Đại Mộng Chủ

Chương 156

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc nhìn Mã bà bà khẽ vuốt cằm ra hiệu, tăng tốc bước chân tính đi qua.

"Đa tạ đạo hữu xuất thủ, chém giết những Yêu thú xâm phạm kia. Lão bà tử trước kia có chỗ bất kính với đạo hữu, mong được thứ lỗi." Mã bà bà đột nhiên khom người thi lễ một cái với Thẩm Lạc, nói.

"Bà bà không cần như vậy, giờ phút này ta là một thành viên của Trường Thọ thôn, chém yêu hộ thôn chính là chuyện phải làm." Thẩm Lạc sững sờ, hơi kinh ngạc với thái độ chuyển biến của Mã bà bà, dừng bước, đáp lễ lại.

"Thẩm đạo hữu ngắn ngủi nửa tháng công phu đã có thể đột phá bình cảnh Tích Cốc kỳ, phần thiên tư này, quả thực khó có được." Mã bà bà khó mà khẽ cười nói.

"Bà bà quá khen, Thẩm Lạc không dám nhận có thiên tư." Thẩm Lạc cung kính nói.

"Mã bà bà, Thẩm đại ca!" Lúc này, thanh âm Anh Lạc từ phía sau truyền đến. Nàng chạy nhanh tới, nhìn Thẩm Lạc một chút, lại nhìn Mã bà bà thi lễ một cái, thần sắc hơi có chút khẩn trương.

"Anh Lạc ngươi không cần phải lo lắng, lão bà tử ta còn chưa già đến hồ đồ, vừa mới cảm tạ Thẩm đạo hữu đã cứu lấy thôn đấy." Mã bà bà bình tĩnh nói.

Anh Lạc nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói cái gì.

"Mã bà bà, Anh tiên sư, Thẩm tiên sư!" Vào thời khắc này, một thanh âm từ phía trước truyền đến.

Ba người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân trung niên chạy vội tới, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.

"Lan thẩm, xảy ra chuyện gì?" Anh Lạc vội vàng nghênh đón.

"Không xong, Anh tiên sư, Thẩm tiên sư, các ngươi nhanh đi... Tiểu Ngư bị yêu vật bắt đi rồi!" Trung niên phụ nhân thở không ra hơi nói.

"Tiểu Ngư!" Thẩm Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Yêu vật tới từ đâu? Nó bị bắt ở nơi nào?" Anh Lạc biến sắc, đang muốn mở miệng, Mã bà bà đã hỏi trước.

"Tại... Tại nơi ở của Thẩm tiên sư." Lan thẩm nhìn Thẩm Lạc một chút, thở ra hít vào một hồi, sau đó mới lên tiếng.

Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, thân hình lập tức bắn về phía trước, lên xuống mấy cái đã biến mất ở phía trước.

"Lan thẩm, ngươi chăm sóc Mã bà bà một chút." Anh Lạc phân phó một tiếng với phụ nhân kia, cũng lập tức triển khai thân pháp, đuổi theo Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc tri triển Truy Phong Bộ đến cực hạn, rất nhanh liền đến tiểu viện của mình.

Linh Nhi giờ phút này đang đứng bên ngoài viện, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân thể cũng đang không ngừng run rẩy, ôm thật chặt một thôn phụ áo xám ba mươi mấy tuổi bên cạnh.

Thôn phụ áo xám nửa ngồi, kéo Linh Nhi vào trong ngực, an ủi không thôi.

"Thẩm tiên sư!" Thẩm Lạc đột nhiên xuất hiện làm thôn phụ áo xám giật nảy mình, đợi thấy rõ vội vàng chào hỏi.

"Ngươi nhìn thấy Tiểu Ngư bị bắt đi thế nào?" Thẩm Lạc khoát tay áo, mở miệng hỏi.

"Ta cũng vừa mới tới đây, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Lan thẩm nói Tiểu Ngư bị yêu quái bắt đi. Nàng bảo ta ở đây chiếu khán Linh Nhi, còn mình thì chạy đến cửa thôn." Thôn phụ áo xám rất kính sợ Thẩm Lạc, cúi đầu không dám nhìn hắn, thấp giọng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy gật gật đầu, nhìn Linh Nhi một chút, lập tức nhìn quanh trong viện, nhưng không tùy tiện đi vào.

Trong viện hết thảy như thường, mặt đất, phòng ốc cửa sổ các vùng đều không thấy vết tích bị phá hư, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Linh Nhi, không cần phải sợ, nói cho tiên sư ca ca nghe, Tiểu Ngư ca ca thế nào?" Tâm niệm hắn chuyển động, đi đến trước người Linh Nhi ngồi xuống, ấm áp hỏi.

Linh Nhi giờ phút này rất là sợ sệt, chôn đầu trong ngực thôn phụ áo xám, căn bản không dám ngẩng đầu, đối với Thẩm Lạc tra hỏi cũng không đáp lại.

Thẩm Lạc nhướng mày, bấm tay điểm phía sau lưng và đỉnh đầu Linh Nhi mấy cái, đưa một tia pháp lực vào tâm mạch nó.

Thân thể Linh Nhi run rẩy ngừng lại, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên từng tia từng tia đỏ ửng, tinh thần đã ổn định hơn rất nhiều.

"Linh Nhi ngoan, nói cho ta biết, vừa rồi ngươi thấy được cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ta mới có thể cứu Tiểu Ngư ca ca được." Thẩm Lạc ôn nhu hỏi.

Linh Nhi nghe đi cứu Tiểu Ngư, mừng rỡ, nghĩ nghĩ sau đó mở miệng nói: "Tiên sư ca ca, ngươi đi rồi, chúng ta trốn trong phòng. Một lát sau, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm ào ào, mà càng ngày càng vang, sau đó... Sau đó chung quanh đột nhiên trở nên phi thường lạnh..."

Nói đến đây, thân thể Linh Nhi lại run nhẹ lên, hai tay ôm chặt nhau.

"Đừng sợ, có ta ở đây. Về sau thế nào?" Thẩm Lạc khẽ vuốt đầu Linh Nhi, lần nữa nhập vào một sợi pháp lực.

"Ta rất sợ, Tiểu Ngư ca ca giấu kỹ ta dưới giường, hắn nói sẽ bảo hộ ta, hắn đi ra xem một chút. Mới ra phòng, liền kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó không một tiếng động." Linh Nhi mừng rỡ, tiếp tục nói.

"Vậy ngươi làm sao đi ra?" Thẩm Lạc truy vấn.

"Ta sợ sệt kêu to lên, lúc này Lan thẩm tiến đến, dẫn ta ra ngoài." Linh Nhi vẫn còn sợ hãi nhìn cửa viện mở rộng, nói.

"Các ngươi đợi ở bên ngoài, không nên đi vào." Thẩm Lạc nghe vậy, đứng dậy, nói với thôn phụ áo xám.

Thôn phụ vội vàng đáp ứng, mang theo Linh Nhi lui ra xa một chút.

Thẩm Lạc cất bước đi vào sân nhỏ, âm thầm vận chuyển pháp lực, phòng bị lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, đồng thời cẩn thận cảm ứng tình huống chung quanh, ánh mắt ngưng tụ.

Vừa rồi ở bên ngoài không cảm ứng rõ ràng, giờ phút này tiến vào sân nhỏ, hắn lập tức cảm giác được nơi đây có một cỗ yêu khí rất nhạt và mùi tanh lưu lại, tuyệt không phải mùi tu sĩ nhân loại.

Thẩm Lạc nhanh chóng tìm các nơi trong viện, cũng không phát hiện vết tích yêu vật ẩn giấu, hiển nhiên đối phương đã sớm rời đi.

Bất quá quỷ dị chính là, những mùi tanh này chỉ phiêu đãng trong viện, cũng không chạy ra ngoài viện.

"Cổ quái, chẳng lẽ yêu vật kia bắt Tiểu Ngư xong, hư không tiêu thất?" Trong lòng của hắn không hiểu.

Vào thời khắc này, một trận thanh âm áo bay từ bên ngoài truyền đến, là Anh Lạc đến.

"Thẩm đạo hữu, có tra được gì không?" Nàng vừa bước vào sân nhỏ, vừa hỏi.

"Vẫn không có, nơi đây thật có yêu khí lưu lại, bất quá yêu vật kia bắt người liền đi, không biết đi nơi nào." Thẩm Lạc lắc đầu, nhíu mày nói.

"Có phải là phi độn rời đi?" Anh Lạc hơi kinh ngạc, sau một phen suy tính nói ra.

"Hẳn là không phải, mùi tanh trên thân yêu vật chỉ phiêu đãng trong viện, nếu nó phi độn rời đi, tất nhiên sẽ lưu lại vết tích." Thẩm Lạc lắc đầu.

"Mùi tanh? Có sao? Tại sao ta không ngửi được." Anh Lạc cau mũi một cái, ánh mắt quét một vòng xung quanh, có chút kỳ quái hỏi.

"Yên tâm, ta sẽ không lầm." Thẩm Lạc nói, lần nữa lâm vào trầm tư.

Cỗ mùi tanh này rất nhạt, lần này hắn đột phá Tích Cốc kỳ, ngũ giác lại tăng lên, nếu không cũng ngửi không thấy. Chỉ là yêu vật kia rốt cuộc đi nơi nào?

Đột nhiên một trận tiếng bước chân loạn nhịp từ bên ngoài truyền đến, lại là Mã bà bà cùng Lan thẩm chạy tới. Sau lưng hai người ồn ào, còn đi theo không ít thôn dân nghe động chạy tới.

Mã bà bà được Lan thẩm nâng đỡ tiến vào sân nhỏ, những thôn dân kia thì rất ăn ý đều không theo vào, mà vây ở bên ngoài viện.

"Hai vị, có tìm được manh mối yêu vật kia không?" Mã bà bà còn chưa đứng vững, liền thở hồng hộc hỏi Thẩm Lạc và Anh Lạc.

"Mã bà bà, trước mắt còn chưa có manh mối, bất quá bà đừng gấp, chúng ta đang suy nghĩ biện pháp." Anh Lạc tiến lên mấy bước, đỡ lấy một cánh tay khác của Mã bà bà, an ủi.

"Vị này là Lan thẩm à? Ta nghe Linh Nhi nói, sau khi Tiểu Ngư bị bắt ngươi lập tức tới đây, có nhìn thấy tung tích yêu vật kia không?" Thẩm Lạc nhìn về phía Lan thẩm, hỏi.
Bình Luận (0)
Comment