Đại Mộng Chủ

Chương 211

Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Xem ra La sư đối với đệ tử thân truyền cũng vẫn giữ lại hậu thủ, cũng không nói cho Bạch Tiêu Thiên bí mật Thuần Dương Kiếm Quyết có hai quyển. Thế cho nên, Bạch Tiêu Thiên chỉ biết đến sự tồn tại của mười hai tầng công pháp đầu, mà không biết quyển sau còn có chín tầng khẩu quyết." Thẩm Lạc suy nghĩ trong lòng, lẩm bẩm nói ra.

Dựa theo thuyết pháp trong công pháp, tu luyện hoàn thành hai quyển công, có thể đạt được Xuất Khiếu hậu kỳ cảnh giới!

Có kinh nghiệm tu luyện trong mộng « Vô Danh Công Pháp » cùng « Hoàng Đình Kinh », tầm mắt của Thẩm Lạc bây giờ cũng tăng lên không ít.

Đối với nội dung quyển công pháp đầu, hắn cẩn thận đọc, phát hiện trừ hai tầng công pháp khẩu quyết sau cùng, nội dung phía trước cũng không quá mức tinh thâm, tối thiểu so với nội dung Hoàng Đình Kinh dễ hiểu hơn nhiều, trong đó hắn lờ mờ cảm nhận được công pháp bao hàm một loại khí tức công chính bình thản, dương khí chính đạo cuồn cuộn.

So sánh giữa hai bộ pháp quyết, Vô Danh Công Pháp như dòng sông quanh co uốn lượn, mà Thuần Dương Kiếm Quyết giống như đường lớn rộng mở thẳng tắp.

Thẩm Lạc tiếp tục đọc những hàng chữ phía sau, phát hiện ở trong quyển công pháp sau, còn ghi thêm hai môn thuật pháp "Dương Khí Cấm Quỷ Quyết" và "Dẫn Hỏa Phần Âm Quyết".

Cơ bản đều là lấy Thuần Dương Kiếm Quyết công pháp làm cơ sở, dẫn động pháp lực cùng dương cương chi khí tương hỗ kết hợp, chuyên môn bài trừ quỷ vật công kích, hơn nữa còn có tác dụng áp chế đối với âm sát quỷ vật.

Ngoài ra, trong Thuần Dương Bảo Điển còn ghi chép tỉ mỉ phương pháp luyện chế Thuần Dương phù kiếm.

Tu sĩ chiếu theo phương pháp này, sử dụng các loại tài nguyên khác nhau, có thể luyện chế ra Thuần Dương phù kiếm có thuộc tính riêng.

Một khi tu sĩ đột phá đến Tích Cốc kỳ hậu, có thể lấy một thanh phù kiếm thường dùng, thông qua bí pháp luyện chế trở thành một chuôi Thuần Dương kiếm phôi, mang theo bên người, lấy tinh khí của bản thân chầm chậm bồi dưỡng.

Thuần Dương kiếm phôi lúc đầu còn khá yếu ớt, cùng bình thường pháp khí không khác gì nhau, không thể lấy ra nghênh địch đối chiến, nhưng khi hấp thu tinh khí của chủ nhân lâu ngày, bồi dưỡng được linh tính, kiếm khí sơ thành, sức mạnh lập tức sẽ được gia tăng, thậm chí còn mạnh hơn so với pháp khí bình thường.

Hơn nữa, bởi vì bản thân bao hàm Thuần Dương chi khí, đối với khắc chế quỷ vật càng có thêm uy lực kinh người.

Bất quá, những thứ này vẫn còn cũng không phải điều Thẩm Lạc coi trọng nhất, hắn để ý nhất chính là Thuần Dương kiếm phôi có tiềm lực cực lớn, bởi vì kia nó có mối liên hệ chặt chẽ với chủ nhân, chỉ cần tu vi chủ nhân không ngừng tinh tiến, thọ nguyên đầy đủ, trên lý thuyết, nó có thể tiến giai trở thành pháp bảo.

Mà căn cứ hiểu biết sơ bộ của hắn, pháp bảo uy lực to lớn không phải bình thường tu tiên giả có thể tưởng tượng được, pháp khí căn bản không thể sánh bằng được, đó cũng là kiện bảo vật mơ ước cả đời của rất nhiều môn phái tu tiên.

"Nếu là chân thực ham muốn luyện chế phù kiếm, với thuộc tính của Thuần Dương kiếm phôi, tốt nhất vẫn phải sử dụng hai loại thuộc tính tài liệu mộc, kim..." Thẩm Lạc nhẹ vuốt cằm, đã bắt đầu tính toán luyện chế phù kiếm.

Trong phương pháp luyện chế Thuần Dương phù kiếm, còn một đoạn nội dung cuối cùng, ghi chép lại một môn thần thông tên gọi "Đại Khai Bác Thuật", chẳng những danh tự cổ quái, công dụng lại càng thêm ly kỳ.

Dựa theo công pháp nói, một khi luyện thành thuật này, người tu luyện có thể xẻ ngực bể phá bụng bất tử, đứt lìa tay chân cũng có thể mọc ra lại, thậm chí sau khi tu luyện đại thành, cho dù là chặt đầu moi tim, cũng có thể trong nháy mắt khôi phục như cũ.

"Nói thì lợi hại như thế, nhưng không biết là thật hay giả?" Thẩm Lạc cũng hiểu được thuật này quá sức vô lí, nên có vài phần hoài nghi.

Bất quá trước mắt không có cơ hội nghiệm chứng, bởi vì thần thông này với tu vi trước mắt của hắn cũng chẳng thể thử tu luyện được, trong công pháp đã nói rõ, nếu không phải Xuất Khiếu kỳ tu sĩ, tuyệt đối không thể luyện tập thử.

Thuần Dương Bảo Điển trong ghi chép lại nội dung thực sự quá nhiều, lại tương đối hỗn tạp, Thẩm Lạc sau khi xem xong, cũng phải bỏ ra khá nhiều công, mới ghi nhớ toàn bộ.

Sau đó lại tốn một khoảng thời gian, hắn mới đè nén được mọi tạp niệm trong lòng, rồi cẩn thận hồi tưởng lại khẩu quyết trong quyển trước của Thuần Dương Kiếm Quyết, hai tay Thẩm Lạc đặt trên hai chân, bắt đầu lẳng lặng điều tức.

Một lát sau, hai tay hắn biến đổi pháp quyết, trong lòng thầm tụng niệm tầng thứ nhất công pháp Thuần Dương Kiếm Quyết.

Ngay sau đó, pháp lực trong đan điền trung truyền đến một trận xao động, một luồng nhiệt nóng từ trong đó lượn lờ dâng lên, thuận theo Nhâm Mạch một đường xông thẳng lên Thiên Trung Huyệt, dừng lại tại ngực sau đó tỏa ra bốn phía.

Luồng nhiệt nóng này vừa mới tỏa ra, Thẩm Lạc cảm thấy ngực hơi đau nhức, toàn thân bắt đầu cảm thấy khô nóng khó chịu, đành phải lập tức thu tay lại, vận chuyển Vô Danh Công Pháp.

Tùy theo Vô Danh Công Pháp điều động lên một dòng khí thanh mát, sau đó từ từ đi khắp toàn thân, cảm giác khô nóng mới dần dần biến mất.

"Xem ra lúc trước do ta quá tự đại, Thuần Dương Kiếm Quyết khẩu quyết tuy rằng dễ hiểu, nhưng công pháp vận chuyển không đơn giản, muốn trong lúc khống chế pháp lực đồng thời hòa trộn dương cương khí, quả thật không phải dễ dàng làm được." Thẩm Lạc âm thầm suy nghĩ trong lòng nói.

Dựa theo tình huống bất lợi trước mắt, tiến độ hắn tu luyện bộ Thuần Dương Kiếm Quyết này, chỉ sợ so với Hoàng Đình Kinh cũng chẳng khác bao nhiêu, cũng may uẩn dưỡng Thuần Dương kiếm phôi, cũng không cần tu luyện công pháp này, chỉ cần có dương cương chi khí và cảnh giới là được.

"Trước mắt đề thăng cảnh giới, gia tăng thọ nguyên mới là chính sự, hay là trước chuyên tâm tu luyện Vô Danh Công Pháp đã. Bất quá, Thuần Dương phù kiếm, vẫn có thể luyện thử." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

...

Sáng sớm, ngày thứ hai.

Thẩm Lạc đẩy cửa phòng ra, trực tiếp đi đến chỗ Bạch Tiêu Thiên, vừa vặn gặp Bạch Tiêu Thiên đứng chặn ở cửa, quần áo chỉnh tề, nhìn sơ qua giống như đang vội vàng đi đâu đó.

"Ngươi muốn đi ra ngoài ư?" Thẩm Lạc nhíu lông mày lại, hỏi.

"Chuyện làm ăn của tam phòng do ta chịu trách nhiệm xảy ra chút vấn đề, phụ thân bảo ta đi xem." Bạch Tiêu Thiên sắc mặt có chút âm trầm, tựa hồ có tâm sự nặng nề

"Loại sự tình này ngươi không phải chẳng có chút hứng thú nào ư, sao lại bắt ngươi đi xem xét?" Thẩm Lạc có chút kinh ngạc nói.

"Như là chuyện làm ăn, tự nhiên không cần ta quản, chỉ là bên kia xảy ra án mạng có chút kì quặc, nên ta phải đến xem." Bạch Tiêu Thiên bất đắc dĩ nói.

"Là Bát Ngưỡng Lâu ư? Chuyện gì xảy ra vậy?" Thẩm Lạc nhíu mày truy vấn.

"Không phải Bát Ngưỡng Lâu, là... Thủy Noãn Các." Bạch Tiêu Thiên thần sắc có chút lúng túng, hơi hơi chần chừ một chút, nói ra.

"Thủy Noãn Các, đây chẳng phải là thanh lâu lớn thứ hai trên sông Tần Hoài sao, các ngươi Bạch gia còn có loại sinh ý này?" Thẩm Lạc khóe miệng hơi hơi co quắp một thoáng, kinh ngạc nói.

"Khục khục, nhà ta tam phòng sinh ý... Nhìn chung phương diện khá rộng." Bạch Tiêu Thiên ho khan hai tiếng, nói ra.

Thẩm Lạc thấy thế, không còn trêu chọc, tiếp tục truy vấn: "Nói một chút đi, đã xảy ra chuyện gì."

"Chuyện là như vầy..." Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, mới nhẹ nhàng nói ra.

Hóa ra, cách đây hơn một tuần, "Thủy Noãn Các" mà gia tộc họ Bạch kinh doanh, lại xảy ra ba án mạng liên tục.

Ban đầu là một gã nô bộc, tiếp theo là một vị thanh quản, sau đó là một khách quen thường tới đây mua vui, ba người đều rơi xuống nước chết, khi phát hiện thì xác của cả ba người đều nằm úp mặt xuống nước, lơ lửng trên mặt sông ở ngoài Thủy Noãn Các.

Sông Tần Hoài tuy dòng chảy khá êm đêm, mà nguyên bản chảy từ Tây sang Đông, nếu là có xác chết nổi trên nước, đáng lẽ sớm đã bị dòng sông cuốn đi rồi, nhưng cổ quái thay, ba bộ thi thể này toàn bộ đều tĩnh lặng nổi trên mặt nước, không có cái nào trôi xuôi dòng nước, tình hình quả thực quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment