Đại Mộng Chủ

Chương 113

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Vào thời khắc này, chỗ đỉnh núi loé lên kim quang, một đạo kiếm quang màu vàng từ một chỗ đại điện bắn ra trùng thiên, trong đó ẩn ẩn giấu một người.

"Là Kim Long Kiếm của chưởng môn!" Điền Thiết Sinh vui mừng quá đỗi.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong mắt cũng sáng lên.

Nhưng ngay sau đó, một đạo hắc khí nồng đậm từ phía dưới bắn ra, nhanh chóng đuổi theo kiếm quang màu vàng, trong chớp mắt đã đuổi kịp kiếm quang, song phương chém giết cùng nhau.

Kiếm quang màu vàng sáng chói loá mắt, khí thế bức người. Còn dòng hắc khí kia thì không thu hút chút nào, nhưng lại có thần thông kinh người, dưới đạo đạo kiếm khí giảo sát vẫn ngưng tụ không tan, lui mà tụ, không những không rơi vào thế hạ phong, ngược lại làm cho kiếm quang màu vàng không ngừng lùi lại.

Điền Thiết Sinh nhìn thấy cảnh này, trên mặt vui mừng lập tức ngưng kết. Thẩm Lạc bên cạnh cũng nhíu mày lại, thầm nghĩ trong lòng Phong Dương chân nhân nơi đó quả nhiên cũng có cao thủ đến dây dưa.

"Khặc khặc! Phong Dương chân nhân, Kim Long Kiếm ngươi chỉ có chừng ấy uy lực, thật sự là làm người ta thất vọng." Một âm thanh khàn khàn chói tai từ trong hắc khí truyền ra.

Lời còn chưa dứt, một tia ô quang từ trong hắc khí bắn ra, nhanh chóng đánh vào trên kiếm quang màu vàng.

"Keng" một tiếng vang thật lớn quanh quẩn giữa không trung, kiếm quang màu vàng thình lình bị đánh bay ngược ra sau.

Đạo ô quang kia đánh lui kiếm quang màu vàng, vậy mà không biến mất, ngược lại như như giòi trong xương quấn quanh ở trên kiếm quang màu vàng đang vội vàng thối lui.

Chỉ nghe thanh âm xoẹt xoẹt không ngừng, kim quang sáng chói phảng phất liệt hỏa gặp nước, bị giội tắt hơn phân nửa, bất quá đạo ô quang kia cũng tiêu thất vô tung.

Kim quang cách vách núi đá không xa cũng thu vào, lộ ra một bóng người, chính là Phong Dương chân nhân.

Gã cầm trong tay một thanh kim kiếm dài ba thước, toả ra kim quang vàng rực. Bất quá sắc mặt gã đỏ lên, lồng ngực chập chùng, trên bờ vai đã vỡ ra một vết thương, máu tươi chen chúc ra, nhuộm đỏ một mảng lớn đạo bào.

"Huyền Âm Quỷ Khí! Rốt cuộc ngươi là ai? Vậy mà biết được Thượng Cổ âm độc thuật?" Phong Dương chân nhân nghiêm giọng quát hỏi.

Trong hắc khí không ngừng cười khằng khặc quái dị, nhưng không trả lời Phong Dương chân nhân, hắc khí phồng lên, lần nữa cuồn cuộn bay nhào qua.

Phong Dương chân nhân hơi biến sắc, vội vàng bay ngược ra sau, vừa lúc bay tới cửa sơn môn, tay kết kiếm quyết vung lên.

Phi kiếm màu vàng óng trong tay gã lập tức tuột tay bắn ra, chém về phía hắc khí bay nhào tới, trên phi kiếm tăng vọt kim quang, hóa thành một ngọn lửa màu vàng.

Hắc khí tựa hồ cố kỵ với kim diễm của thân kiếm, không dám đón đỡ, nhanh chóng tránh qua bên cạnh.

Nhưng ngay lúc này, một vệt kim quang từ trong phi kiếm màu vàng óng bắn ra, lại là một phù lục màu vàng, vô cùng nhanh chóng đánh vào trên hắc khí.

Phù lục bỗng nhiên đại phóng kim mang, tản mát ra một cỗ Hạo Nhiên Chính Khí, hắc khí bị kim quang chiếu trúng, lập tức nhanh chóng phiêu tán.

"Thuần Dương Chân Phù!"

Một tiếng kêu đau đớn từ trong hắc khí truyền ra, hắc khí quay cuồng kịch liệt, một tầng ánh sáng tối tăm xuyên suốt ra, chống đỡ kim quang phù lục màu vàng.

"Vèo" một tiếng, phi kiếm màu vàng óng như điện tới, hung hăng trảm lên hắc khí.

"Xoẹt "

Hắc khí bị chém hai nửa, một thân ảnh màu đen nổi lên.

Người này toàn thân đen kịt, bên ngoài thân mọc ra một tầng vảy màu đen tinh mịn, trên mặt cũng che kín vảy đen, hai mắt đỏ như máu, răng trong miệng xen kẽ như răng lược, lại là một bộ cương thi.

Bất quá cương thi này khác với những cương thi phía dưới, ánh mắt linh động, tựa hồ đã mở linh trí, mà phía sau còn mọc ra một đôi cánh thịt màu đen, nhìn phi thường cổ quái.

"Ôi, đây chẳng lẽ là Phi Thiên Cương Thi trong truyền thuyết!" Điền Thiết Sinh nhìn thấy cương thi màu đen, la lên thất thanh.

Sắc mặt Thẩm Lạc cũng khẽ biến, hắn thấy ở trong sách, Phi Thiên Cương Thi là cương thi dị loại, thực lực cực kỳ cường đại, có thể phi thiên độn địa, hơn xa cương thi bình thường.

"Dám hủy thi vân của ta, để mạng lại đi!"

Trong mắt Phi Thiên Cương Thi đại phóng hồng mang, cánh thịt phía sau mở ra, cả người trong nháy mắt hóa thành một bóng đen, vô cùng nhanh chóng vọt tới Phong Dương chân nhân.

Nó há to miệng rộng, một đạo quang trụ màu đen đánh tới ngực Phong Dương chân nhân.

Phong Dương chân nhân kinh hãi, trốn tránh đã không kịp, hai tay áo vung lên, phía trên loé lên kim quang, đón gió phóng đại, trong nháy mắt hóa thành hai màn vải rộng thùng thình, ngăn trước quang trụ màu đen.

"Ầm" một tiếng vang trầm, hai màn vải lõm xuống dưới thật sâu.

Hai tay áo này tựa hồ cũng là bảo vật, mặc dù căng cứng, nhưng không vỡ ra, ngạnh sinh đứng vững trước quang trụ màu đen.

Nhưng không đợi Phong Dương chân nhân buông lỏng một hơi, quang trụ màu đen và âm phong màu đen chung quanh cùng một chỗ, hình thành một vòng xoáy màu đen, một quỷ trảo màu đen cực đại từ đó đột nhiên duỗi ra, hung hăng đâm vào trên màn vải.

Màn vải cũng không kiên trì được nữa, bị "Xoẹt" một tiếng xuyên thủng, quỷ trảo đen nhánh thuận thế đập vào ngực Phong Dương chân nhân.

Phong Dương chân nhân "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người từ trên trời bị hung hăng đánh rớt xuống, đâm vào trên màn sáng màu xám phụ cận sơn môn, rồi từ giữa không trung rơi xuống phụ cận hai người Thẩm Lạc, đạo bào trên thân kết thành một tầng băng tinh màu xám.

Từ lúc Phong Dương chân nhân xuất hiện, đến thời khắc bị thua, nói thì dài dòng, kỳ thật trước sau bất quá chỉ mấy hơi thở.

"Quan chủ!" Thẩm Lạc và Điền Thiết Sinh vội vàng chạy tới, đỡ Phong Dương chân nhân dậy.

Phong Dương chân nhân nhìn hai người một lát, dừng lại trên người Thẩm Lạc thêm một chút, trong mắt ẩn ẩn hiện lên vẻ khác lạ, nhưng lập tức biến mất không thấy.

Trong vòng xoáy âm phong lóe lên bóng đen, thân ảnh Phi Thiên Cương Thi kia nổi lên, thích ý, cười ha ha.

Sau khi cười xong, hai cánh sau lưng nó mở ra, đang muốn bay nhào xuống, triệt để diệt sát Phong Dương chân nhân. Nhưng sau đầu nó gió nóng nổi lên, vội vàng tránh sang bên cạnh, lại là thanh phi kiếm màu vàng óng khi nãy vô thanh vô tức từ phía sau đánh tới.

Phong Dương chân nhân thân là quan chủ Xuân Thu quan, tu vi thâm hậu, bây giờ tuy bị trọng thương, nhưng cũng không triệt để đánh mất sức hoàn thủ. Dưới hai người Thẩm Điền nâng đỡ, tay gã bấm niệm pháp quyết, điều khiển Kim Long Kiếm cuồng bổ chém Phi Thiên Cương Thi, làm nó không thể nào tới gần.

Ngưu sư huynh và Đinh Nguyên giờ phút này cũng tới gần, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, cặp mắt chuyển động, chẳng những không đứng cùng một chỗ với Thẩm Lạc, Phong Dương chân nhân, ngược lại tránh xa bên cạnh một chút.

"Ta không sao, hôm nay Xuân Thu quan ta gặp nạn, đại thế đã mất, các ngươi đi mau. Vì Xuân Thu quan ta lưu lại một tuyến hương hỏa!" Phong Dương chân nhân ráng chống đỡ đẩy hai người Thẩm Lạc ra, vội vã vung tay lên.

Bảy, tám phù lục màu vàng từ trong tay áo gã bắn ra, "Xoẹt" vỡ vụn, hóa thành bảy, tám khỏa hỏa cầu màu vàng lớn chừng quả dưa hấu, tản mát ra một cỗ Thuần Dương chính khí nồng đậm như lửa, đánh vào trên màn sáng màu xám cách đó không xa.

Ầm ầm ầm!

Mỗi một khỏa hỏa cầu màu vàng đánh vào trên màn sáng màu xám, đều phát ra một tiếng vang như sét đánh, màn sáng cũng run rẩy kịch liệt.

Thuần Dương chính khí trong hoả cầu màu vàng, tựa hồ là khắc tinh của màn sáng, mỗi một hỏa cầu đánh vào phía trên, màn sáng sẽ trở nên mỏng manh hơn một chút.

Một viên hỏa cầu màu vàng cuối cùng đánh vào trên màn sáng màu xám. Rốt cuộc màn sáng không chịu nổi, "Răng rắc" một tiếng, bị ngạnh sinh nổ ra một lỗ thủng đường kính hơn một trượng.

Mây xám trên màn sáng phụ cận tựa hồ phát giác được nơi này tổn hại, phun trào lên, tụ đến nơi này. Chỗ lỗ thủng bị tổn hại lấp loé ánh sáng xám, thình lình chậm rãi thu nhỏ lại.
Bình Luận (0)
Comment