Đại Mộng Chủ

Chương 127

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Tiếng kêu của yêu vật ở phía đối diện càng thêm thê lương, thậm chí còn trở nên yếu ớt, giống như sắp sửa bị Thông Linh Dịch Yêu chi thuật đột nhiên trở nên mạnh mẽ, phá hủy thần hồn.

Thẩm Lạc nghĩ một chút, vội vàng bình tĩnh lại, cố gắng thử khống chế sự vận chuyển của Thông Linh Dịch Yêu chi thuật. Lần này, hắn cũng đã miễn cưỡng điều khiển được dòng hàn lưu kia, sau đó nhanh chóng ngưng tụ ra một miếng thông linh ấn ký và truyền qua.

Yêu vật ở phía đối diện không muốn chờ đợi, chủ động tiếp nhận thông linh ấn ký này, phù văn màu đen tuôn ra từ phía đối diện lập tức từ từ chậm lại.

Trong lòng của Thẩm Lạc thả lỏng, đang muốn xem kỹ việc này, thì dòng hàn lưu đột nhiên bắt đầu nhanh chóng biến mất. Trong chớp mắt nó biến mất không còn tăm tích, cũng không lưu lại trong đan điền của hắn một tí nào, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Hắn bỗng thấy hoa mắt, thần thức lập tức rời khỏi không gian màu lam, quay trở về thế giới hiện thực.

Thẩm Lạc chỉ cảm thấy bên trong kinh mạch rỗng tuếch, tinh thần lực trong đầu cũng hao tổn rất lớn, từng cơn đau nhói ập tới. Thân thể hắn trở nên mềm nhũn, ngã về phía bên cạnh.

"Thẩm sư đệ, ngươi không sao chứ?" Một cánh tay ở bên cạnh duỗi ra, đỡ lấy hắn, thì ra là Bạch Tiêu Thiên, không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh hắn.

Đúng lúc này, trên mặt hồ cách đó không xa dịch tại Bạch ngọc sách, trước người của Thẩm Lạc, đột nhiên sóng gió quay cuồng. Một bóng đen to lớn như nắp nồi mơ hồ hiện ra, rồi bỗng một đạo thủy tiễn từ đó như chóng bay vụt ra, bắn thẳng tới Bạch Tiêu Thiên.

Bạch Tiêu Thiên hơi giật mình, tay vung lên, một luồng hồng quang bắn ra, là Đồng Tiền Phi Kiếm của y. Sau đó nó cùng thủy tiễn đụng vào nhau.

"Keng" một tiếng giòn vang, thủy tiễn vỡ vụn, nhưng Đồng Tiền Phi Kiếm cũng bị đẩy lui về sau nửa thước, hồng quang bên ngồi không ngừng run rẩy.

"Tiểu Quy, vị này là bằng hữu của ta, chớ có công kích lung tung." Thẩm Lạc vội vàng mở miệng, nhưng hiện giờ hắn toàn thân vô lực, thanh âm có chút yếu ớt.

Bóng đen trong hồ dừng một chút, sau đó phát ra tiếng kêu khẽ, rồi trầm xuống dưới, biến mất tại trong hồ nước.

Bạch Tiêu Thiên thấy vậy, cũng phất tay triệu hồi Đồng Tiền Phi Kiếm.

"Thông linh chi thú hộ chủ, xin Bạch huynh đừng trách." Trên mặt Thẩm Lạc hiện ra vẻ ái nái.

"Linh thú này của ngươi rất có tính cảnh giác, ngươi không sao chứ?" Bạch Tiêu Thiên khoát tay, hỏi.

"Không có việc gì, vừa mới thi triển một môn bí thuật, pháp lực hao hết thôi." Thẩm Lạc miễn cưỡng nói, muốn quay đầu lại cũng không có sức.

"Hiện giờ Cổ Hóa Linh lúc nào cũng có thể đuổi đến, ngươi mau khôi phục, ta sẽ hộ pháp cho ngươi." Bạch Tiêu Thiên nói ra.

Thẩm Lạc cám ơn một tiếng, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết, vận chuyển công pháp vô danh để khôi phục.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, pháp lực trong cơ thể hắn cuối cùng dần tràn đầy, tinh thần lực cũng khôi phục không ít, đầu cũng không còn cảm thấy đau nhói.

Thẩm Lạc chậm rãi mở hai mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện Bạch Tiêu Thiên ở gần đó, cổ tay, cái cổ trên làn da lộ ở bên ngoài có thêm một số đường vân màu vàng nhạt. Nó giống như loại phù văn nào đó, lộ ra một cỗ cảm giác thần bí.

Vừa rồi toàn thân hắn vô lực, tâm thần hoảng hốt, ngược lại không có chú ý tới điểm này.

"Không uổng công ta phen này chuẩn bị, cuối cùng đã xong." Bạch Tiêu Thiên thấy Thẩm Lạc tỉnh lại, lật hai tay lên để xem kim văn, có chút hưng phấn nói ra.

"Trên người ngươi xảy ra chuyện gì, là pháp thuật sao?" Thẩm Lạc không kìm được lòng hiếu kỳ, bèn hỏi.

"Đây là Hàng Thần Thuật của Bạch gia. Ta lần đầu thi triển, phải bỏ ra thời gian lâu như vậy mới hoàn thành, nhưng nếu để phụ thân ta nhìn thấy chắc chắn sẽ bị trách phạt. Cũng không biết yêu nữ kia, lúc nào mới đến, khi đó nhất định phải để ả biết sự lợi hại của thuật này!" Bạch Tiêu Thiên mỉm cười nhìn về phía nơi chân trời ở xa, nói.

Thẩm Lạc thấy Bạch Tiêu Thiên cố ý đổi chủ đề, liền không có hỏi tới nữa.

Hiện giờ trời đã hoàn toàn tối đen, đêm đã khuya, nhưng vẫn có một vầng trăng sáng ở giữa không trung, chiếu sáng cảnh sắc xung quanh.

Hắn nhìn bốn phía, phát hiện trận pháp màu vàng cạnh bờ đã biến mất không thấy, chắc là bị Bạch Tiêu Thiên thu vào.

Thẩm Lạc đang muốn thương lượng một ít chiến thuật với Bạch Tiêu Thiên, bỗng nhiên khóe mắt liếc qua, thì thấy một bóng người màu xám xuất hiện ở trên không ngoài phía xa. Nó giống như con chim to màu xám, đang nhanh chóng bay vụt đến, hai mắt hắn khẽ nhíu lại.

"Cổ Hóa Linh!"

Bạch Tiêu Thiên nghe vậy quay đầu nhìn lại, không chút sợ sệt, ngược lại trên mặt càng lộ ra vẻ hưng phấn.

"Cuối cùng đã tới rồi sao?"

Hắn thì thào nói, đưa tay lấy ra một vật, đưa cho Thẩm Lạc. Đó là một thanh dùi nhọn đen nhánh dài cỡ hai ngón tay, phần đuôi dán một tấm phù lục màu hồng thẫm, chính là món phù khí mà Bạch Tiêu Thiên sử dụng lúc trước.

"Phù khí của sư đệ đã hủy, chỉ dựa vào Ngự Thủy Thuật để giao thủ với Cổ Hóa Linh là rất nguy hiểm, Ô Linh Chùy này cho ngươi mượn dùng một lát." Bạch Tiêu Thiên nói nhanh.

Thẩm Lạc khẽ giật mình, cũng không từ chối, cám ơn một tiếng rồi đón lấy. Sau đó hắn thầm vận chuyển pháp lực rót vào trong đó, để quen thuộc với đặc tính của dùi nhọn.

Bóng người màu xám nhanh chóng bay tới, rơi xuống không xa trước mặt của hai người, đúng là Cổ Hóa Linh. Lúc này ả có vẻ hơi tiều tụy, khí tức trên người mang theo mottj chút phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là do một đường liên tục đuổi theo tới đây.

////

"Hai vị sư đệ bày ra tư thế như vậy, chắc là đợi ta đã lâu tại bạch ngọc sách?" Cổ Hóa Linh liếc mắt về phía hai người Thẩm Lạc, nhất là trên người Bạch Tiêu Thiên càng nhìn nhiều thêm một chút. Sau đó ả cười một tiếng khanh khách, cũng không có lập tức động thủ.

"Cổ đạo hữu nói không sai, ta và Thẩm sư đệ cố ý chờ để cung kính bồi tiếp, và cùng đạo hữu thương lượng." Bạch Tiêu Thiên cười xán lạn, nói ra.

Mặc dù Thẩm Lạc không rõ Bạch Tiêu Thiên nói lời này có ý gì, thế nhưng cũng không có xen vào hỏi thăm, hai mắt chỉ nhìn chằm chặp nhất cử nhất động của Cổ Hóa Linh.

"Nói đi, ta đang nghe đây." Cổ Hóa Linh khẽ nâng cằm, đôi mắt mang theo ý cười sáng ngời như vầng trăng khuyết, môi anh đào khẽ mở hỏi.

"Chúng ta có thể giao Thuần Dương Bảo Điển cho ngươi, còn ngươi phải thề, sẽ thả hai người chúng ta an toàn rời khỏi nơi đây." Lời Bạch Tiêu Thiên nói ra có chút chấn kinh, không chỉ Cổ Hóa Linh có chút kinh ngạc, mà Thẩm Lạc cũng giật nảy mình.

"Nói như vậy, Thuần Dương Bảo Điển quả thật tại trên người của Bạch sư đệ?" Hai con mắt của Cổ Hóa Linh híp lại, lộ ra từng tia từng tia tinh quang, không rõ hỉ nộ.

Thẩm Lạc nhìn về phía Bạch Tiêu Thiên, đồng thời khóe mắt lại liếc nhìn bao đồ mà mình vứt trên mặt đất. Nó cũng không có dấu vết bị mở ra, dấu buột kia là do chính mình tự tay đã làm.

Ý cười trên mặt của Bạch Tiêu Thiên trên không giảm, không nói gì, đưa tay luồn vào trong ngực. Lúc y lấy ra, trong tay là một khối ngọc phiến màu ngà sữa, hình tròn to bằng nắm đấm trẻ con.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, nhẹ nhàng thở ra.

Cổ Hóa Linh thấy ngọc phiến trong tay Bạch Tiêu Thiên, thì đứng nguyên tại chỗ cười "Khanh khách", đến nỗi dung nhan run rẩy, nhưng hai mắt thì lại lạnh lùng.

"Cổ sư tỷ cười gì, hay là đối với Thuần Dương Bảo Điển của Bạch Ngọc Sách này không có hứng thú?" Bạch Tiêu Thiên từ tốn nói.

"Bạch Tiêu Thiên, nếu ta nhất định phải có được Thuần Dương Bảo Điển, lẽ nào ngay cả thật giả cũng không phân biệt được. Ngươi tùy tiện cầm lấy đồ vật nào đó liền muốn lừa bịp ta sao?" Cổ Hóa Linh ngưng cười, trên mặt lập tức hiện ra tầng sát khí, đồng thời một chân hơi động một chút.

"Sưu" "Sưu" "Sưu "

Ba thanh cốt châm cực nhỏ, khó thấy, từ bàn chân ả bắn ra. Nó dọc theo mặt đất, bay về phía Bạch Tiêu Thiên, chính là thứ lúc trước mà Cổ Hóa Linh đã từng dùng qua. Bọn chúng xuất hiện rất quỷ dị, tốc độ lại nhanh, chỉ mấy lần mơ hồ chớp động, liền đâm thẳng vào trên bắp chân trái của Bạch Tiêu Thiên.
Bình Luận (0)
Comment