập chiến công, lại được Hoàng tổ phụ ban cho là người “trung dũng nhân hiếu”, tổ phụ căn bản sẽ không hoài nghi đến hắn.

Tiêu huynh nói:

- Vậy thì lần ám sát này.

Chu Doãn Văn thở dài:

- Việc này căn bản là giấu không được, ngươi hãy xem đi Hoàng tổ phụ sẽ thanh tẩy triều đình, lại là một phen gió tanh mưa máu rồi.

Hoàng Thái tôn gặp chuyện tại Giang Phổ huyện hơn nữa đám thị vệ hộ giá bên cạnh lại chết hơn một nữa.

Kinh sư chấn động, Triều đình chấn động!

Chu Nguyên Chương mặt rồng giận dữ, Ứng Thiên phủ rung chuyển bất an. Tri huyện Giang Phổ Hoàng Duệ Đức liền bị chém đầu, đến vì sao bị mất đầu hắn cũng không thể biết. Hắn còn đang dự định làm thế nào để có thể quay về Giang Phổ để đoạt lại quyền lực thì đột nhiên một đám quân sĩ vào phủ hắn lôi hắn đi, cả nhà đều bị áp giải.

Huyện Giang Phổ từ trên cho đến dưới đều bị thanh trừ, ngoài Tào Nghị có công hộ giá được Chu Nguyên Chương ban thường thì còn lại đều bị chém đầu.

Chu Nguyên Chương thật sự tức giận rồi. Giữa ban ngày, ngay dưới chân thiên tử lại có kẻ trắng trợn hiển nhiên dám hành thích người kế thừa ngôi vị hoàng đế này. Chẳng lẽ thiên hạ Đại Minh vẫn còn tồn tại nguy cơ, chẳng lẽ Chu Nguyên Chương ta lại không thể hoàn toàn nắm chắc Đại Minh vương triều trong tay sao?

Đây là có kẻ ngang nhiên dám hướng về vị vị hoàng đế khai quốc của vương triều nhà Minh khiêu khích a.

Năm thứ mười ba Hồng Vũ, Hồ Duy Dung bắt đầu mưu phản. Đến năm thứ hai mưu sáu Hồng Vũ, Lam Ngọc cũng mưu phản. Chu Nguyên Chương tra xét Hồ đảng cùng Lam đảng trước sau hết mười ba năm. Liên lụy nhiều người từ tự công bá hầu cho đến văn võ bá quan trong triều. Tổng cộng hơn bốn vạn người liên lụy liền bị tru sát, lúc này mới khiến cho triều đình và dân chúng rõ ràng, tất cả các công thần hay võ tướng đều đã chết. Tự đáy lòng Chu Nguyên Chương cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm giác được cả thiên hạ này đều thuộc về họ Chu rồi, lưu lại cho hậu tôn, để một giang sơn vững như thiết cho hậu tôn là việc hắn phải làm, cũng đã làm xong.

Nhưng mà sự tình qua vừa mới ba năm, Hoàng thái tôn liền gặp ám sát. Chu Nguyên Chương liền tức giận, trong lòng cảm thấy kinh hãi.

Là ai? Còn có ai bị ta không để ý đến? Cả văn võ công khanh trong triều đinh còn ai dám có dã tâm mưu toan phá hoại vương triều Đại Minh của ta? Một cỗ sát khí thô bạo từ đáy lòng Chu Nguyên Chương tràn lên. Vì muốn thiên hạ của Chu gia yên ổn, hắn sẽ không ngại một lần nữa mà xuống tay, cho dù chết cả trăm vạn dân mà đối với đời sau của Chu gia có lợi thì hắn sẽ không do dự mà làm thẳng tay.

Hắn muốn cho tên hành thích xem thật kỹ, Chu Nguyên Chương ta nếu bực lên thì sẽ giết người như điên, khiêu khích ta thì không có kết cục tốt đâu!

Thích khách đều là tử sĩ cũng không sao, kẻ chủ mưu phía sau cũng không sao, mượn những kẻ đầu lìa khỏi cổ này để Chu Nguyên Chương giải phóng oán khí.

Sau ngày đầu tiên Chu Doãn Văn gặp chuyện thì nha môn huyện Giang Phổ đều bị thanh trừ chỉ con lại vỏn vẹn Tào Nghị

Ngày hôm sau, Kinh sư ứng thiên phủ doãn bị chém, phủ thừa, trì trung và những người có liên quan đều bị xét hỏi, cùng ngày liền bị chém trước chợ.

Ngày thứ ba, bãi miễn Hình Bộ Thượng thư Hạ Thứ, bãi miễn Hình Bộ Tả Hữu thị lang, trảm Tả Đô Ngự Sử Lai Cung, Tả Đô Ngự Sử Đặng Văn Khanh được ban cái chết.

Ngày thứ tư, bãi miễn Lại Bộ Thượng thư Đỗ Trạch, bãi miễn Lễ bộ Thượng thư Hanh Thái, Bắt đầu áp dụng vào năm Hồng Vũ thứ hai mươi sáu, tuyên chỉ bãi chức Hình bộ Thượng thư của Dương Tĩnh.

Ngày thứ năm, lại hạ đạo thánh chỉ trách phạt tri huyện Giang Phổ Hoàng Duệ Đức lui tới mật thiết với Lễ bộ Hữu Thị Lang Hoàng Quan, biếm xuống làm ngự sử.

Vì chuyện của Chu Doãn Văn mà triều đình và dân chúng một lần nữa bị thanh trừ kể từ sau vụ án Lam Hồ.

Lần thanh trừ này , ảnh hưởng đến tính mạng hơn một ngàn người. Nhất thời, trong triều đình mọi người đều cảm thấy bất an, hoảng sợ.

Đối với những người có công hộ giá như Viên Trung và bọn thị vệ thì được ban thưởng hai trăm lượng hoàng kim, thăng chức lên Bách Hộ. Những người hộ giá mà chết thì con cháu được tập ấm.

Tào Nghị đương nhiên được bổ nhiệm làm tri huyện huyên Giang Phổ, cùng phần thưởng kèm theo là hai trăm lượng hoàng kim.

Tuy nhiên, việc khiến người ta kỳ quái chính là Tiêu Phàm có công khá lớn hộ giá, nhưng Chu Nguyên Chương cũng không tỏ thái độ gì. Đã không phong cho hắn chức quan gì, lại không thưởng hoàng kim. Chu Nguyên Chương dường như cố ý quên Tiêu Phàm rồi thì phải.

Thiên uy khó đoán, thiên ý cũng khó dò, nhưng Tiêu Phàm cũng rất bình tĩnh. Chu Nguyên Chương không phong thưởng cho hắn tất có dụng ý, có lẽ vẫn là câu nói kia "Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi" ( Câu này trong "Luận vận mệnh" của Lý Khang thời Tam Quốc, Từ "Tú" ở đây ý nói là xuất chúng, nổi bật. Ý nói cây cao to trong rừng sẽ là cây "đón gió" trước tiên. Ý chỉ người hiền tài, xuất chúng thường hay bị đố kỵ). Chu Nguyên Chương kỳ vọng vào hắn rất lớn tất nhiên sẽ không muốn hắn trở nên hiển hách quá sớm.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng không muốn vì chuyện hộ giá mà được phong quan. Nếu Chu Nguyên Chương muốn phong hắn làm “ Cởi khố hầu…” vân vân gì đấy thì Tiêu Phàm có lẽ sẽ bị phẫn mà đập đầu vào mông mà chết để báo ơn vua a.

Không lâu sau đó, tại những vùng đất phong, chư vương sôi nổi chủ động dâng tấu, hướng Chu Nguyên Chương biểu trung (thể hiện sự trung thành), lại hướng hoàng thái tôn thăm hỏi, trong đó khẩn thiết nhất là Bắc Bình Yến vương.

Chu Nguyên Chương đối với biểu hiện của chư Vương cảm thấy rất thoả mãn.

Năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, cảnh gió tanh mưa máu trong triều đình chậm ra trôi qua.

Trong triều đình, Chu Nguyên Chương tung hoành ngang dọc chém đầu, bãi miễn chức quan khí thế ngất trời.

Ba người Tiêu Phàm vẫn như cũ, vẫn vui vẻ với cuộc sống của minh, Tiêu Phàm đối với việc chém giết của Chu Nguyên Chương vẫn không nói gì. Chính chủ gây ra thì ở Bắc Bình hưởng tiêu dao khoái hoạt, còn lão Chu ngươi giết nhiều như vậy, chính chủ mưu con ngươi cũng không động đến, cũng chỉ là tìm chỗ tiết khí, làm quỷ oan mà thôi.

Ba người Tiêu Phàm, Tiêu Họa Mi, Thái Hư sống trong sơn thần miếu thấm thoát mà đã một năm.

Mùa xuân, năm Hồng Vũ thứ ba mươi.

Ngày hai mươi ba tháng giết, kỳ thi tại Ứng Thiên học viện cuối cùng đã đến.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng Chu Doãn Văn đã phái Viên Trung cùng xe ngựa đến đón Tiêu Phàm, còn gọi thêm mười tên hộ vệ đến chờ sẵn ở cửa miếu Sơn thần. Cậu học trò nhỏ Tiêu Phàm hôm nay muốn tham gia xuất sắc cuộc thi này.

Trước khi đi, Tiêu Họa Mi liền kín đáo đưa cho hắn một cái túi hương sau đó nhìn hắn cười cỗ vũ.

Vẻ mặt Thái Hư giả thần giả quỷ bấm đốt tay, nghiêm mặt nói:

- Bần đạo sẽ bói cho ngươi một quẻ, ý quẻ này là quẻ tốt, đại cát đại lợi này. Hôm nay, ngươi đi thi chắc chắn sẽ đỗ tú tài.. Lần nay xem như là bần đạo tặng cho ngươi một quẻ miễn phí, ngươi hãy mau hảo hảo mà đi thi đi .

Tiêu Phàm trợn trắng mắt, quay đầu liền lên xe ngựa. Xe ngựa ung dung lắc lắc, hướng Ứng Thiên phủ đi tới.

Trên xe ngựa, Tiêu Phàm khách khí chắp tay với Viên Trung cười nói:

- Chúc mừng Viên giáo úy a, không phải gọi ngươi là Viên bách hộ mới đúng… ha ha, chúc mừng thăng quan nha.

Viên Trung cười cười, ấn tượng của Tiêu Phàm đối với hắn không tệ lần hộ giá trước nhờ có Tiêu Phàm giúp, mình mới được thăng quan, cho nên hắn có ấn tượng tốt hơn đối với Tiêu Phàm

Viên Trung ngồi trên ngựa ôm quyền, nghiêm mặt nói:

- Ngày đó, mạt tướng đa tạ Tiêu công tử đã ra tay giúp đỡ. Vinh nhục cá nhân đối với Viên mỗ không quan trọng, cũng không nghĩ đến cái gọi là thăng quan hay phát tài gì cả. Thái tôn điện hạ không có chuyện gì đó mới là việc vui, nếu ngày hôm ấy Thái Tôn có chút tổn thương nào thì Viên mỗ dù có chết trăm vạn lần cũng khó thoát khỏi tội…

Tiêu Phàm âm thầm líu lưỡi, lời nói này quá chí công vô tư rồi, dù sao hắn tuyệt đối không nói ba hoa, nếu không sao người ta là thân quân Cẩm Y Vệ, là một hạt giống tốt, đối với hoàng gia một lòng trung kiên.

Được rồi, đối với cái đề tài gì mà trung thành với Hoàng gia thì miễn bàn đi, Tiêu Phàm không phải là kẻ được học qua cái vấn đề này cho nên hắn không có suy nghĩ giống với Viên Trung.

- Viên bách hộ, Thái Tôn điện hạ nói là mời mười tên tài tử đến làm bài thi hộ ta, còn nói rằng hắn rất nổi danh

- Lần này, thỉnh hắn xuất mã hắn còn không chịu tình nguyện nữa, nguơi có biết hắn là ai không?

Viên Trung lắc đàu nói:

- Mạt tướng là vũ phu, đối với việc này một mực chẳng biết gì, cũng chưa thấy qua vị tài tử kia.

Tiêu Phàm con mắt híp híp, cười nói:

- Thái Tôn điện hạ đối với người này rất tôn sùng , còn nói muốn ta đối tốt.

Người nào cũng đừng đắc tội hắn, khi dễ hắn, nếu không hắn sẽ âm thầm làm mấy chuyện xấu, không ai có thể nghi ngờ. Tính tình hắn là vậy, Viên Trung cũng chỉ cười lắc đầu. Một canh giờ trôi qua, cuối cùng xe ngựa cũng đã đến cửa thành Tây kinh sư. Lúc này trời vừa mới sáng, giờ mẹo chưa qua, giờ Thìn chưa tới.

Mười tên cẩm y quân đội hướng thủ vệ quân đưa ra thẻ bài, tên thủ vệ quân liền cung kính đưa mắt nhìn theo xe ngựa chở Tiêu Phàm nghênh ngang tiếng vào thành. Xe ngựa rẽ vào hướng nam sau khi vào thành, rồi liền trực tiếp đến phố Đông. Dừng ở nơi này, Trường thi ở đây, ở sườn tây của Ứng Thiên Phủ.

Trong xe Tiêu Phàm cảm khái ngàn vạn lần, đây là lần thứ hai hắn vào kinh sư, hy vọng lần này vào thành tâm tình tình sẽ tốt đẹp chứ không muốn như lần trước mà mất hứng rời đi.

Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên phát sinh sự tình, một sự tình không tốt. Hành lý trong xe bỗng nhiên bị xóc nảy lên, sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu vang lên, tiếp thì thì thấy Lý Vinh dừng xe ngựa lại

Tiêu Phàm ngạc nhiên rèm xe vén lên liền thấy một gã mặc áo dài đeo một cái gùi văn đang ôm đùi gào rống lên, biểu tình có vẻ thống khổ.

- Như thế nào rồi hả?

Tiêu Phàm cuống quít hỏi.

Mặt mũi Viên Trung tràn đầy vẻ vô tội:

- Vừa rồi xe ngựa vừa quẹo vào vị thư sinh này liền không chú ý để xe ngựa đụng chân hắn, nhưng mà… ta cảm thấy tình huống không nghiệm trong như vậy đâu. Chỉ là va chạm nhẹ thôi mà.

Tiêu Phàm quay đầu lại nhìn vị thư sinh kia đang đau đức mức lăn ra ngoài đất, ngạc nhiên nói:

- Va chạm nhẹ mà lại thành bộ dạng như thế sao?

Tên thư sinh đầu đổ đầy mô hôi không ngừng kêu rên, năm trên mặt đất giận dữ nói:

- Đụng nhẹ sao? Mắt người mù rồi sao? Chân ta thiếu chút nữa bị xe ngựa cán đứt, như vậy mà còn gọi là nhẹ sao? Nếu không thì ngươi tới thử một lần xem… Ôi! Không sống nổi rồi, mệnh ta sao khổ như thế này!!

Tiêu Phàm lập tức xuống xe, tiến tới mở tay tên thư sinh ra rồi kéo ống quần của hắn lên để xem xét. Chỉ thấy trên đùi hắn chỉ rách một lớp da lộ ra một chút máu, không bị nội thương hay gãy xương gì cả.

- Nhiều nhất cũng chỉ là trầy da thôi mà.

Tên thư phảng phất như bị người ta làm nhục, một bên lăn lộn trên mặt đất một bên la lớn :

- Ta mặc kệ a, các người đều không được đi chuyện này là do các người làm, ta chính là tham gia thi học viện đấy. Cái này, ta không thể đi lại được rồi, báo quan, báo quan thôi!

Tiêu Phàm lập tức há hốc mồm “ Oh my god” thời cổ đại này cũng có kẻ ngang nhiên ăn vạ sao?

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã tới giờ Thìn rồi, giờ Thìn canh ba đã bắt đầu thi rồi. Nếu chậm trễ thì cho dù có Hoàng Thái tôn cũng sợ không vào được a.

Vỗ vỗ vai tên thư sinh, Tiêu Phàm liền móc ra một ít bạc vụn đưa cho hắn, ấm giọng nói:

- Vị huynh đài này, chúng ta đều đến đây để thi, đều là người đọc sách việc này liền bỏ qua, ngươi cảm thấy như thế nào? Tại hạ cảm thấy rất ân hận, ở đây có chút ngân lượng mong huynh đài cầm lấy để đi kiếm đại phu bóc thuốc.

Tên thư sinh ngẩn người tiếp theo liền cả giận nói:

- Liêm giả bất thụ ta lai chi thực ( Người liêm khiết không nhận của ăn xin) Ngươi đây là định dùng ít bạc dơ bẩn này để vũ nhục ta sao?

Tiêu Phàm vội la lên:

- Vậy ngươi muốn như thế nào? Thời gian cũng sắp đến rồi nếu chậm trễ thì sẽ sợ rằng không vào được trường thi. Chuyện này, chẳng phải là trò đùa đối với tiền đồ của ta và ngươi nha.

Trong mắt tên thư sinh liền hiện lên một vẻ giảo hoạt, hét lớn:

- Ta đây là mặc kệ, không vào kịp ta cũng không quan tâm, lo lắng chính là kẻ khác a. Hôm nay, ngươi phải trả cho ta một cái công đạo, băng không ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu.

Kháo! Đụng phải tên lưu manh rồi.

Tiêu Phàm gấp đến độ chóp mũi đổ đầy mồ hôi, hắn rất coi trọng kỳ thi này bởi vì Chu Nguyên Chương đã hạ chỉ nếu hắn không đỗ thì sẽ bị trị tội. Nếu hắn ngay cả cửa trường thi cũng chưa tiến vào thì tội này to lắm a.

Tiêu Phàm nhìn sang một bên liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Viên Trung cùng đám binh lính. Gần đây triều đình xuất hiện cảnh gió tanh mưa máu liên lụy đến phần lớn quan viên, đây là thời điểm nhạy cảm, cho dù là đám cẩm y vệ này cũng không dám ức hiếp người đọc sách, nếu không sẽ bị người khác gắn vào tội “Hữu nhục tư văn” Hồng Vũ hoàng đế cũng sẽ vung đồ đao không chút lưu tình.

Tiêu Phàm trầm giọng nói:

- Ta đang vội vàng đến trường thi, ngươi có để cho ta đi hay không?

- Không cho! Có gan thì ngươi hiếp ta đi!

- Mẹ bà ngươi, tưởng ka không dám đánh ngươi à.

Tiêu Phàm cắn răng một cái, hung hăng nhắc chân lên cước vào mặt tên thư sinh một phát.
Bình Luận (0)
Comment