Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông***
Thẩm Lạc giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, đồng thời dời ánh mắt đi, lúc này thần thức mới từ từ khôi phục bình thường. Cảm giác choáng váng ở đầu cũng dần biến mất, hai mắt dần mở ra.
"Tinh bích này thật lợi hại! Vậy mà có thể làm cho thần hồn của người ta mê loạn, nhưng nơi đây gọi là Quan Đạo động, xem ra... Chính là chỉ tấm tinh bích này, dùng nó ngộ đạo?" Mặt hắn lộ vẻ do dự, miệng lẩm bẩm.
Hắn trầm tư một lát, ngồi xuống trước tinh bích.
Khi Thẩm Lạc đang chuẩn bị ngồi xuống, nhìn thấy bồ đoàn ở bên cạnh, liền cầm tới, để ở dưới thân. Sau đó hắm hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn lên tinh bích màu trắng.
Bạch quang trên tinh bích rất nhanh lại chiếm trọn tầm mắt hắn, dẫn tới thần thức xoay tròn, cảm giác hoa mắt, chóng mặt kia tiếp tục xuất hiện.
Thế nhưng vào thời khắc này, cảnh tượng khó tin xuất hiện!
Hắn chỉ cảm thấy từng tia khí tức tươi mát từ dưới bồ đoàn truyền đến, giúp cảm giác hoa mắt, chóng mắt đỡ hơn hơn phân nửa.
Trong lòng Thẩm Lạc mừng rỡ, cố sức vận chuyển lực lượng thần thức, để mình thoát khỏi ảnh hưởng của tinh bích. Đồng thời hai mắt tiếp tục nhìn về phía tinh bích màu trắng, muốn nhìn xem có phát hiện ra được điều gì không.
Không ngờ bạch quang trên tinh bích từ đầu đến cuối chỉ xoay chầm chậm, không có bất kỳ điều khác thường gì.
Thời gian dần trôi qua, mắt Thẩm Lạc từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào tinh bích, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng khó coi. Trên trán cũng nổi lên một tầng mồ hôi, đỉnh đầu mơ hồ có khí nóng bốc lên.
Mặc dù hắn có bồ đoàn dưới thân tương trợ, nhưng cảm giác mê muội trong đầu càng ngày càng mạnh, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Chẳng lẽ ta đoán sai, chỗ huyền diệu của tấm tinh bích này không phải lĩnh hội như vậy?" Thẩm Lạc cố gắng chịu đựng, thầm nghĩ trong lòng.
Lại qua một khắc đồng hồ, cảm giác mê muội trong đầu hắn lại lần nữa tăng cường, đã đạt đến mức cực hạn có thể chịu được.
Trong đôi mắt hắn nổi lên một tầng linh quang màu lam, ngăn cản tinh bích màu trắng ảnh hưởng, liền muốn dời ánh mắt đi.
"He he! Có thể kiên trì lâu như thế, cũng là không tệ!" Một âm thanh mang theo vẻ trêu tức đột nhiên vang lên bên tai Thẩm Lạc. Âm thanh còn chưa dứt, thì bạch quang trên tinh bích đã nhộn nhạo xoay tròn, dần rút đi như thủy triều.
Trong tinh bích màu trắng, thân ảnh của hắn lần nữa nổi lên rõ ràng.
Cùng lúc đó, một tia kim quang nhỏ xuất hiện tại trên tinh bích, nhẹ nhàng chớp động.
Bạch quang biến mất, cảm giác mê muội trong đầu Thẩm Lạc cũng tan đi, lập tức nhìn khắp xung quanh, muốn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh kia.
Nhưng âm thanh kia sau khi vang lên, liền triệt để yên lặng, không có xuất hiện nữa.
Lông mày của Thẩm Lạc nhăn lại, mặc kệ việc này, rồi xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía kim quang trên tinh bích.
"Cọng Lông?" Thẩm Lạc khẽ giật mình.
Đạo kim quang nhỏ xíu trên tinh bích lại là một sợi lông thú màu vàng rực.
Mắt của hắn vừa nhìn sang lông thú màu vàng, thì kim quang trên lông thú lập tức sáng lên. Nó bỗng nhiên bắn ra, chui vào màn ảnh trong tinh bích, rồi lóe lên, bay thẳng đến mi tâm của hắn ở trong đó.
Trong tinh bích, thân ảnh Thẩm Lạc lập tức bắt đầu phát sinh biến hóa, từ từ rút nhỏ đi không ít, phục sức trên người cũng nhanh chóng phát sinh biến hóa. Qua mấy hơi thở sau, Thẩm Lạc ở trong kính đã hóa thành một thân ảnh cổ quái còm nhom.
Thân ảnh có bộ mặt mơ hồ, không thấy rõ ngũ quan, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được bề ngoài cổ quái xấu xí. Toàn thân của nó có lông vàng, phục sức trên người lại biến thành một kiện áo bào xanh.
Thẩm Lạc thấy biến hóa liên tiếp này, thì sắc mặt tỏ ra kinh ngạc.
Ngay lúc này, thân ảnh cổ quái trong tinh bích đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt khẽ cong, quay về phía hắn nhếch miệng cười một tiếng.
Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng hơi hồi hộp một chút, đang muốn làm điều gì đó thì...
Thân ảnh cổ quái bỗng nhiên hóa thành một bóng đen mơ hồ, "Sưu" một tiếng từ trong tinh bích bắn ra, rồi chui vào trong cơ thể của hắn.
Bóng đen nhanh như chớp, khoảng cách hai bên lại gần, nên Thẩm Lạc vừa mới kịp phản ứng, chưa làm được bất kì ứng đối gì, thì thân ảnh cổ quái kia đã nhập vào trong thân thể.
Trong lòng Thẩm Lạc thầm nghĩ không tốt, ngay sau đó chỉ cảm thấy trong óc "Oanh" một tiếng, dường như bị một luồng lực lượng vô hình xâm nhập.
Nguồn lực lượng này to lớn dị thường, cho dù hắn đã tiến giai Xuất Khiếu kỳ, lực lượng thần hồn vô cùng cường đại, vẫn không thể ngăn cản.
Trước tiên, trong đầu hắn là một trận rung động như nghiên trời lệch đất, tiếp đó bỗng nóng lên, tất cả lực lượng thần thức như đang sôi trào giống, quay cuồng, có cảm giác như sắp bị hôn mê vậy!
Thẩm Lạc trong lúc mơ màng, con mắt nửa mở nửa khép, toàn thân nhẹ nhàng, như đang trôi nổi tại giữa không trung và bay theo gió.
"Ta vốn ở trong mộng cảnh, không lẽ đã ở trong mộng còn có thể nằm mơ?" Ý thức của hắn cũng đang tại nửa tỉnh nửa mê, tự giễu một tiếng.
Không biết qua bao nhiêu lâu, hắn cảm giác thân thể của mình đột nhiên chìm xuống, tốc độ cực nhanh, tiếp đó như đang nhập vào thứ gì, ý thức cũng dần trở nên rõ ràng.
Hắn chỉ cảm thấy cảnh vật mông lung trước mắt lần nữa hiển hiện, vội vàng nhìn về phía chung quanh, trong lòng kinh ngạc không thôi. Chính mình không ngờ xuất hiện ở trong sơn động lúc trước, còn ngồi ở trước tấm tinh bích kia nữa.
Thẩm Lạc trước tiên là bất ngờ, nhưng khi hắn xem xét kĩ lại thân thể mình, thì lập tức kinh hãi.
Bởi vì hiện giờ hắn không phải hình người, mà biến thành một con khỉ màu vàng mặc áo xanh, khuôn mặt thắng gầy, mỏ nhọn má hóp.
Con khỉ này toàn thân mọc đầy lông vàng, giống ý chang sợi lông thú màu vàng đã xuất hiện trên tinh bích.
"Ta biến thành con khỉ? Không đúng, là thần hồn của ta nhập vào thân thể con khỉ này!" Thẩm Lạc giật mình, nhưng rất nhanh đã hiểu mọi chuyện trước mắt.
Hiện giờ con khỉ màu vàng đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, mắt nhìn chăm chú lên tinh bích màu trắng, mà trong vách đá thì có một lão già tóc trắng mặc đạo bào đang ngồi.
Dung mạo của Lão cũng giống như thân ảnh cổ quái kia, nhìn không được rõ ràng, trong tay cầm một cây phất trần màu trắng, cho người ta một loại cảm giác xuất trần.
"Niệm tình ngươi thành kính hiếu học, hôm nay ta liền truyền cho ngươi một bộ, đây là đại đạo diệu pháp của bạch ngọc giới diện, ngươi hãy ghi nhớ: Chí đạo bất phiền quyết tồn chân, Nê Hoàn bách tiết đều có thần, Phát Thần thương hoa chữ Thái Nguyên, Não Thần tinh căn chữ Nê Hoàn..." Lão đạo tóc trắng nhìn viên hầu màu vàng, chậm rãi mở miệng, nghe âm điệu này giống như chính là âm thanh hùng vĩ lúc trước trên quảng trường.
Con khỉ màu vàng vui mừng, vò đầu bứt tai, liên tục gật đầu. Hai cái lỗ tai của nó lại dựng lên, lắng nghe thanh âm giảng dạy.
Thẩm Lạc nhập thân vào người con khỉ màu vàng, nên tình huống này cùng trước đó trên quảng trường khác biệt, mỗi một câu nói của lão đạo tóc trắng hắn đều có thể nghe được rõ ràng.
Hắn nghe lão đạo tóc trắng giảng thuật vài câu, trong lòng hết sức vui mừng, vội vàng chuyên tâm nghe giảng, tham ngộ từng chữ.
Bây giờ tu vi của Thẩm Lạc đã cao hơn, nên sự lĩnh ngộ đạo pháp đã hơn xa trước kia rất nhiều. Hoàng Đình Kinh mặc dù chỉ là nghe sơ qua, cũng có thể cảm nhận được đạo pháp chân ý ẩn chứa trong đó.
Lão đạo tóc trắng nói ra mỗi một câu khẩu quyết đều ẩn chứa rất nhiều thiên cơ huyền diệu, càng ngày càng cảm thấy ảo diệu vô tận.
Sau khi Lão đạo truyền thụ mười hai câu khẩu quyết, hơi dừng lại một chút.
Thẩm Lạc thừa cơ hội này thử mang mười hai câu khẩu quyết liên hệ với nhau, thử lĩnh hội một chút, trong đầu bỗng nhiên có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Những khẩu quyết này mỗi một câu nói đều bao hàm toàn diện, mặc dù chỉ là mười hai câu, lại có thể diễn hóa ra rất nhiều nội dung. Nó nhập lại cùng một chỗ, trở thành một bộ pháp quyết tu luyện tinh diệu không gì sánh được dành cho Luyện Khí kỳ.
Không đợi hắn cẩn thận cảm ngộ, lão đạo tóc trắng kia đã tiếp tục tụng niệm tiếp xuống khẩu quyết.
Thẩm Lạc vội vàng dùng tâm lắng nghe, lưu khẩu quyết vào trí nhớ.