Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông***
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục nếm thử, thì bên ngoài viện truyền đến từng tiếng bước chân, nghe giống như là có hai người đang đến.
"Để cơm canh ở chỗ này rồi đi." thanh âm của một đứa bé trai vang lên.
"Không biết Thần Tiên ca ca muốn ở bên trong bao lâu nữa, đã hơn mười ngày cũng không có đi ra." Thanh âm mềm mại có chút rụt rè của bé gái chợt hỏi.
"Xuỵt! Linh Nhi nói nhỏ thôi, Anh tỷ tỷ đã nói Thần Tiên ca ca đang bế quan, không được quấy nhiễu, cất đồ vật liền đi nhanh lên." Bé trai tiếp tục nói.
Thẩm Lạc nghe những lời này, đuôi lông mày khẽ động, thân hình từ trong ao nhảy ra, đồng thời tay bấm pháp quyết chỉ một cái.
Nước dính trong quần áo hắn đều bay ra, trong nháy mắt đã khô ráo. Còn những giọt nước kia thì hòa làm một thể ở trước người, hóa thành dây thừng bằng nước, giãn ra bay về phía cửa.
Hai đứa bé một cao, một thấp đang đứng ở ngoài cửa, một người trong đó là tiểu nam hài mặc áo vải xanh cũ nát, trong tay cầm theo giỏ trúc. Chính là đứa bé đã gặp trước đó tên gọi Tiểu Ngư.
Một người khác là bé gái, đầu thắt bím tóc sừng dê, mặc quần áo màu đỏ có vài mảnh vá. Cô bé so với Tiểu Ngư còn muốn nhỏ hơn một hai tuổi, trên khuôn mặt đỏ bừng là cặp mắt to mộng nước.
Đại môn đột nhiên mở ra, làm hai người giật nảy mình, cô bé Linh Nhi theo bản năng trốn đến sau lưng của đứa bé trai, chỉ lộ ra cặp mắt to liếc nhìn xung quanh.
"Thần Tiên ca ca, chúng ta tới đưa là để đưa cơm cho người, chứ không có ý quấy rầy, chúng ta sẽ lập tức đi ngay." Tiểu Ngư nhanh rất nhanh đã phản ứng lại, cầm rổ trúc trong tay để dưới đất, hướng về phía Thẩm Lạc khom người thi lễ, sau đó kéo tay Linh Nhi liền muốn rời đi.
"Chờ một chút." Thẩm Lạc mở miệng gọihau đứa lại, thân hình thoắt một cái đã đến ngoài cửa sân.
Hắn mở cái nắp của rổ trúc ra, bên trong là hai miếng bánh mì màu vàng nhạt, còn có một chiếc bình nhỏ, bên trong chứa một ít nước canh màu trắng, hình như là canh thịt còn nóng.
Hắn nhíu mày, mặc dù không thấy những thôn dân khác ăn cơm, nhưng những bánh mì và canh thịt này, khẳng định tốt hơn rất nhiều so với phần lớn thức ăn của mọi người ở trong thôn.
"Tiểu Ngư, ngươi giúp ta chuyển lời cho Anh Lạc, sau này mỗi ngày không cần phải đưa thức ăn đến, mỗi mười ngày đưa một phần đồ ăn bình thường là được. Còn phần dư của ta hãy đưa cho người nào cần đi." Thẩm Lạc nói với Tiểu Ngư.
Bây giờ cảnh giới của hắn đã là Tích Cốc sơ kỳ, nhu cầu đối với ngũ cốc hoa màu rất ít, quả thực không cần dùng nhiều đồ ăn như vậy.
"Tốt, đệ sẽ chuyển lời cho Anh tỷ tỷ." Tiểu Ngư gật đầu nói, Linh Nhi thì nháy đôi mắt to đen láy mấy lần, có vẻ không hiểu được ý của Thẩm Lạc.
"Những đồ này các ngươi hãy ăn đi." Thẩm Lạc nở nụ cười, đặt rổ trúc ở trước người chúng.
Hai đứa bé nhìn thấy bánh mì và canh thịt trong rổ, thì yết hầu bỗng nhúc nhích, bụng của bé gái tức thì kêu hai tiếng rột rột.
"Thần Tiên ca ca, đây là khẩu phần ăn của người, người và Anh tỷ tỷ vì thôn đã liều mình cùng Yêu thú chém giết, chúng ta sao có thể ăn đồ của người." Tiểu Ngư cũng nuốt ngụm nước miếng, cố nhịn không nhìn tới đồ ăn, lắc đầu nói.
Thẩm Lạc nhìn chăm chú vào Tiểu Ngư một chút, trong lòng hơi động.
Hôm đó khi hắn bắt đầu nhìn thấy Tiểu Ngư, liền cảm giác được nó không chỉ rất có trách nhiệm, khi nói chuyện cũng lễ phép, đúng là một hài tử can đảm thông minh.
"Mặc dù ta không như Tiên Nhân, không cần ăn và uống, nhưng cũng không cần như các ngươi, mỗi ngày đều muốn ăn cơm. Ta mười mấy ngày ăn một bữa là được, ăn nhiều, ngược lại còn đau bụng. Ai ui ~" hắn cau mày tay đè trên bụng dưới, giả bộ như đang đau bụng.
"Các ngươi nhanh giúp ta lấy bánh ăn đi." Sau đó Thẩm Lạc đột nhiên nở nụ cười, cầm cái bánh mì nhét vào tay của hai đứa bé.
"Tiểu Ngư ca ca, điều Thần Tiên ca ca nói là thật sao?" Linh Nhi cầm lấy bánh mì, nhìn Tiểu Ngư một chút, nhỏ giọng hỏi.
"Đúng rồi, Thần Tiên ca ca sẽ không gạt chúng ta, ăn đi." đầu Tiểu Ngư hơi cúi xuống, nói.
"Cảm ơn Thần Tiên ca ca!" Linh Nhi nhìn Thẩm Lạc cám ơn một tiếng, sau đó không kìm được, cầm bánh mì nhét vào trong miệng, ăn ngấu nghiến. Tiểu Ngư ở bên cạnh cũng bắt đầu ăn, chỉ mấy ngụm liền nuốt hết bánh mì.
Thẩm Lạc yêm lặng nhìn hai đứa bé ăn, có cảm giác so với chính mình ăn càng tốt hơn, lại đưa bình nhỏ cho bọn chúng, để mỗi người uống hai cái, rất nhanh liền uống cạn canh thịt.
"Tốt rồi, sớm trở về đi." Thẩm Lạc khẽ vuốt đầu Tiểu Ngư, nở nụ cười với Linh Nhi, sau đó quay người trở về sân nhỏ.
Hai đứa bé đứng tại cửa ra vào một lúc, thì Linh Nhi cầm lấy rổ trúc, đi về phía xa.
Thế nhưng Tiểu Ngư vẫn còn ở nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn cửa viện đã đóng lại kia.
"Tiểu Ngư ca ca, đi mau." Linh Nhi đi vài bước, thấy Tiểu Ngư không theo cùng, liền hô một tiếng.
"Tới đây." Tiểu Ngư đáp một tiếng, quay đầu rời đi có chút lưu luyến, vội đuổi theo.
Bên trong sân, Thẩm Lạc trở về ao nước ngồi xuống, nhưng không lập tức bắt đầu tế luyện kim thằng, khuôn mặt hiện lên một chút tâm sự.
Vừa rồi, khi bản thân mình đưa đưa bánh mì cho Tiểu Ngư, đụng phải bàn tay của nó, lại vô tình phát hiện được trong cơ thể của đứa bé ấy hơi khác thường, có cơ hội lại sờ đầu Tiểu Ngư một chút để xác nhận vậy.
Sắc mặt của Tiểu Ngư mặc dù nhìn như bình thường, nhưng thân lại mang tai họa ngầm. Căn bệnh này của nó không khác lắm so với hắn khi trước, cũng do nguyên khí trong cơ thể không đủ, nhưng không biết là vì duyên cớ gì gây ra.
Hơn nữa tình huống nguyên khí hao tổn này, đã bị một loại phương thức kỳ lạ phong bế, chắc là thủ đoạn châm cứu, nhưng lại được giấu kín.
Thủ đoạn phong ấn này lại rất huyền diệu, cần phải có sự hiểu rõ nhất định đối với kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của cơ thể thì mới có thể làm được.
Lấy tu vi hiện giờ của hắn, cũng chưa chắc làm được, Anh Lạc là tu sĩ Luyện Khí kỳ kia tự nhiên càng không thể, vậy là người nào đã phong ấn thương thế của Tiểu Ngư?
"Chẳng lẽ là Mã bà bà kia?" trong đầu Thẩm Lạc hiện ra thân ảnh của lão bà tóc trắng kia.
Nếu thật là lão bà này, thì với pháp lực trước khi mất, tu vi tối thiểu cũng đã đạt đến Tích Cốc kỳ.
Hắn rất nhanh lắc đầu, không muốn hao tâm tốn sức suy nghĩ về chuyện này nữa, định tiếp tục nếm thử tế luyện kim thằng.
Thì bỗng nhiên, cả viện run lên bần bật, mặt đất cũng lắc lư theo, như Địa Long đang trở mình. Sau đó từng thanh âm ù ù nối tiếp nhau, từ phương hướng đầu thôn truyền đến, dường như có quái vật khổng lồ gì đang tới gần nơi này.
"Lại có Yêu thú tập kích thôn bạch ngọcsách?" Hắn nhướng mày, nhanh chóng mang dây thừng màu vàng quấn ở trên cánh tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Hiện giờ hắn đã là một thành viên của thôn, có Yêu thú tập kích thì tất nhiên phải quan tâm, lại đúng lúc tu vi tăng tiến nhanh, những Yêu thú này rất thích hợp để thử nghiệm một chút.
Thẩm Lạc còn đang cân nhắc, thì thân hình đã ra tới cửa viện, kết quả đi không bao lâu, thân hình đột nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy trên đại đạo phía trước có hai cái thân ảnh gầy nhỏ đang tựa vào nhau, chính là Tiểu Ngư và Linh Nhi. Đưa đằng sau đang ngồi sập xuống đất, cổ chân có chút sưng đỏ, giống như bị trật.
"Hai đứa đừng đợi ở chỗ này, mau đi về nhà." Thẩm Lạc quát hai đứa bé.
Lần tập kích này, không chắc Yêu thú sẽ không có loại phi cầm, nơi này mặc dù là chỗ sâu trong thôn, cũng không chắc an toàn.
"Thần Tiên ca ca, Linh Nhi bị trật chân, không đi được nữa." Tiểu Ngư nhìn thấy Thẩm Lạc, vội vàng nói.
Thẩm Lạc liếc cổ chân sưng đỏ của cô bé một chút, nhíu mày, lại nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm một nơi có người ở, để hai đứa bé đi vào tránh một chút.
Nhưng chỗ hắn ở tương đối vắng vẻ, gần đấy gần nhưu không có người nào ở.
Lúc này cửa thôn bên kia đã truyền đến từng trận tiếng ồn ào, có vẻ tình huống đang nguy cấp, hiện giờ mang hai đứa về nơi Mã bà bà sẽ lãng phí không ít thời gian.