Đại Minh Vương Hầu

Chương 84

Bầu không khí hiện giờ cực kỳ nặng nề và áp lực, có thể nói từ sau khi Chu Nguyên Chương bãi bỏ tổ chức Cẩm Y Vệ vào năm Hồng Vũ thứ hai mươi sáu đến nay chưa từng xuất hiện trở lại. Hồng Vũ thiên tử hôm nay trước mặt quần thần chính thức bày ra bộ mặt thánh minh giả dối, hình tượng một vị vua ôn hòa cũng hoàn toàn biến mất. Tháng hai, năm Hồng Vũ thứ ba mươi lăm, tại Vũ Anh Điện, Chu Nguyên Chương chính thức thông tri cho quần thần biết: Cẩm Y Vệ đã được thiết lập lại.

Đúng vậy, chỉ là thông tri thôi, không phải là đề cập đến để thương nghị cùng quần thần, cũng không phải thuộc dạng “cấp trên đang nghiên cứu đưa ra quyết định” mà rõ ràng là Chu Nguyên Chương đã quyết định xong rồi mới nói cho văn võ bá quan trong triều biết tin này mà thôi. Bây giờ ta muốn mở lại Cẩm Y Vệ đấy, mặc xác các ngươi có đồng ý hay không, ta muốn mở là mở! Ta trước tiên chỉ nói cho các ngươi biết thôi, còn các đại thân bọn ngươi đương nhiên là không đáp ứng rồi, nhưng cũng mặc kệ bọn ngươi.

Từ khi Đại Minh lập quốc đến nay, cái tên “Cẩm Y Vệ” đúng là cơn ác mộng đối với hết thảy đại thần trong triều, cơn ác mộng này cơ hồ lúc nào cũng bám lấy họ. Năm Hồng Vũ thứ mười ba, xảy ra vụ án Hồ Duy Dung mưu phản, Cẩm Y Vệ liền lập tức trở thành bộ dạng sói đi tìm dê, lộ ra bộ mặt dữ tợn, sử dụng tầng tầng lớp lớp thủ đoạn nào là tra tấn, bức cung, kể cả mưu hại giá họa. Khi ấy không lúc nào ngục tù của Cẩm Ý Vệ không chật kín người, giết hết nhóm này lại đi điều tra, bắt bớ, mưu hại tiếp nhóm người khác, một vòng lẫn quẩn như thế suốt một năm Cẩm Y Vệ mới quyết định dừng điều tra vụ án. Suốt mười ba năm cái tổ chức này tồn tại, số người chết kể cả quan lại hay bách tính dân thường cũng đã lên đến con số hơn bốn vạn. Một tổ chức tàn khốc đầy huyết tinh như thế thì có vị đại thần nào nguyện ý cho nó khôi phục lại? Điều này chẳng phải là tự mang một cái phiền lức lớn đến cho bản thân cùng gia quyến hay sao?

Đáng tiếc người đưa ra quyết định này lại là Chu Nguyên Chương chứ không phải ai khác, Chu Nguyên Chương là Hoàng đế khai quốc của Đại Minh, mọi quyết định của hắn đều có thể làm điên đảo thiên hạ. Bất luận là ai cũng không thể thuyết phục được hắn thu hồi mệnh lệnh, vị Hồng Vũ Hoàng đế trước mặt đây là người cả đời chinh chiến trên ngựa, tính tình tàn ngược ( tàn bạo và ngang ngược) đến mức nào còn ai mà không rõ, đối với hắn các vị đại thần bất quá cũng chỉ là nền mà thôi, thêm một người hay bớt mớt người cũng không có ảnh hưởng gì, kể từ sao vụ án của Hồ Duy Dung, hết thảy mọi việc lớn nhỏ xảy ra đều do tự bản thân hắn xử lý, cũng vì lẽ này, các vị đại thần trong mắt hắn hay đối với lợi ích của Đại Minh căn bản không quan trọng.

Hoàng Tử Trừng cũng vì lên tiếng phản đối, mà đã bị lôi ra ngoài chịu phạt, ở đây còn ai dám làm Hoàng Tử Trừng thứ hai nữa?

Nhưng dù sao các vị đại thân ở đây cũng đều là người tri thức, bất cứ ai cũng là người đầy một bụng sách thánh hiền, thế nên đưa mắt nhìn nhau vài lần tất cả quan viên không hẹn mà cùng quỳ rạp xuống, đồng thanh nói:

- Mong bệ hạ nghĩ lại.

Chu Nguyên Chương khoanh tay đứng nhìn, khẽ khép mắt lại, không nói thêm gì nữa, vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết.

Chúng thần đứng dậy, sau đó lại quỳ xuống, rồi lại hô to:
- Mong bệ hạ nghĩ lại!

Chu Nguyên Chương lại như cũ không nói gì, cũng không có làm gì

Chúng thần đứng dậy, lại quỳ xuống, lần thứ ba hô to: "Mong bệ hạ nghĩ lại”

Chu Nguyên Chương liền nói:
- Các ngươi đừng nói nữa, ý trẫm đã quyết.

Đây chính là câu trả lời cuối cùng của Chu Nguyên Chương.

Chúng thần ba lần cầu xin đều không có kết quả, Hoàng đế đã quyết định dứt khoát, vậy là việc khôi phục Cẩm Y Vệ không thể thay đổi được nữa!

Chúng thần liền nhất tề đứng dậy, không nói thêm gì, vẻ mặt ai cũng hết sức u ám, năm Hồng Vũ thứ ba mươi, thời thế đang ổn định đột nhiên Cẩm Y Vệ lại được mở lại, từ nay thiên hạ sẽ không còn ngày nào thái bình nữa rồi.

Chu Nguyên Chương quan sát thần sắc quần thần, cảm thấy không vui, Thái tử bị ám sát ngay dưới chân Thiên tử, sự việc này nghiêm trọng đến mức độ nào, đây chẳng phải là chứng tỏ có người đang âm mưu lật đổ giang sơn Đại Minh hay sao, đã như thế thì càng phải mở lại Cẩm Y Vệ, càng phải không từ thủ đoạn nào lùng bắt cho được kẻ chủ mưu băm thành trăm mảnh, diệt trừ hậu hoạn, không đúng sao?

- Dương Tĩnh.
Chu Nguyên Chương, đôi mắt khép hờ, chậm rãi nói.

Dương Tnh vừa mới nhậm chức Hình bộ thượng thư không bao lâu, cuống quít bước ra khỏi hàng, khom người nói:
- Bẩm bệ hạ, có thần.

- Ngươi là Hình bộ thượng thư, chuyện Hoàng thái tôn bị ám sát đến hôm nay cũng đã ba tháng , ngươi điều tra có kết quả gì chưa?

Dương Tĩnh cả người run rẩy, vội vàng quỳ xuống, hoảng sợ nói:
- Chúng thần vô dụng, ba mươi mốt người ám sát thái tôn, tất cả đều là tử sĩ, toàn bộ đã chết, vụ án đến nay vẫn không có đầu mối gì để điều tra, thần vạn lần đáng chết.

Chu Nguyên Chương mở mắt, ánh mắt sắc bén chậm rãi quan sát hết thảy quần thần đang có mặt, trong mắt sát khí bừng bừng.

- Đường đường là Hoàng thái tôn của Đại Minh, vậy mà ngay tại trên giang sơn của mình lại bị người ta ám sát, hành vì này nghiêm trọng đến mức độ nào các ngươi không rõ hay sao vậy mà còn điều tra sơ sài như thế, cứ vậy mà từ? Rốt cục trẫm vì cái gì lại trọng dụng các ngươi?

Ngữ khí bình thản, nhưng lại hết sức lạnh lùng, quần thần bên dưới nghe thấy thế trong lòng ai cũng thầm rùng mình, cùng quỳ xuống cùng kêu to:
- Chúng thần vô dụng.

Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi đã tra không ra, vậy thì Trẫm chỉ còn cách thay đổi người điều tra, thiên hạ này là của Trẫm, Trẫm không tin tra không ra hung thủ! Dương Tĩnh.

- Có thần.

- Từ hôm nay, vụ án ám sát Hoàng Thái tôn, giao Cẩm Y Vệ điều tra, Hình bộ không cần nhúng tay vào nữa.

- Thần, tuân chỉ.

Tân nhiệm Lại bộ thượng thư Trương Ấu do dự một chút, liền tiến lên hỏi:
- Bệ hạ mở lại Cẩm Y vệ, chẳng biết đã có dự tính gì chưa? Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ sẽ giao cho ai chưởng quản? Các cấp dưới của Chỉ Huy Sứ, như Đồng Tri, Thiên Hộ, Bách Hộ bệ hạ đã có nhân tuyển chưa? Cẩm Y Vệ chưởng quản, truy bắt tội phạm, quản lý hình ngục thật là có quyền to vô cùng to lớn, như mãnh Hổ sổ lồng, không phải là người tài giỏi, không thể đảm nhiệm Chỉ Huy Sứ, mong bệ hạ thận trọng suy nghĩ.

Chu Nguyên Chương chân mày cau lại.

“Đúng vậy, Cẩm Y Vệ có bao nhiêu quyền lực, không ai rõ ràng hơn hắn, quyền lực to lớn như thế, rất dễ dàng tạo nên tư tâm, vị Chỉ Huy Sứ đầu tiên của Cẩm Y Vệ là Mao Đoán, cũng nhờ trong vụ án Hồ Duy Dung, hắn sát hại vô số đại thần mà lập công. Vị thứ hai vì có công trong vụ án Lam Ngọc làm phản, về sau bọn hắn ngày càng kiêu ngạo, người có tội cũng giết, vô tội cũng giết, số người vô tội chết trong tay bọn họ nhiều vô số kể, thế nên mới khiến cho nhân tâm oán trách, thiên hạ căm ghét, vì thế Chu Nguyên Chương mới không thể không xóa bỏ tổ chức Cẩm Y Vệ để xoa dịu lửa giận của nhân tâm".

Hiện tại vấn đề lớn là ai có thế làm Chỉ Huy Sứ thứ ba (đệ tam) đây?

Người này nhất định phải có thân thế tuyệt đối trong sạch, một lòng trung thành với triều đình, và còn phải là người thân cận trong hoàng thất, nếu có kinh nghiệm cầm quân thì thật là quá tốt rồi.

Lập quốc đến nay cũng đã được ba mươi năm, những văn thần võ tướng có năng lực có bản lĩnh hay những kẻ đáng chết đều bị hắn giết hết rồi, trong Thiên hạ còn ai có thể đảm nhiệm được chức vị Chỉ Huy Sứ hết sức quan trọng này?

Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn?
Võ định hầu Quách Anh?
An Lục hầu Ngô Kiệt?
Giang Âm hầu Ngô Cao?
Hữu quân đô đốc Kim Sự Bình?

Cảnh Bỉnh Văn già dặn, nhưng chỉ thích hợp gìn giữ cái đã có, ý chí tiến thủ không cao.

Kim Sự Bình ý chí tiến thủ cũng tốt, nhưng tiếc là tính tình quá nóng nảy, nếu y
chưởng quản Cẩm Y Vệ lại sợ liên lỵ đến người vô tội, quốc gia lâm nguy.

Quách Anh có dũng có mưu mọi mặt đều tốt nhưng Ninh phi với hắn là tỷ muội, nếu hắn làm Chỉ Huy Sứ chỉ sợ chuyện nội cung xen lẫn ngoại cung rồi lại gây họa.

Cả một đám nhân tuyển trong lòng Chu Nguyên Chương như cưỡi ngựa xem hoa, từ từ loại bỏ hết

Nhưng cuối cùng, Chu Nguyên Chương cũng mỉm cười.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một người, người này là một nhân tuyển vô cùng thích hợp.

Người này là cháu ngoại của hắn, con trai của Lý Văn Trung, tước hiệu Tào quốc công, đang giữ chức Tả quân đô đốc, Lý Cảnh Long.

Suy đi nghĩ lại, tính ra còn ai thích hợp chưởng quản Cẩm Y Vệ hơn hắn nữa chứ?
Lý Cảnh Long là cháu ngoại của hắn, tính ra cũng mang dòng máu hoàng tộc, là một người tuổi trẻ tài cao, lại có kinh nghiệm cầm quân, thân phận cùng độ trung thành không có gì phải nghi ngờ, còn như năng lực, hiện tại cái Chu Nguyên Chương cần chính là sự trung thành mà không phải năng lực! Năng lực có thể từ từ bồi dưỡng,còn trung thành mới điểm quan trọng nhất và càng quan trọng hơn nó là thứ không thể nào bồi dưỡng ra được.

- Truyền chỉ: lệnh Tào quốc công Lý Cảnh Long bàn giao hết công tại Tả quân đô đốc phủ cho người kế nhiệm, lập tức sang đảm nhiệm Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, mau chóng chuyển sang phủ nha Cẩm Y Vệ, còn những công việc khác từ từ giải quyết.

*****************************************

Tiêu Phàm cùng Hoàng Tử Trừng đã chịu xong hình trượng.

Hoàng Tử Trừng vẫn đang cố gắng chịu mười trượng cuối cùng, cắn răng mà chịu, hắn không muốn nhận sự giúp đỡ của Tiêu Phàm, sau cùng Hoàng Tử Trừng chịu không nổi nữa, hai mắt nhắm rồi ngất đi.

Còn Tiêu Phàm, sau khi chịu xong hình trượng liền đứng dậy hoa chân múa tay vận động mấy cái, xong rồi lại còn vỗ vỗ mông, làm như vừa mới được mấy em xinh tươi matxa, vẻ mặt thoải mái có vẻ thích thú lắm.

Ngược lại các vị Cẩm Y thân quân đứng hành hình cho hắn lại là người chịu nhiều đau khổ nhất, cả đám miệng khô khốc, hai tay run rẩy, cả người không ngừng run lên, bộ dạng so với con gà bị giật kinh phong không khác bao nhiêu, đưa mắt u oán liếc nhìn Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn thấy Hoàng Tử Trừng ngất xỉu, tức giận hun hăng đến đạp mấy tên Cẩm Y Vệ vừa hành hình Hoàng Tử Trừng mấy cái, sau đó hỏi thăm Tiêu Phàm vài câu rồi vội đỡ lấy Hoàng Tử Trừng đã ngất xỉu đưa về phủ.

Buổi thượng triều hôm nay đến đây là kết thúc.

Sự thật đã chứng minh, làm người không nên quá trung hậu, trên đời này người chịu thiệt thòi luôn là người thật thà! Bởi vì người thật thà muôn thuở đều chỉ có thể là quân, chứ không thể nào là người bề trên cả, mà quân thì chỉ có thể bị khi dễ, bị bắt nạt mà thôi, và Hoàng Tử Trừng chính là một người như vậy a.

Từ lần thượng triều đầy phong ba này,Tiêu Phàm nhận ra được một bài học: không nên đối nghịch với lão giáo sư này, đặc biệt là cái loại lão sư thích nói nhiều và hay đâm chọt sau lưng như Hoàng Tử Trừng.

Tiêu Phàm đi ra Ngọ Môn, vừa đi vừa suy nghĩ, vẻ mặt hết sức đăm chiêu.

Ngẩng đầu nhìn thấy một cái tửu quán trên phố, Tiêu Phàm không chút suy nghĩ liền tiến vào, một mình một bàn. Kêu một bầu rượu, hai đĩa thức ăn, uống rượu một mình.

Lúc này trong đầu hắn đang có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ cho thấu đáo, nhưng ngày gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện và chuyện nào cũng xen lẫn vào nhau thật hết sức hỗn loạn, hắn từ một bá tánh bình dân chẳng hiểu tại làm sao lại vác thân đi thi tú tài, rồi đùng một cái được phong là Đông Cung thị độc, bạn cùng học với Hoàng Thái Tôn, rồi lại càng không hiểu sao vị lão sư Hoàng Tử Trừng lại ở sau lưng hắn nói hắn chỉ giỏi dạy hư tên tiểu tử kia mà thôi, mà cũng chính vì thế hắn mới bị phạt trượng đây này.

Mỗi ngày có thể nói là muôn màu muôn vẻ, nhưng ý nghĩa cuộc sống thật sự là ở đâu?

Mỗi người đều có lý tưởng của chính mình, người dân vì sinh kế mà lao động, thương nhân vì tiền mà buôn bán, quan viên vì tiền đồ mà cố hắng, Hoàng đế thì không tính, hắn là người đứng trên cao rồi.

Tiêu Phàm tự hỏi, lý tưởng của chính mình là gì? Ta vì cái gì mà cố gắng? Vì sinh kế sao? Không cần miễn là khôngchết đói là được, đối với vật chất, hắn cũng không có yêu cầu cao sang gì!

Vì tiền đồ ư? Hai mươi tuổi đã làm được quan lục phẩm, lại còn là chức Đông cung thị độc, và còn là bạn tri âm với Chu Doãn Văn. Tương lai sau này hắn đăng cơ, ít nhất cũng làm quan nhị phẩm tam phẩm, là trọng thần trong triều, tiền đồ căn bản không cần lo lắng

Không vì sinh kế, không vì tiền bạc, không vì tiền đồ, rốt cục vì cái gì? Lý tưởng đâu? Một người không hề có lý tưởng thì đáng buồn biết nhường nào, chỉ là sống với cái xác không hồn mà thôi!

Tiêu Phàm mờ mịt, hắn cảm thấy mình quá là cơ hồ, mình vốn không thuộc triều đại này, ở đây hắn hoàn toàn không ra lý tưởng để phấn đấu. Tất cả đã có người an bài cho hắn cả rồi, việc hắn cần làm bây giờ là chỉ ngày qua ngày ăn chơi phè phỡn rồi chờ ngày vào quan tài thôi.

Sống mà không có lý tưởng, đó là một vấn đề rất nghiêm trọng, phải bình tĩnh lại suy nghĩ cặn kẽ một lần, sau đó tìm cho mình một cái lý tưởng sống. Mình còn trẻ, dù đã có công danh có sự nghiệp, nhưng cũng phải có một cái mục tiêu để phấn đấu chứ, để cuộc đời này thêm phần hứng thú.

Tiêu Phàm mắt u buồn ngắm nhìn dòng người đi lại tấp nập trên đường, lần đầu tiên trong đời hắn tự hỏi bản thân mình vì cái gì mà sống đây.

Vẻ mặt hắn hết sức ngưng trọng, một tay nâng má một tay lại chỉ chỉ nhưng đó chỉ là những động tác trống rỗng hoàn toàn theo bản năng còn hồn hắn lúc này không biết đã bay đến phương nào rồi.

- Áh…

Một mỹ nữ đi ngang qua cửa sổ vô tình bị ngón tay của Tiêu Phàm chỉ chỉ làm cho cái yếm bị tuột đi xuống liền ngượng ngùng kêu lên thất thanh, khuôn mặt đỏ bừng nhìn trước nhìn sau, nhìn phải nhìn trái xong rồi vội vàng chạy đi mất.

- Áh…

Lại thêm một mỹ nữ xui xẻo thứ hai, cũng trúng chiêu này rồi lại kinh hãi hét lên một tiếng sau đó mặt mày đỏ bừng hoảng sợ bỏ chạy mất.

- Áh…

Người thứ ba….

- Áh….

Người thứ tư…

Tiêu Phàm còn đang bận cau mày suy nghĩ, ngón tay cứ vô sỉ chỉ trỏ loạn cả lên.

Những tiếng kêu thất thanh liên tiếp vang lên làm kinh động đến vị khách nhân gần đấy, thật hết sức hiếu kỳ, rốt cục là có chuyện gì đây? Vị khách nhân này độ chừng không đến ba mươi tuổi, quần áo hết sức bảnh bao, một tay cầm cái lồng chim, một tay phe phẩy quạt, đúng là phong cách điển hình của những tên quần là áo lụa.

Người nọ tò mò tiến lại gần nhìn Tiêu Phàm, sau đó quay đầu ra cửa sổ nhìn chăm chú những mỹ nữ không ngừng hét lên rồi bỏ chạy, trên mặt vẫn mang theo sự ngượng ngùng lẫn kinh sợ.

- Cái này, là trò gì?
Người nọ chỉ vào Tiêu Phàm, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, lắp bắp hỏi.

Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn hắn một cái, hay tay chống cằm, bộ dạng bất cần, hững hờ nói:
- Hiện Nhũ Nhất Chỉ, là tuyệt học bí truyền của bổn môn.

Người nọ nghe thấy thế hai mắt lập tức đôi mắt sáng bừng lên hai cái đèn pha, vẻ mặt cực dâm đãng:
- Hiện Nhũ Nhất Nhĩ, cái tên thật hợp, hay a. Vị cao nhân đây có thể biễu diễn lại một lần nữa không?

Tiêu Phàm nghe thế liền tùy ý chọn một mục tiêu, ngón tay khép lại sau đó một đoàn kình khí bắn ra.

…..

Ơ sao thế này, sao nữ nhân kia không có chút phản ứng nào thế?

Vẻ mặt hai người đều hết sức kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Phàm thấy thế không phục lại tiếp tục khép ngón tay lại xuất chỉ.

…..

Vẫn không có phản.

Vị khách nhân nọ vẻ mặt tràn đầy thất vọng nhìn Tiêu Phàm nói:

- Mất Linh rồi sao?

Tiêu Phàm vẻ mặt như chìm vào suy tư, sau một khắc liền nói:

-Cái này chỉ có một khả năng?

- Khả năng gì?

- Ài, đơn giản thôi, là do nữ nhân kia k có mặc yếm!

Vị công tử nghe khuôn mặt bừng tỉnh ngộ, sau đó cả lồng chim lẫn quạt đều ném đi, cung kính chắp tay chào Tiêu Phàm:
- Vị cao nhân này có thể thu ta làm đồ đệ không, ta sẽ dùng lễ sư đồ mà đối đãi.

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi vừa rồi không nghe rõ ta nói gì sao? Chiêu thức đấy là tuyệt học bí truyền của sư môn ta, ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi học? Ngươi nghĩ ta sẽ truyền cho ngươi sao?

- Ta van huynh mà, một chiêu này của huynh quả là kinh thiên địa khóc quỷ thần, ta mà không học được chiêu này sẽ uổng công mang tiếng là công tử đệ nhất phong lưu đương triều! Huynh đài ngươi giúp ta đi mà.

Công tử đệ nhất phong lưu đương triều, cái tên này cũng có khí phách quá nha.

Tiêu Phàm liếc nhìn hắn vài lần,rất không khách khí hỏi:

- Ngươi là con cái nhà ai? Ngươi bộ dạng này mà là công tử phong lưu sao?

Tên công tử quần áo lụa nghe Tiêu Phàm hỏi thế liền cười cười tiến đến, bộ dáng rất là nịnh nọt nói:
- Không dám, không dám. Tại hạ họ Lý, tự là Cảnh Long.
Bình Luận (0)
Comment